Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi - Lê Trì - Chương 30 - Phần thưởng. 2
Chúng tôi ngồi gần chỗ phát phần thưởng, nhìn trên bàn đặt các loại phần thưởng, Trương Nam Nam nói: “Phần thưởng còn rất có tâm, tớ tưởng cái loại notebook bình thường màu đen hoặc là bình giữ ấm, không nghĩ tới vẫn là loại đặt làm.”
Có bưu thiếp, album, notebook, bút máy, mặt trên in tên trường và nội quy trường học, đồ án là bức tranh, vẽ phong cảnh trong trường, đều rất đẹp, xem đến tôi có chút động lòng.
Trương Nam Nam cũng có chút động lòng.
Nhưng cùng chúng tôi vô duyên.
Người xem phần thưởng không chỉ có hai chúng tôi, rất nhiều người dự thi đều đi sát đến bên này, bởi vì phần thưởng thật sự hấp dẫn người, người xem nhiều, bên này càng ngày càng náo nhiệt.
Có người lớn gan, đi đến bên cạnh hỏi giáo viên có thể cầm lấy xem không, trong lúc nhất thời náo nhiệt đến giống dạo ở cửa hàng quà tặng.
Tôi và Trương Nam Nam mệt đến không muốn nhúc nhích, ngồi ở bên cạnh nhìn họ, cũng thường thường bình luận cái này đẹp, cái kia cũng đẹp.
Chu Gia Dã thi xong, cậu ấy xoa mồ hôi đi tới. Vẻ mặt tôi bình tĩnh, làm bộ không chú ý tới, vẫn cứ nói với Trương Nam Nam về phần thưởng, tim đập lại như nổi trống.
Chu Gia Dã thấy sân khấu lãnh thưởng náo nhiệt, đi tới phía tôi, đến gần hỏi tôi: “Họ đang xem cái gì?”
Tôi làm bộ mới thấy cậu ấy, lấy lại tinh thần trả lời: “Phần thưởng.”
“Náo nhiệt như vậy, phần thưởng rất tốt sao?”
Tôi thành thật gật đầu.
Đều là bạn học, Chu Gia Dã cùng ai trong lớp đều chơi. Nói đến phần thưởng, Trương Nam Nam kích động gật đầu: “Thật sự rất đẹp.”
Chu Gia Dã chỉ nâng cằm lên nhìn nhìn, không đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh chúng tôi, hỏi Trương Nam Nam: “Là cái gì?”
“Bưu thiếp, album, vở, phong thư, cái gì đều có, chủ yếu là phía trên vẽ phong cảnh trường học, vẽ đến đặc biệt đẹp, hơn nữa rất có tính kỷ niệm.” Trương Nam Nam vô cùng kích động với phần thưởng: “Cậu chắc chắn có thể lấy thưởng đi, cậu không đi xem, đợi chút chọn cái mình thích.”
Chu Gia Dã cười một tiếng, thân thể về nghiêng về phía sau, lười biếng dựa vào: “Có cái gì lấy cái đó đi.”
Khả năng những cái đó không có gì hấp dẫn với cậu ấy, từ trước đến nay Chu Gia Dã luôn hiếu động nên không có gì kiên nhẫn với bút quyển sách viết này đó, không có hứng thú cũng bình thường. Nếu là phần thưởng có cái bóng rổ, nói không chừng cậu ấy sẽ càng kích động hơn Trương Nam Nam.
Trương Nam Nam thật sự thực thích những phần thưởng đó, chúng tôi vừa ngồi xuống không bao lâu, cô ấy vẫn luôn nói đến những phần thưởng đó có bao nhiêu đẹp.
Nhìn thấy Chu Gia Dã có hy vọng lấy phần thưởng lại đây, kích động đến như bản thân mình có thể đi lên nhận, tiếp tục miêu tả những phần thưởng đó cho Chu Gia Dã nghe.
Chu Gia Dã thật ra đang nghe. Nghe xong, hơi nghiêng đầu nhìn về phía tôi: “Lâm Ý, cậu cảm thấy cái nào đẹp hơn?”
Tôi không nghĩ nhiều đã trả lời: “Vở.”
Chu Gia Dã khẽ cười một tiếng: “Còn đang viết?”
Tôi bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt.
Trương Nam Nam đang bên cạnh, chuyện tôi viết tiểu thuyết chỉ có Chu Gia Dã biết, bỗng nhiên cậu ấy nhắc tới như vậy, tôi sợ cậu ấy lỡ miệng nói ra.
Chu Gia Dã thấy biểu cảm tôi rất muốn đi che miệng cậu ấy, cong mắt ý cười càng sâu, lười biếng thay tôi nói: “Cậu viết bút ký cũng quá tốn vở.”
Trương Nam Nam ở một bên gật đầu: “Đúng vậy, mỗi lần làm bài tập còn muốn mang theo cái notebook về nhà, không bằng ghi vào sách, tìm bút ký cũng phương tiện.”
Chu Gia Dã liếc xéo tôi, khóe môi cong cười, mày lặng lẽ hơi nâng một chút.
Trò đùa dai muốn ghẹo tôi chơi rất rõ ràng.
Tôi ở góc độ Trương Nam Nam nhìn không thấy, vươn chân đá chân cậu ấy gần ở bên cạnh một cái.
Kết quả chọc đến Chu Gia Dã cười to, cậu ấy nói: “Có thể, Lâm Ý, hiện tại lá gan lớn rồi.”
Trọng tài tổ thống kê thành tích, bắt đầu công bố danh sách đoạt giải, đương nhiên liền có tên Chu Gia Dã nhưng tôi không dự đoán được cậu ấy sẽ là hạng nhất.
Lúc ấy Chu Gia Dã còn ngồi cùng tôi và Trương Nam Nam, câu được câu không nói chuyện.
Nghe được cậu ấy hạng nhất, Trương Nam Nam lập tức hưng phấn, kích động thúc giục cậu ấy mau đi lên.
Nhìn bóng dáng Chu Gia Dã đi hướng sân khấu lãnh thưởng, Trương Nam Nam cảm thán nói: “Tuy rằng xong học kỳ này liền phải phân lớp nhưng học cùng Chu Gia Dã một năm cũng quá đáng giá, cậu nói một chút, có cái gì cậu ấy sẽ không biết, một cái đại hội thể thao cầm bao nhiêu là giải thưởng.”
“Trước kia nói cậu ấy học tập không tốt, kết quả người ta chỉ là không thích học, thật muốn học lên thi còn giỏi hơn chúng ta. Tính cách cũng tốt, làm cái gì đều tự tin, cảm giác liền không có chuyện gì có thể làm khó được cậu ấy, mỗi lần vừa nghe đến tên cậu ấy liền cảm thấy việc này sẽ ổn.”
Cô ấy tấm tắc lắc đầu, cảm thán nói: “Có đôi khi thật là hâm mộ tính cách này của Chu Gia Dã, nếu tớ có một phần vạn của cậu ấy cũng sẽ không mỗi ngày bị mẹ mắng.”
Tôi nhìn bóng dáng Chu Gia Dã, đứng ở vị trí hạng nhất lãnh thưởng, vẫn cứ là dáng vẻ lười biếng kia, chỉ là mặt mày sắc bén, tùy tiện cười liền tràn ngập tự tin và xấu xa, cho người ta một loại tùy tính tự do, làm người hâm mộ.
Tôi nói: “Cậu ấy bị mắng cũng sẽ không để ý.”
Trương Nam Nam đồng ý: “Cũng đúng.”
Cô ấy tiếp tục nói: “Mỗi ngày thấy cậu ấy bị lão Tần mắng, mỗi lần cậu ấy đều chẳng hề để ý, gật đầu nhận sai so với ai khác đều nhanh, cười hì hì làm lão Tần đều mắng không nổi. Thật không biết, trên đời này có chuyện gì có thể làm Chu Gia Dã khóc.”
Năm đó là năm đầu tiên tôi quen biết Chu Gia Dã, trong mắt tôi nhìn thấy là khí chất hăng hái như vậy, tự tin lại tự do.
Tôi cười một cái: “Thầy Tần tịch thu bóng rổ.”
Trương Nam Nam cũng vui vẻ, ha ha cười nói: “Cậu nói đúng, cậu ấy lập tức có thể biểu diễn một cái than thở khóc lóc.”
Khi đó tôi cũng không thể nghĩ tới một ngày nào đó của mười năm sau, Chu Gia Dã không tiếng động nhắm mắt lại, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống từ gương mặt cậu ấy, cậu ấy không nhìn tôi, chỉ đang run rẩy dùng sức nắm tay của tôi, phía sau là pháo hoa nở rộ đầy trời.
Tôi nói câu mà cậu ấy từng nói vô số lần với tôi.
Tôi nói Chu Gia Dã, cậu có thể vui vẻ một chút không?