Tục Trú - Kỳ Duẫn - Chương 37: Hộp thuốc
Cô vội vàng chạy ra từ khu chung cư đối diện, như con thỏ hoảng loạn trong hoàng hôn dần tối, đứng lại trước mặt anh, ngẩng đầu lên. Cả người như vừa mới vớt lên từ trong nước, đuôi tóc ướt, thái dương cũng ướt, mồ hôi chảy dọc xuống theo chóp mũi nhỏ nhắn của cô. Cánh mũi hơi phập phồng vì thở gấp, sợ hãi và hốt hoảng trong mắt hồi lâu không tan biến.
Thẩm Yến Lẫm đứng trên bậc thang im lặng nhìn người trước mặt. Có lẽ cô vừa mới tắm xong, chân đi dép lê phòng tắm, trong áo khoác là áo ngủ sáng nay treo trên ban công. Cổ áo cuộn lên, cúc cũng cài lệch, nước ngấm thành mảng trước ngực, trông không giống mồ hôi.
Anh vô thức đưa tay khép kín áo khoác cô. Đối phương nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng im lặng vì vẻ mặt vô cảm của anh, âm thầm cuộn ngón tay rụt vào trong tay áo.
Sau một lát im lặng, anh nắm chặt tay cô cách ống tay áo, giọng nói bình tĩnh khó lường: “Về nhà trước đã.”
Bùi Y thấp thỏm không yên đi theo anh vào tòa nhà, bước ra khỏi thang máy, sau khi vào phòng, người phía sau đóng cửa, quay người lại.
Hai người đều không bật đèn, cũng không có hành động khác. Họ đứng ở sảnh cửa chật hẹp, ánh sáng mờ tối khiến họ nhìn không rõ nét mặt đối phương. Giọng nói trầm ổn làm bầu không khí trở nên áp lực: “Tại sao?”
Tại sao lại căng thẳng như vậy? Tại sao lại đến tìm anh? Tại sao nhìn thấy anh trong căn phòng đó…
Thẩm Yến Lẫm thầm nhíu mày, kiềm chế kích động tra hỏi sắp mất kiểm soát.
Lòng bàn tay Bùi Y lặng lẽ chống lên tủ thấp sau lưng, đầu óc chậm chạp vì căng thẳng cao độ: “Em sợ… sợ anh gặp nguy hiểm.”
Cô cảm nhận được ánh mắt áp bức nhìn chằm chằm lên mặt mình: “Tại sao anh lại gặp nguy hiểm?”
Bùi Y ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, thất thần hồi lâu không nói gì.
Cô nên sớm đoán ra hắn sẽ không thật sự ra tay với Thẩm Yến Lẫm, như vậy quá dễ dàng cho cô. Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh camera, cô vẫn không kịp suy nghĩ lý trí, mọi giác quan đều bị nỗi sợ hãi sắp mất đi chiếm cứ. Thậm chí, khi cô nhìn thấy anh yên ổn đứng ở dưới lầu, nhìn cô bằng vẻ mặt bỡ ngỡ, mồ hôi lạnh của cô chảy từ cổ đến gót chân, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy may mắn, hoàn toàn quên mất mình sẽ phải đối mặt với tình huống thế nào sau khi kích động nhất thời.
“Sao em biết anh ở đâu?”
Mãi không thấy cô trả lời, người trước mặt trầm giọng đổi cách hỏi khác.
Bùi Y hồi thần, nhỏ giọng trả lời: “Em nhận được một tin nhắn, link trong đó là video camera của căn phòng anh ở.”
“Sao em nhận ra ở cùng một khu?”
“Em nhìn thấy bức tượng ngoài cửa sổ.” Cô cụp mắt, dừng lại một lát, trong giọng nói run rẩy dường như vẫn còn sợ hãi: “Em cảm thấy đường link đó rất kỳ lạ, bức ảnh bên trong cũng kỳ lạ, lại không liên lạc được với anh, cho nên lúc đó hơi sốt ruột.”
Đối phương giơ tay ra không nói gì, cô im lặng đặt điện thoại vào trong tay anh.
Ánh sáng màn hình chiếu sáng sắc mặt sa sầm đến hơi đáng sợ của người trước mặt. Anh mở khóa màn hình bằng mật mã, ấn vào tin nhắn, trên cùng là số điện thoại lạ, không nằm ngoài dự đoán, đường link trong đó đã không truy cập được.
Hai người mang tâm sự riêng đồng thời ngước mắt lên khỏi màn hình. Họ im lặng nhìn nhau, sự dò xét giống nhau bị cuốn trong cảm xúc khác nhau, bầu không khí không thấy có dấu hiệu dịu lại.
Bùi Y thầm mím môi. Kể từ vừa nãy gặp anh ở dưới lầu, cô đã chắc chắn anh biết chuyện này, nhưng cô không thể xác định anh đã biết bao nhiêu. Cô dự đoán ra kết quả xấu nhất từ phản ứng của anh, sau một lát yên tĩnh, cô hơi nhấp môi, giọng nói phát ra lí nhí nhút nhát: “Anh không sao thì tốt… Nhưng mà tại sao anh lại hơi… hơi tức giận?”
Thẩm Yến Lẫm im lặng nhìn người cúi mặt phía trước, cuối cùng chỉ đành giận mình không biết đấu tranh, anh thật sự chịu chết dáng vẻ này của cô.
Anh không nhìn nổi nhất cũng hưởng thụ nhất dáng vẻ hơi sợ anh của cô, yếu đuối như một con thỏ nhát gan, dường như anh nạt một chút là cô có thể khóc ngay lập tức, ngay cả tủi thân cũng nhỏ giọng đáng thương: Em lo lắng cho anh như vậy, anh lại nghi ngờ em.
Thẩm Yến Lẫm chợt bị tiềm thức của mình đánh thức. Anh nhớ lại dáng vẻ chật vật và hốt hoảng của cô vừa rồi, lúc ngẩng mặt nhìn về phía anh, trong mắt toàn là ánh nước sau một trận hú vía. Cô thật sự sợ anh sẽ xảy ra chuyện, anh nên ôm cô vào lòng trấn an, sao có thể hung dữ chất vấn cô như thế?
Trong mắt Thẩm Yến Lẫm thoáng qua vẻ trăn trở phức tạp, hầu kết chuyển động lên xuống, giọng nói vốn bức bách lại bất giác dịu đi lúc thốt ra: “Trước đây số này từng liên lạc với em chưa?”
Người trước mặt ngẩng lên, ngơ ngác lắc đầu.
“Trước đây em có nhận được tin nhắn kỳ lạ nào khác không? Hoặc là cảm giác có người theo dõi em không?”
“Không có.” Cô suy nghĩ, hơi căng thẳng hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Không sao.” Anh im lặng một lát, trầm giọng giải thích: “Một vụ án anh từng xử lý trước đây. Hơi phức tạp, anh sẽ giải quyết.”
“Vậy anh có sẽ…” Cô nhìn anh, nhút nhát ngập ngừng, dường như vẫn không dám lên tiếng vì vẻ mặt trầm lặng của anh.
Thẩm Yến Lẫm thầm thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng: “Không sao đâu.”
Bùi Y biết coi như đã tạm thời giấu được anh chuyện tối nay, cuối cùng cũng yên lòng lại, dựa vào bả vai anh, nhắm mắt gật đầu: “Ừm… Anh cẩn thận.”
Giọng anh trầm đến mức như cảnh sát đang kiên nhẫn giáo dục học sinh tiểu học: “Nếu anh thật sự gặp nguy hiểm, em cũng không cần tự mình chạy tới. Đi gọi bảo vệ đến, hoặc là báo cảnh sát.”
“Ừm.” Cô giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, lí nhí nói: “Em biết rồi.”
Thẩm Yến Lẫm bất đắc dĩ xoa đầu cô: “Trước đây em không biết sao?”
“Em biết.” Cô vùi mặt vào hõm vai anh, khẽ thở ra: “Sốt ruột quá nên quên mất.”
Trái tim Thẩm Yễn Lẫm cũng mềm theo, vỗ nhẹ lưng cô trấn an: “Đừng sợ, anh không sao, sau này cũng sẽ không xảy ra chuyện. Anh còn phải về với em nữa kìa. Anh đảm bảo với em.”
Người trong ngực nhắm mắt lại, lông mi thầm ướt.
Bầu không khí trở về yên bình như ngày trước. Bùi Y vào phòng ngủ thay quần áo, Thẩm Yến Lẫm ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình là mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của cô.
Anh dựa vào ghế sô pha, vẻ phức tạp trên gương mặt khó mà miêu tả.
Anh biết cô thật sự nôn nóng, là bạn trai cô nhưng bình thường anh không hề có cơ hội chứng kiến liên hoàn call đòi mạng của cô. Điều anh không biết là lúc đó cô vừa gọi điện thoại vừa chạy xuống dưới lầu, giữa đường ngã một cái làm điện thoại rơi xuống nửa tầng. Lúc cô nhịn đau bò dưới đất nhặt điện thoại, đã bật khóc thật.
Khi Bùi Y nhớ lại tình cảnh đó cũng rất khó nói rõ cảm xúc của mình lúc ấy. Cô sợ hãi, căng thẳng, lại đầy ấm ức tủi thân. Cô quỳ dưới đất vừa khóc vừa nhặt xác điện thoại bị bung ra, dường như mượn đau đớn cơ thể tìm lý do giải tỏa cảm xúc. Ông chủ doanh nghiệp ra ngoài hành lang hút thuốc giật nảy mình vì dáng vẻ nhếch nhác tóc tai bù xù của cô, suýt nữa không cầm chắc điếu thuốc, to giọng hỏi cô: “Ôi trời! Làm sao vậy? Có cần báo cảnh sát cho cô không?”
Bùi Y lắc đầu tự giễu.
Cô ngồi bên giường cúi đầu xắn quần ngủ lên, đầu gối trái gần rách da, rộng cỡ nửa bàn tay, tứa máu đỏ bừng, có vẻ ngày mai sẽ càng kinh khủng hơn.
Hộp thuốc ở phòng khách, nhưng bây giờ cô không muốn cho anh phát hiện chuyện này. Cô nắm chặt ống quần mình, lúc lâu sau, mệt mỏi thở dài một hơi.
Trong lòng cô biết rõ, tối đó chỉ mới là bắt đầu.
Cô bị động trong trò chơi này, không có tư cách biết lần tiếp theo là lúc nào, sẽ xảy ra tình huống thế nào. Điều cô có thể làm chỉ là bất an và sợ hãi, bất an cô lợi dụng tình cảm của anh như vậy, sợ hãi cô còn có thể giấu giếm anh bao lâu.
Đến khi anh biết tất cả, có phải cũng chính là ngày họ kết thúc không?
Thấy người trong phòng nửa buổi chưa ra, Thẩm Yến Lẫm lo lắng đứng dậy, ghé nhìn vào theo khe cửa. Người bên trong cúi đầu đờ đẫn ngồi trên giường, một bên đầu gối để hở đỏ bừng, có vẻ là ngã bị thương.
Anh mím chặt môi, nhíu mày, lấy hộp thuốc dưới tủ TV đẩy cửa đi vào. Người trong phòng bị anh làm giật mình, hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy đồ trong tay anh, lí nhí từ chối: “”Không cần đâu… Chỉ xước một chút thôi… Không cần phiền phức như vậy…”
Thẩm Yến Lẫm trầm mặt ngồi xuống trước người cô, một tay nắm cổ chân cô, khẽ ra lệnh: “Đừng cử động.”
Quả nhiên người trước mặt nghe lời, đôi chân dài nhỏ ngoan ngoãn buông xuống giường không cử động, cho đến lúc bắt đầu bôi thuốc, mới hơi rụt lại.
Thẩm Yến Lẫm ngước mắt: “Đau không?”
Đầu tiên là cô lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nói khẽ: “Hơi đau.”
Thẩm Yễn Lẫm im lặng nhẹ tay hơn, mãi sau, bỗng nói: “Vừa rồi thái độ của anh không tốt. Xin lỗi.”
Bùi Y hơi ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp mới lắc đầu, nén làn sương trong mắt, đè giọng rất nhẹ: “Đâu có.” Người nên nói xin lỗi không phải anh.
“Dạo này anh thường nhớ lại lúc chúng ta mới quen.” Đối phương không rõ tấm lòng thực sự của cô, vừa tiếp tục động tác tay vừa rủ rỉ nói: “Có lẽ nói ra em không tin, nhưng quần áo em mặc, ánh mắt nhìn anh, giọng điệu lúc nói chuyện, mùi hương trên người… Tất cả ký ức của anh vẫn chưa phai.”
“Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ nhất định phải theo đuổi em. Lúc ấy anh tự cho là thông minh, giấu rất kỹ ý đồ đó của mình, nhưng thực ra sau này nghĩ lại, thích là điều không giấu được… Nhất là trong mắt người cùng giới.”
Bùi Y im lặng nghe anh nói chuyện không đầu không đuôi, trong lòng nổi lên linh cảm không lành.
Anh ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cô, giọng nói bình tĩnh vô cùng: “Năm đó lúc phá án, anh nhìn ra được, Cố Diễn thích em.”
Trong đầu Bùi Y nổ ầm một tiếng.
“Chắc hẳn, hắn cũng nhìn ra chuyện anh thích em.”
Người trước mặt tiếp tục bình thản lên tiếng.
“Chuyện hắn thích em, em có biết không?”
– —–
Tác giả có lời muốn nói:
Sáu năm trước (Linh tinh)
Thẩm Sir (Nâng gương mặt hồn nhiên ngây thơ): Mình phải thầm thích, sau đó đưa cô gái này về nhà làm bạn gái, làm tất cả mọi người kinh ngạc!
Tiểu Cố (Âm thầm móc ra quyển sổ nhỏ): Cảnh sát X (xóa âm), đi làm cũng không yên phận, còn nhòm ngó bạn gái của người khác, chờ nhận thư tố cáo đi, hừ.