Tui Nhờ Nạp Tiền Mà Có Chồng - Náo Thời Quang - Chương 23
Thẩm Văn Mân nhận ra mình đã ghẹo lố.
Sau khi ngài K bảo cậu đừng làm loạn, cậu to gan nắm cằm hắn, nhưng không đợi cậu kịp thực hiện, ngài K lại phớt lờ mà xách cậu lên nóc điện, còn hắn phi xuống ngồi trên cây liễu cạnh cung điện.
Thẩm Văn Mân gọi hắn không được, chỉ có thể tự mình nhảy xuống, kêu lên: “Ngài K? KK? Bé KK?”
Ngài K không hề bị lay động, cứ không để ý cậu.
Thẩm Văn Mân liếc nhìn hắn, không biết bây giờ ngài K đang tức giận hay xấu hổ, bởi vì hai giá trị yêu thích và giá trị hắc hóa trên đầu hắn nhấp nháy nhanh chóng, nhưng không tăng cũng chẳng giảm.
Chắc là… nội tâm thập phần rối rắm cùng giãy dụa đó mà!
Thẩm Văn Mân không ngờ hắn lại là một người 2D ngây thơ như vậy, chỉ trêu hắn một lúc mà lại thành ra như thế này.
“Được rồi, tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ không sờ trái cổ của anh.” Có một thì sẽ có hai, Thẩm Văn Mân giờ đây đã quen thuộc lưu trình giải thích, lời nhận sai xuất khẩu thành thơ, cơ mà giọng điệu kia coi bộ khó mà để người tin tưởng, có loại cảm giác ‘tui sai rồi, mà lần sau tui còn dám’.
Ánh mắt ngài K khẽ động, nhưng thân thể lại chưa động.
Tâm tình của hắn lúc này quả thật rất phức tạp.
Theo lý mà nói, hắn là người có tội, đang bị trừng phạt, không có tư cách bình luận về hành vi của tân chủ, cậu cũng không làm ra việc xấu xa nào.
Nhưng lúc đó, hắn thực sự bối rối.
Lại không nghĩ tới chủ nhân sẽ đặc biệt dỗ hắn, xin lỗi hắn.
Tân chủ nhân có vẻ là người không có nguyên tắc, ban đầu lòng hướng chàng A, nhận được hắn rồi lại thích hắn, thậm chí vừa rồi còn động tay động chân với hắn, hành vi cực kỳ càn rỡ!
Nhưng…
Nhưng khi cậu nói sẽ bảo vệ hắn, đó là điều tuyệt nhất hắn từng nghe.
Hắn đã nhiều năm không có xoắn xuýt như vậy, bây giờ trong lòng như một mớ hỗn độn, hắn biết mình không nên đối nghịch với tân chủ nhân, nhưng hắn chỉ là không muốn động.
Chủ nhân tức giận rồi phải không? Vừa rồi cậu thừa nhận sai lầm, bây giờ lại cúi đầu, hồi lâu không nói gì.
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn tân chủ.
Tân chủ còn đang chờ hắn nhìn qua đây nè.
Giờ này khắc này, trên đỉnh đầu tân chủ nhân có mấy chữ to đủ màu: Chủ nhân tốt nhất của ngài K.
“Thế nào? Đẹp đúng không? Đây là hệ thống gửi cho tôi, nhà phát hành chứng thực.” Cậu vừa đặt cỡ chữ của danh hiệu vinh dự này lên cỡ lớn nhất, đồng thời cũng tiêu tiền đổi màu chữ, hiện tại danh hiệu vinh dự trên đầu cậu vừa to vừa bắt mắt.
“…”
Ngài K không khỏi cong khóe miệng.
“Anh cười anh cười, không tức giận phải không? Mau xuống đây, tôi mang anh đi đào bảo.” Thẩm Văn Mân ở dưới nhảy tưng tưng, ngài K lúc này lại không ngạo kiều nữa, từ trên cây nhảy xuống, lâu lâu lại liếc nhìn danh hiệu vinh dự trên đầu cậu, khóe miệng vẫn luôn cong lên.
Thẩm Văn Mân cũng thường nhìn lén trị số trên đầu ngài K, giá trị hắc hóa giảm dần, giá trị yêu thích cũng tăng dần lên.
Xem ra dùng chiêu này dỗ ngài K vẫn có tác dụng.
Cậu nói đưa ngài K đi đào bảo, là tiến vào một game nhỏ trong <Tầm Tâm>, không khác trò chèo thuyền lần trước cho lắm, chẳng qua trò đào bảo này vừa mở ra, làm một người chơi nhàn nhã, cậu đương nhiên là muốn trải nghiệm.
Trò đào bảo này khá là nhàn, thao tác đơn giản đến không thể dùng từ miêu tả, chính là nhấp chuột một cái, xong thì yên lặng chờ là được.
Thẩm Văn Mân có đủ kiên nhẫn, nhưng ngài K thì không.
Loại game không chút hàm lượng kỹ thuật này với hắn mà nói, chỉ là lãng phí thời gian.
“Anh bạn trẻ, đừng nóng nảy như vậy, bình tĩnh lại, đừng suốt ngày đánh đánh giết giết, thỉnh thoảng dừng lại, chơi vài trò chơi nhàn nhã không tốt sao?” Thẩm Văn Mân đọc qua thông tin của ngài K, tất nhiên biết tính hắn.
Hắn thích võ hiếu chiến, thích bạo lực, giá trị vũ lực lại cực mạnh, nếu lại gặp chủ nhân cũng là phần tử hiếu chiến, mang theo hắn phỏng chừng đánh khắp cả sever.
Nhưng Thẩm Văn Mân lại không phải là phần tử hiếu chiến, cậu cần phải cải cách ngài K, để ngài K bình tâm tĩnh khí cải tạo đàng hoàng.
Thẩm Văn Mân vừa nói vừa ngồi xổm chờ đào bảo, ngài K đứng bên cạnh chờ không quá kiên nhẫn, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là giá trị hắc hóa trên đầu đang giựt lên giựt xuống mà thôi.
“Anh đó, rất hay cáu kỉnh, dù là do nhà thiết kế thiết lập ra, nhưng không chừng còn có thể sửa lại mà, không phải là thiết lập phản diện thôi sao, chúng ta làm nhân vật phản diện phật hệ còn không được à?”
Ngài K nhíu mày nói: “Đây là sứ mệnh.” Chính cùng phản, bản thân hắn đứng bên trận doanh phản diện, tân chủ thật là khờ.
“Cái gì sứ cái gì mệnh.” Thẩm Văn Mân nghĩ là hắn đang nói đến thiết lập của mình: “Nếu theo tôi, vậy lời của tôi chính là sứ mệnh, tôi kêu anh đi đào bảo, thì anh phải đào bảo.”
“…”
Thẩm Văn Mân chỉ vào cái hố, thời điểm đào kho báu đã đến, cậu nhìn xuống hố, mong chờ xem có thể tìm thấy được kho báu gì.
Hai cái ngọc ban chỉ.
Là vật phẩm trang sức, có công dụng thêm giá trị sinh mệnh, Thẩm Văn Mân cầm xem một lúc, không thích lắm, mà trông cũng còn được.
“Đây, đeo một chiếc.” Thẩm Văn Mân xoay người, nắm tay ngài K đeo một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ lên ngón tay hắn. (Là nhẫn cưới phớ hơm, ủa em, em chưa cầu hôn người ta mà đã muốn hốt người về rồi, chơi dị ai chơi lại =))))
Sau khi đeo nhẫn, Thẩm Văn Mân mới cảm thấy có gì sai sai.
“Mới rồi hình như đeo nhẫn cưới à.” Vừa rồi Thẩm Văn Mân cũng không suy nghĩ nhiều như thế, đào bảo ra hai chiếc nhẫn, cậu liền thuận tay đeo cho ngài K.
Nhưng bây giờ nghĩ lại việc mình vừa làm, thật sự là…
“Sao vậy?” ngài K lên tiếng hỏi.
Thẩm Văn Mân trả lời: “Anh là người cổ đại nên không biết, đây là phong tục xã hội hiện đại, hai người muốn kết hôn cần phải trao đổi tín vật với nhau, đó là nhẫn. Chúng tôi gọi đó là nhẫn cưới.”
Thẩm Văn Mân ban đầu muốn phổ cập kiến thức, cơ mà phổ cập này lại sai sai thế nào.
Ngài K tuy là người 2D, dù không hiểu gì nhưng lại nhạy cảm, sẽ không nghĩ nhiều chứ?
“Cơ mà chiếc nhẫn tôi đeo cho anh là ngọc ban chỉ, không phải nhẫn cưới.”
Nghe cậu nói xong, ngài K trầm ngâm nhìn ngọc ban chỉ trên ngón tay.
Hóa ra có một thứ gọi là nhẫn cưới.
“Sao lại ngơ ngác thế? Chúng ta tiếp tục đào cái này nhé?” Thẩm Văn Mân quay người lại, thấy ngài K ngẩn người thì gọi lại.
“Chủ nhân, tôi muốn một thứ.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Văn Mân nghe được ngài K muốn thứ gì từ cậu.
“Nói đi, muốn cái gì? Anh muốn gì tôi đều mua cho anh.”
“Không cần mua.” Ngài K đưa ra thứ mình muốn, Thẩm Văn Mân đọc phần giới thiệu, thứ này gọi là sách thế giới, cuốn sách thế giới này không phải là tài liệu, không thể dùng để thăng cấp, chủ yếu có tác dụng phổ cập kiến thức, tương đương với bách khoa toàn thư trong trò <Tầm Tâm>.
Thẩm Văn Mân có chút không hiểu: “Nhân vật trong game như các anh cũng cần cái này à?”
Thứ này không phải để người chơi dùng để phổ cập kiến thức à? Sao mà ngài K cũng cần đồ chơi này?
“Học tập.”
Thẩm Văn Mân cảm thấy kỳ lạ, cơ mà ngài K thích, vậy đưa thôi!
Cuốn sách thế giới này không khó lấy, dùng tiền hay làm nhiệm vụ đều được, kẻ lười như Thẩm Văn Mân ấy mà, đương nhiên là dùng tiền mua.
Buộc định sách thế giới cho ngài K, liền thấy ngài K tựa lưng vào cột bắt đầu đọc.
Thẩm Văn Mân liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn chỗ mình đang đứng, bên cạnh còn có cái cuốc đào bảo nữa, có loại cảm giác như cậu đang vất vả làm ruộng nuôi con trai đi thi đại học.
Mà ngài K lúc này, sau khi cầm được sách thế giới, xem qua một hồi, trực tiếp lật sang chương nói về hôn nhân của con người.
Tác giả có lời muốn nói:
Hướng dẫn học tập hôm nay: Đám cưới có thể theo phong cách Trung Quốc hoặc phương Tây, nếu chủ nhân không thích phong cách Trung Quốc, vậy thì đổi sang phong cách phương Tây thôi.
(ps: Tôi chưa bao giờ nói,【】biểu tượng này đại diện cho cuộc đối thoại được trình bày dưới dạng văn bản, “” là cuộc đối thoại được trình bày dưới dạng âm thanh, nhưng tôi nghĩ thiên thần nhỏ dễ thương sẽ có thể hiểu được nó!)