Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi - Lê Trì - Chương 29 - Phần thưởng
Trong sân náo nhiệt nhưng hôm nay tôi đơn giản chỉ là người xem, giáo viên không cho tùy tiện đi lại, đi WC đều phải báo cáo, từ trước đến nay tôi luôn cảm thấy sợ hãi chủ nhiệm lớp, cho nên gần như cả ngày đều chỉ ở thính phòng kêu cố lên.
Chu Gia Dã không về lớp, tính cách cậu ấy vốn không ngồi yên được, quen biết người lại nhiều, bản thân thi đấu xong rồi thì đi xem người khác thi đấu, tôi chỉ ở thính phòng đuổi theo bóng dáng xa xôi mờ ảo của cậu ấy.
Tuy nhiên cảm giác tồn tại của Chu Gia Dã rất mạnh, quảng bá không ngừng đọc các bản thảo cố lên, số lần tên của Chu Gia Dã xuất hiện rất cao, gần như cách mấy cái là có một cái chúc Chu Gia Dã cố lên.
Người đi đường có lẽ nói về chuyện của Chu Gia Dã nhiều nhất.
Chủ nhiệm lớp từ trước đến nay rất nghiêm khắc, tôi rất sợ thầy ấy nhưng mấy ngày đại hội thể thao này thầy ấy dễ nói chuyện hơn ngày thường một ít, sẽ giúp bạn học dự thi mua nước, đưa quần áo.
Ngày thường Chu Gia Dã là học sinh trọng điểm mà chủ nhiệm lớp cần giám sát, ba ngày hai đầu liền phải bị chủ nhiệm lớp xách ra nói hai câu, chỉ cần lớp điểm danh, tất có tên Chu Gia Dã, xem cậu ấy bị chủ nhiệm lớp kêu tên đã là lớp học thường xuyên xem náo nhiệt.
Tuy nhiên ngày đó chủ nhiệm lớp cầm bình giữ ấm, vui tươi hớn hở nhìn Chu Gia Dã ở đây vừa chạy vừa nhảy không ngừng.
Chủ nhiệm lớp bên cạnh ngồi lại đây nói chuyện với thầy ấy, nói Chu Gia Dã này tính cách không dễ quản lý đi.
Chủ nhiệm lớp uống một ngụm nước ấm, vẫn cứ vui tươi hớn hở nói: “Là không dễ quản lý nhưng trừ bỏ hiếu động ngồi không được thì cũng không có gì khuyết điểm lớn, nói hai câu cũng nghe, tính cách rộng rãi không gây chuyện, lớp học có việc chủ động hỗ trợ, đều không cần tôi phân phó. Nhưng thật ra mấy bạn học kia của lớp cậu cũng không dễ quản lý, nghe nói ngày hôm qua lại ở ký túc xá đánh nhau rồi, ngày hôm sau còn dán keo nước lên ghế bạn nữ đúng không?”
“Đừng nói nữa, mấy tên hỗn thế ma vương, gọi phụ huynh cũng không có tác dụng, còn trốn ở WC hút thuốc, nói cậu ta còn tranh luận.” Chủ nhiệm lớp bên cạnh vẻ mặt đau đầu.
Tôi ngồi ở thính phòng an tĩnh nhìn bóng người xa xôi mơ hồ.
Trương Nam Nam ở bên cạnh chơi di động, Tưởng Chanh đang xem tiểu thuyết. Hai ngày này giáo viên không quản này đó, chỉ cần không quá khác người liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Tôi trước sau ôm túi kẹo Chu Gia Dã cho tôi, cứ như vậy cách rất xa nhìn cậu ấy cả ngày.
Ngày xuân gió thổi qua gương mặt, không trung sáng sủa, tôi nghe thế giới này sôi trào không ngừng náo nhiệt, lại là lần đầu tiên của mười sáu năm qua cảm thấy thế giới này thật an tĩnh.
Buổi chiều tan học, đại hội thể thao kết thúc, các lớp dọn đồ về phòng học.
Lúc này tôi mới có thể có cơ hội nhìn thấy Chu Gia Dã.
Tôi chỉ là người xem bình thường, đại hội thể thao tuyên bố sau khi kết thúc cũng chỉ yêu cầu dọn ghế về lớp học, mà Chu Gia Dã lại đi hỗ trợ thu dọn thiết bị, còn phải dọn đồ vật của lớp về.
Tôi về lớp học cố ý thu dọn thật sự chậm, Trương Nam Nam và Tưởng Chanh tới hỏi tôi có đi hay không, tôi làm bộ là không tìm thấy bài tập, kêu họ không cần chờ tôi, tôi đi tìm giáo viên xin tờ mới.
Khi Chu Gia Dã về phòng học, trong phòng học đã gần như không còn ai.
Khó được không cần học bài, cũng không học tiết tự học buổi tối, mọi người đều đi về sớm.
Chu Gia Dã vào phòng học thấy tôi, có chút ngoài ý muốn hỏi tôi: “Cậu còn chưa về sao?”
Tôi nói lý do kia ra tới dùng một lần: “Hôm trước phát bài thi tìm không thấy, tớ đi tìm giáo viên xin thêm một tờ mới!”
“Ừ. Đã xin được chưa?” Chu Gia Dã lấy cặp sách từ bàn học ra, không quên quan tâm tôi hỏi.
“Rồi.”
Ngoài cửa cũng đã có người đang gọi: “Chu Gia Dã, nhanh lên.”
Chu Gia Dã quăng cặp sách lên trên vai, trong tay còn cầm di động, hướng về phía tôi vẫy vẫy tay: “Đi trước nha.”
Tôi còn đang gật đầu, cậu ấy đã vội vàng đi ra ngoài từ cửa phòng học, tổng cộng chỉ mất một phút nhưng ngày này dường như cũng đã thỏa mãn, chỉ là nói với cậu ấy hai câu là có thể làm tôi thật vui vẻ.
Ngày hôm sau trên cơ bản là hạng mục tập thể, ví dụ như kéo co, ví dụ như chạy tiếp sức, ví dụ như nhảy ếch. Tới buổi chiều, người dẫn chương trình thông báo hạng mục thú vị tập hợp, cuối cùng cũng tới hạng mục duy nhất tôi tham dự.
Trương Nam Nam cũng đăng kí cái này, hai chúng tôi cùng đi tập hợp.
Hai chúng tôi đều không thích vận động, mấy ngày hôm trước bị lớp trưởng khuyên bảo đăng kí, chúng tôi còn an ủi lẫn nhau, đến lúc đó liền làm cho qua, dù sao hạng mục này lấy thưởng cũng chỉ có vài người, chúng tôi không thích vận động, không lấy thưởng được cũng rất bình thường.
Chúng tôi an ủi nhau như vậy, hôm nay cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi lên sân khấu.
Nhìn chướng ngại vật thật dài trên đường băng, Trương Nam Nam yên lặng nuốt nước miếng: “Chúng ta chỉ cần tham gia là được đi.”
Nhảy dây, chuyển vòng lắc eo, nhảy ếch, tập hít đất, mỗi chạy vài bước liền có một cái nhiệm vụ, chờ chạy hết 200m chắc thở không nổi.
Tôi gật đầu thật mạnh.
Lúc này đầu tôi bị người ấn nhẹ từ phía sau.
Tôi mờ mịt xoay người, thấy Chu Gia Dã đi cùng bạn học lớp khác mặt khác, mới đi qua từ phía sau tôi. Thấy tôi quay đầu lại, làm một cái động tác thường xuyên chơi bóng rổ hướng về phía tôi, ý nghĩa là cố lên.
Tôi: “Nếu không.. Chúng ta cố gắng thử xem?”
Trương Nam Nam mặt ủ mày ê nhìn đường băng, không thấy được động tác nhỏ của Chu Gia Dã đi qua phía sau, quay đầu kinh ngạc trừng lớn đôi mắt nhìn tôi: “Tớ không nghe lầm đi, cậu bị người hạ thuốc sao, không phải cậu ghét nhất vận động sao?”
Tôi: “…”
Tôi cười gượng.
Có lẽ thật là bị người hạ thuốc đi.
Lần đó hạng mục thú vị chính xác không thể lấy được thứ hạng gì, tôi mới chạy đến chướng ngại vật thứ ba, nhảy ếch còn chưa làm đủ số lượng, người cùng tổ đã lục tục đến chung điểm, tôi đã mệt đến không được, trực tiếp từ bỏ