Túng Bao Tiểu Tang Thi Chỉ Nghĩ Cẩu Mệnh - Chương 1: Mạt thế bắt đầu
Edit: Yatl_Iwb
___
Sau trận động đất, đây đã là lần thứ năm trong tuần Cảnh Thành mưa.
Mưa nhiều ngày mây và ẩm ướt, sương mù dày đặc bao phủ khiến người ta cảm thấy khó thở
Trì Bạn cẩn thận ló đầu ra khỏi phòng vệ sinh và không tìm thấy ai trong phòng ngủ.
Cậu bước ra, nhưng trên tay như cũ cầm một con dao làm bếp, vết máu trên dao đã khô.
Cạch-
Cửa phòng ngủ mở ra.
Trì Bạn tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị xuống lầu đóng của biệt thự.
Nhưng khi cậu vừa đến, anh liền nghe thấy âm thanh nhớp nháp “guchiguchi” truyền từ phòng khách tầng dưới, giống như âm thanh nuốt chửng của một loài dã thú nào đó xé rách da thịt.
* guchiguchi: mình không biết nó là kêu kiểu gì, chắc là lộp bộp (?)
Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt giờ bỗng càng trắng và càng cứng đờ.
Tay cậu có chút run, vạt áo sơ mi trắng dính máu của cậu cũng đang run lên.
Nó sẽ phát hiện sao?
“Hừ!” Dưới lầu truyền đến một tiếng gầm mơ hồ, ngay sau đó là tiếng bước chân vừa nhanh vừa nặng nề, chạy lên lầu.
Quả nhiên nó phát giác được!
Trái tim Trì Bạn lỡ một nhịp, nhưng anh không lập tức quay đầu mà rời đi ngay.
Sau một khoảng thời gian ngắn, anh liền cùng cái bóng người đang chạy lên cầu thang chạm mắt.
Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đỏ quen thuộc, bây giờ đã rách nát, phía trên nhuốm đầy máu loãng và thịt văng tung toé.
Ngay cả mái tóc bạc thường ngày được chải chuốt cũng biến thành những thuỷ thảo* đỏ lộn xộn.
*Thuỷ thảo: cây cỏ nước: mình thấy để cỏ nước cứ sao sao nên để từ này
Khuôn mặt của hắn già nua, dữ tợn, nổi đầy gân xanh, hai con ngươi xám xịt, hơn phân nửa mặt lộ ra một mảng thịt đỏ đen, vài sợi tóc kinh tởm lòi ra giữa kẽ răng.
Đây là ông nội Trì Bạn, hoặc nói, một ngày trước, ông ấy là như vậy.
Nhưng bây giờ, rõ ràng nó không tính là con người.
Đó là một thây ma!
Trì Bạn nắm chặt con dao trong tay, và lúc này đã quá muộn để quay lại, và cậu không cảm thấy rằng mình cần phải trốn đi.
Bởi vì khoảnh khắc “Ông nội” nhìn thấy cậu, giống như có thứ gì đó bóp chặt yết hầu, hắn cứng ngắc đứng tại chỗ, trong con ngươi xám xịt không có một tia cảm xúc, nhưng có thể nhìn thấy Trì Bạn chần chừ.
Trì Bạn bình tĩnh lại, trầm giong nói: “Cút đi.”
Khoảnh khắc sau đó, thây ma quay người nhanh chóng giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, trong vòng mười giây, thân thể cứng đờ chạy thật nhanh mà rời khỏi phòng khách biệt thự.
Nhưng vừa chạy ra khỏi cửa, Trì Bạn nghe thấy âm thanh vang lên của súng, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Chính người hàng xóm bên cạnh đã nổ súng, thây ma vừa chạy ra đã ngã xuống.
Trì Bạn khẽ thở nhẹ một hơi, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
May mắn thay, sự phát triển của sự việc cũng giống như trong kiếp trước.
Cậu bước xuống cầu thang và không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy một bóng người gầy gò bên cạnh chiếc ghế sô pha trong phòng khách, đó là một cô gái mặc chiếc váy nhỏ màu đỏ, nhưng chiếc váy trên người đã bị xé thành từng mảnh.
Nội tạng vương vãi trên mặt đất từng miếng, đầu cũng bị người đập nát, ngũ quan cũng bị ăn mất.
Vừa rồi là “Ông nội” vừa ăn cô, em họ nhỏ của Trì Bạn.
Trì Bạn đã quen với việc nhìn thấy những thứ này, và mặc dù cậu vẫn còn sợ hãi, nhưng nó không ghê tởm như lần đầu tiên anh nhìn thấy nó trong kiếp trước.
Một xác chết bị vỡ đầu sẽ chẳng thể biến thành thây ma, vì vậy đừng lo lắng về khả năng “sống lại” của cô ấy.
Trì Bạn cởi áo che thân thể cô gái trước khi xoay người đóng cửa biệt thự.
Ngay khi anh quay lại, vết thương trên vai phải của anh đã nổi lên.
Vết thương dường như đã bị thứ gì đó cắn đứt, và có thể nhìn thấy xương sâu, nhưng nếu bạn nhìn kỹ, sẽ thấy rằng các tế bào và mô của cậu đang được táo tạo với tốc độ chậm.
Sau khi kiểm tra lại hồ bơi và chắc chắn rằng không có gì khác ở tầng trên và tầng dưới của biệt thự, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chỉ đơn giản là đi tắm trong phòng ngủ của em họ trước khi thời gian bàn bạc về những gì đã xảy ra.
Điều đầu tiên cần chắc chắn là cậu đã trọng sinh.
Ở kiếp trước, Trì Bạn đã trải qua một thảm họa tận thế có thể hủy diệt cả thế giới.
Lúc đầu, có một trận động đất kỳ lạ trên Trái đất, sau đó là một tuần sương mù và mưa dày đặc.
Câu chuyện chính thức là sự thay đổi khí hậu đột ngột, nhưng người ta vẫn thấy có điều gì đó không ổn.
Bởi vì vào ngày sương mù thứ năm, bắt đầu từ hôm nay, ai đó hoặc vật nuôi sẽ bắt đầu nổi điên và cắn rất nhiều người làm họ bị thương.
Người ta bất an vì nghi ngờ rằng một loại bệnh dại nào đó đang lây lan và tất cả mọi người đều có nguy cơ mắc bệnh.
Nhưng thực tế, những thứ đó là thây ma trong nhận thức của mọi người.
Tháng mà virus zombie hoành hành ở kiếp trước tưởng chừng như đầy rẫy hiểm nguy, nhưng đó chỉ là thời điểm bắt đầu của chuỗi ngày tận thế.
Trong ngày tận thế thực sự, thứ đáng sợ nhất không phải là thây ma, mà là những con quái vật có mặt khắp nơi và kỳ lạ.
Trì Bạn là một đứa trẻ mồ côi, cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn khi mới 5 tuổi và nhận được một khoản tiền bồi thường kếch xù.
Những người thân của cậu bắt đầu đấu tranh để giành lấy quyền được nuôi anh, và cuối cùng, chính người chú và ông nội đã có được anh và số tiền trong tay.
Căn biệt thự nơi anh đang ở được gia đình người chú mua bằng số tiền của bố mẹ anh.
Và ông, chú và dì, họ không hề đối đãi Trì Bạn tốt bụng gì.
Trì Bạn sống ở gầm cầu thang, không được ăn ở bàn ăn, mọi công việc trong nhà đều do cậu làm như dọn phòng, nấu nướng, rửa bát, thậm chí quần áo cá nhân của mọi người Trì Bạn đều giặt.
Hai người con của người chú, một em trai bằng tuổi Trì Bạn và một em gái đang học tiểu học, là những người đã bắt nạt những người.
Ở kiếp trước, vào ngày này, bọn họ ở biệt thự này ở ngoại ô, có một vị khách không mời mà đến, một con thây ma.
Khi thây ma lao vào, Trì Bạn trong nhà hàng ở tầng dưới, anh dọn món ăn, cả nhà chú và ông nội ngồi cùng bàn cười nghiêng ngả.
Người chú đã bị thây ma đánh sập, nhưng anh ta đã kéo Trì Bạn đang bưng các món ăn, chắn ở trước người mình.
Trì bạn không có có phòng bị, thân hình gầy yếu không chống đỡ nổi, bị thây ma cắn vào vai.
Sau khi cắn một miếng thịt, con thây ma lại vồ vào người chú.
Lần này, ông nội là người bị kéo đến để chắn đao là ông nội, Trì Bạn đã nhân cơ hội để lấy một con dao nhà bếp và trốn khỏi phòng ăn, nhưng có những thây ma khác còn trong phòng khách.
Trì Bạn không thể thoát ra, Trì Bạn chỉ có thể chạy lên tầng trên.
Cậu chạy vào phòng ngủ của em họ, khóa trái cửa và trốn trong phòng tắm.
Cậu chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Và khi trọng sinh kiếp này, cậu đã ở trong phòng tắm rồi nên không biết chuyện gì đã xảy ra khi bản thân bất tỉnh.
Nhưng điều chắc chắn là lần này cậu vẫn bị nhiễm virus zombie.
Tuy nhiên, cậu vẫn giống như kiếp trước, là thứ bởi lai giữa thây ma và con người, cậu không phải là một con người bình thường cũng chẳng phải một thây ma hoàn chỉnh.
Cậu có ý thức và có thể chữa lành cho bản thân và những người khác. Không có sự khác biệt về ngoại hình so với trước khi bị nhiễm bệnh, nhưng nếu cậu là người, thây ma không phải của Trì Bạn, và ngay cả khi chúng nhìn thấy cậu, chúng sẽ tự động tránh giống như ghét cậu.
Dựa vào hai điểm này, kiếp trước của Trì Bạn ở trong ngày tận thế đã rất lâu, nhưng cuối cùng, kết cục giống như nhiều thây ma khác, anh đã bị giết bởi dị năng giả mạnh mẽ nhất, Giản Ngọc Lâu.
Giản Ngọc Lâu…
Con ngươi đen sâu thẳm của Trì Bạn hơi mở to, cậu nhớ ra rồi!
Một ký ức thuộc về cậu, nhưng cũng dường như không thuộc về cậu, hiện lên trong tâm trí!
Trong ký ức này, anh ta là một thây ma trong tiểu thuyết mạt thế, một bia đỡ đạn tồn tại để thể hiện hình ảnh huy hoàng và vĩ đại của nhân vật nam chính.
Và nam nhân vật chính là Giản Ngọc Lâu, người đã quét sạch thây ma ở kiếp trước!
Trì Bạn mím môi liếc nhìn vai minh.
Vết thương đang từ từ lành lại, ước chừng ngày mai sẽ ổn.
Trì Bạn hơi cau mày, nhưng cậu không thể cảm nhận được cơn đau từ vết thương nghiêm trọng như vậy.
Kiếp trước không để ý, nhưng hiện tại xem ra bắt đầu từ lúc này dị năng của cậu đã có manh mối rồi.
Trì Bạn có chút bối rối, cậu chẳng hiểu lí do mình lại trọng sinh, huống chi cậu tại sao biết mình là bia đỡ đạn trong sách?
Trì Bạn chẳng phải loạingười thích mạo hiểm, ngược lại, cậu thực sự thích sự thoải mái.
Chỉ là nếu cậu vẫn muốn trở thành một thây ma trốn đông trốn tây cả đời và lo lắng về việc bị giết chết mỗi ngày, thì bây giờ cậu thà chọn sẽ tự sát còn hơn.
Trì Bạn suy nghĩ rất lâu, và đột nhiên đưa ra một quyết định táo bạo.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Cậu cũng có thể tìm thấy Giản Ngọc Lâu và ở bên cạnh hắn thừa dịp ngày tận thế chưa hoàn toàn bùng nổ!
Bằng cách này, Trì Bạn có thể nhận được tin tức mới nhất càng sớm càng tốt và Trì Bạn có thể khiến Giản Ngọc Lâu không chú ý đến mình bởi “bóng tối dưới ánh đèn”, đẹp cả đôi đường!
Tuy nhiên, đầu tiên phải là anh ta có thể giữ chặt áo choàng của mình.
Đương nhiên, trước đó hắn cần phải tìm được nhân vật chính trước.
Trì Bạn cẩn thận nhớ lại. Khi virus zombie ở kiếp trước lần đầu tiên xuất hiện, Giản Ngọc Lâu hình như đang ở thành phố Cảng Thành. Trì Bạn đã từng nhìn thấy hắn ta trên bản tin TV…
___
Tây bến tàu của thành phố Cảng Thành cảng lẽ ra là nơi nhộn nhịp nhất, nhưng bây giờ giữa ban ngày, thậm chí không thấy một con tàu vận chuyển hàng hóa nào.
Không có bóng người trong khoảng trống giữa các thùng chứa xếp chồng lên nhau.
Đoàng!
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên, một thây ma thối rữa và hôi hám ngã xuống.
Trong vòng 100 mét bên cạnh, có hai người đồng loại ngã xuống.
Bao Dung cất vũ khí đi, nói với người đang ngồi xổm bên cạnh mình: “Người cuối cùng. Đám chết tiệt này thật là cứng rắn, phải đánh vào đầu mới chết được.”
Cuối cùng, anh lại thở dài: “Cũng may, loại virus này không phải là bệnh lây nhiễm qua đường không khí, nếu không thì thật sự chẳng thể đối phó được.”
Giản Ngọc Lâu đang ngồi, trên tay cầm một thanh gỗ thon dài chọc chọc vào mặt của con thây ma trên mặt đất, nửa chiếc mũi của nó liền rơi ra.
“Hohohoho!” Con thây ma gầm lên giận dữ với đôi mắt xám xịt.
Hơi thở hôi thối trong miệng nó bị hút ra, và Giản Ngọc Lâu dùng thanh gỗ nhét vào miệng nó một cách thô thiển.
Sau đó hắn đứng dậy nói với Bao Dung: “Mập mạp, cho hỏi chút, máy bay trực thăng ở đâu.”
“Được.” Mập mạp Bao Dung lấy ra liên lạc nội bộ nói với đối diện, “Nơi nào vậy? Có chuyện bị bắt, các anh nhanh lên.”
“Nhận được nhận được!”
Ngay khi giọng nói ở đằng kia rơi xuống, tiếng máy bay trực thăng từ xa vọng lại.
Mập mạp nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, chế nhạo nói: “Đại ca, anh đang nói cái gì vậy? Sao chúng ta không xem qua cái lão thủ trưởng, nhưng ông ta đã bị bắt giữ là một cường giả. Khi nào thì đặc chủng nhị* phái đến bởi họ?”
*Đặc chủng nhỉ: đội đặc chủng hai(?)
Giản Ngọc Lâu lấy trong túi ra một bao thuốc lá, lấy ra hai điếu rồi châm lửa đốt, gã mập nhận lấy một điếu một cách thuần thục.
“Cảng Thành là một trong những nguồn lây nhiễm bệnh. Nếu có nó, có thể giúp đỡ.”* Giản Ngọc Lâu chậm rãi nói.
*Mình không hiểu đoạn này;-;
Mập mạp kinh hãi nhìn hắn: “Ngươi dễ nói chuyện như vậy khi nào?”
“Chẳng phải tôi luôn hiểu như vậy sao?”
Giản Ngọc Lâu phun ra một làn khói trắng xanh, giày quân đội phát ra tiếng động trên mặt đất.
Anh ta bước hai bước về phía một dãy thùng chứa màu đỏ, và bằng tay phải, anh ta rút khẩu súng ra khỏi thắt lưng và nạp đạn.
Khẩu súng trong tay tên kia cũng đã sẵng sàng, hắn bước nhẹ xuống đất không phát ra tiếng động.
“Đừng giễu cợt, cứ hỏi ai trong toàn quân không biết tính khí đội trưởng Giản, còn ai có thể hợp tác với ngươi nhiều hơn hai lần, ngươi có thể tính trên một bàn tay.”
Trước khi anh ta nói xong, Giản Ngọc Lâu đã đi vòng ra sau thùng hàng.
Cả hai nhìn nhau từ xa, rồi cùng lúc bước về phía lối đi giữa các thùng chứa, tất cả súng trên tay đều chĩa vào hình bóng ở chính giữa lối đi.
“Đừng giết tôi!”
Một giọng nói nhẹ nhàng và sợ hãi truyền đến, và mong muốn sống sót rất mạnh mẽ.
___
2550 từ, cảm thấy bản thân có tiến bộ.
Cảm ơn các bạn đã đọc<33