Tục Trú - Kỳ Duẫn - Chương 34: Ăn lẩu
Người đàn ông đi đến theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ mặc đồ âu đi giày da. Có vẻ người ngồi ở bàn đã đợi anh ta rất lâu, giơ cổ tay lên nhìn, nghiêm túc phê bình: “Đến muộn mười ba phút rưỡi.”
“Gặp được cô gái xinh đẹp dưới tầng nên nói chuyện vài câu.” Anh ta đặt túi xuống, cười giải thích.
“Cô gái xinh đẹp?” Tạ Bắc Hoài dựa vào ghế, nhắc lại một cách thâm sâu: “Không phải là bệnh nhân của tôi đấy chứ?”
“Trùng hợp vậy ư?” Người đối diện nghe vậy ngước mắt: “Bệnh nhân của cậu họ gì?”
Tạ Bắc Hoài khẽ cười, nói: “Bí mật.”
Đối phương gọi món xong, đóng thực đơn lại, nói cảm ơn với nhân viên phục vụ. Anh ta quay mặt lại, như cười như không: “Bác sĩ Tạ, tôi vô cùng kính nể đạo đức nghề nghiệp của cậu.”
Anh ta rất phối hợp nói bằng giọng quan lớn: “Tổng biên tập Lê, cậu hẹn tôi ra đây có chuyện gì?”
Lê Dương cầm khăn ướt ở góc bàn chậm rãi lau tay: “Gần đây tôi đang nghiên cứu vụ án giết người liên hoàn Giang Thành năm đó, muốn thảo luận về trạng thái tâm lý của kẻ cuồng sát với người chuyên nghiệp như cậu.”
Tạ Bắc Hoài liếc anh ta một cái, nói: “Chẳng phải năm đó truyền thông đã phân tích vụ án này nhiều lắm rồi sao, còn có gì để thảo luận nữa?”
“Mấy ngày trước, chung cư Kim Thành xảy ra một vụ án mạng.” Người ở đầu bàn bên kia tiếp tục lên tiếng nói.
Tạ Bắc Hoài “ừ” một tiếng, tỏ ý đã nghe nói rồi.
“Nạn nhân là nữ, lãnh đạo trẻ tuổi, hồi trước học ở Giang Thành.” Đối phương cố ý dừng lại mấy giây: “Cách thức gây án của hung thủ cực kỳ giống vụ án giết người liên hoàn Giang Thành năm đó.”
Tạ Bắc Hoài nhìn người trước mặt, một lát sau, bình thản hỏi: “Bắt chước?”
Đối phương thong thả hỏi lại: “Nếu là bắt chước, vậy thì hung thủ xuất phát từ tâm lý gì?”
“Điều này cậu nên đi tìm Đội trưởng Trần.” Tạ Bắc Hoài trêu chọc: “Cậu ta sẽ cực kỳ sẵn lòng thảo luận những điều này với cậu, còn tôi chỉ muốn yên lặng ăn cơm thôi.”
“Bác sĩ Tạ, trên đời này không có bữa cơm miễn phí.” Bạn học cũ mỉm cười tháo kính mắt xuống lau, lộ ra khuôn mặt nho nhã lịch sự: “Hơn nữa còn là bữa cơm đắt như vậy.”
Tạ Bắc Hoài nghe thế bật cười: “Vậy cậu muốn nghe tôi nói cái gì?”
Anh ta ngồi thẳng người, hai tay đặt lên nhau chống ở mép bàn với một tư thế trầm ngâm: “Nếu là gây án bắt chước thì có nhiều khả năng lắm. Có thể là hắn muốn thông qua việc bắt chước để phóng thích và giải thoát bản thân, có thể là muốn kích động khủng khoảng xã hội để đạt được thỏa mãn cá nhân, cũng có thể là hắn cố tình muốn dẫn dắt cảnh sát đi sai hướng, còn có thể là tôn sùng luyến tiếc gen biến thái… Nói nhiều vậy rồi, tôi ăn một món trước được không?”
Lê Dương cười cười, giơ tay tỏ ý xin cứ tự nhiên: “Đến nay vẫn chưa tìm được thi thể nghi phạm vụ án giết người liên hoàn Giang Thành năm đó. Anh cho rằng kẻ lựa chọn bắt chước vụ án này để gây án là thuộc về loại nào?”
Người bên kia bàn cầm nĩa nhún vai: “Có lẽ nếu như lúc trước tìm được thi thể thì hôm nay sẽ không có kẻ bắt chước hắn để gây án rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì bắt chước một người có khả năng còn sống sẽ làm cho người ta khủng hoảng hơn bắt chước một người chết.”
Lê Dương hơi nhướn lông mày, ý cười trên môi nhã nhặn: “Vậy nếu như hắn còn sống thật thì sao?”
Tạ Bắc Hoài ngước mắt nhìn anh ta một cái. Đối phương tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Nghi phạm năm đó là một học sinh giỏi khoa học tự nhiên, hồi nhỏ bố mẹ hắn ly dị, hắn vẫn luôn sống cùng mẹ. Như rất nhiều mẹ đơn thân khác, mẹ của hắn coi con mình là tất cả, đổ dồn mọi sức lực và tâm huyết vào hắn, cuối cùng con trai đã thật sự thành tài trên phương diện học tập, nhưng đồng thời trong lòng cũng rất chống đối gia đình của mình.”
“Lúc ấy truyền thông từng phỏng vấn giáo viên và bạn học của nghi phạm, họ nói hắn chưa từng nhắc đến mẹ của mình. Nghỉ đông và nghỉ hè hắn cũng vùi mình trong phòng thí nghiệm, chưa bao giờ thấy hắn về nhà. Đánh giá của mọi người đối với hắn chủ yếu là trầm tĩnh, kiệm lời, lạnh lùng, chín chắn, sau này chắc hẳn là một người làm nghiên cứu khoa học rất ưu tú.” Lê Dương khoanh tay, quay đầu cười một tiếng: “Cho nên mới nói, giữa thiên tài và biến thái chỉ cách nhau có một bước, nền tảng gia đình mới là quả cân quyết định hướng đi đó… Anh nói có phải không, bác sĩ Tạ?”
Tạ Bắc Hoài nhẹ nhàng trả lời: “Hoàn cảnh trưởng thành dị dạng đúng là nguyên nhân rất phổ biến và trực tiếp hình thành nhân cách chống xã hội. Nhưng về bản chất gen người này rốt cuộc là biến thái hay là thiên tài thì tôi cho rằng là yếu tố bẩm sinh.”
Lê Dương ngước mắt nhìn sang.
“Có người bị tổn thương sẽ tạo áp lực bên trong, có người bị tổn thương sẽ phát tiết ra ngoài. Là một mình chấp nhận đau khổ hay là di dời đau khổ sang người vô tội khác, đó là lựa chọn cá nhân, là bẩm sinh như thế.” Tạ Bắc Hoài nhún vai: “Nền tảng gia đình chỉ là chất xúc tác trong đó, thúc đẩy gen biến thái tiềm ẩn bộc lộ mà thôi. Do bọn họ thường thiếu quyền kiểm soát trong không gian thực vì nguyên nhân gia đình, cho nên mới chìm đắm trong không gian tương đối khép kín của hiện trường phạm tội. Bọn họ say mê được nắm quyền chi phối tuyệt đối trong không gian đó, cảm giác này sẽ khiến bọn họ hưng phấn và nghiện.”
Tay anh ta cầm nĩa chỉ chỉ không trung, bò bít tết bên trên hơi đỏ máu: “Ví dụ như hung thủ vụ án giết người liên hoàn Giang Thành, sau khi gây án thích dùng nước hoa đánh dấu hiện trường, cũng xuất phát từ tâm lý này. Mùi nước hoa khác biệt sẽ khiến sau này hắn nhớ lại được chính xác tình trạng mỗi một hiện trường vụ án. Đối với người bình thường mà nói, đây là tàn nhẫn, là máu me, nhưng đối với loại người như bọn họ mà nói là hành vi nghệ thuật đáng nhớ.”
Vẻ mặt người đối diện trầm tĩnh nhìn anh ta, một lát sau, bật cười: “Quan điểm rất thú vị.”
Tạ Bắc Hoài cười nhẹ một tiếng, nuốt đồ ăn trong miệng: “Đủ viết một bài bản thảo chưa?”
“Bác sĩ Tạ, tôi vẫn còn một thắc mắc.” Lê Dương cười, cầm nước soda trên bàn lên, lấy nước thay rượi mời anh ta: “Cậu cảm thấy giết người sẽ nghiện không?”
Động tác tay của Tạ Bắc Hoài thoáng ngừng lại. Người trước mặt tiếp tục nói bằng giọng sâu xa: “Hay nói cách khác, một người vô tình giết người một lần, sau đó lựa chọn cách thức giống như thế để gây án lần nữa, có phải chứng minh bản thân người này cũng có gen biến thái không?”
***
Lúc Bùi Y về đến nhà đã quá giờ cơm trưa. Cô đặt đồ xuống, thay quần áo khác, tìm ra nửa lọ thuốc ngủ trong ngăn kéo cuối cùng ở tủ đầu giường.
Đã một khoảng thời gian cô không uống thuốc này rồi. Hương vị hơi đắng hòa tan nơi đầu lưỡi. Mới đầu trong dạ dày trống rỗng nóng rực lên, sau đó cảm giác khó chịu kia trở nên mơ hồ theo ý thức của cô.
Một trong những lợi ích của thuốc trợ ngủ là ít nằm mơ. Hiếm khi cô được ngủ một giấc sâu, lúc tỉnh dậy sắc trời ngoài cửa sổ đã tối sầm. Cô mơ màng nằm trên giường thẫn thờ, cho đến khi bên người bỗng nhấp nháy sáng lên.
Bùi Y cầm điện thoại chậm rãi chui vào trong chăn, giọng nói hơi khàn: “Anh tan làm rồi à?”
Nghe đầu kia điện thoại có vẻ đang ở ngoài đường: “Ừ… Đang ngủ à?”
“Vâng.”
“Ngủ trưa đến bây giờ?” Đối phương mỉm cười, giọng nói trầm ấm cố tình đè thấp: “Mệt lắm à?”
Bùi Y kề sát lớp chăn mềm mại, do dự hồi lâu mới khẽ nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Trùng hợp vậy? Anh cũng có việc muốn nói với em.” Giọng nói trong loa nhẹ nhàng vui vẻ: “Vậy chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi cô Bùi. Bây giờ em rời giường, hai mươi phút nữa đợi anh ở dưới tầng, anh đón em đi ăn cơm.”
Bùi Y cầm điện thoại hơi chần chừ, một lát sau, cô đáp: “Được.”
Bởi vì thời gian gấp gáp, mà cũng chỉ là bữa cơm bình thường nên Bùi Y mặc bừa một chiếc áo len và váy dài rồi để mặt mộc ra ngoài. Người trên ghế lái im lặng nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn đến mức cô hơi chột dạ, nhỏ giọng giải thích: “Em sợ anh chờ sốt ruột nên không trang điểm… Chúng ta không đi xa quá chứ?”
Thẩm Yến Lẫm vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô chăm chú. Người bên cạnh hơi lúng túng mím môi, mở gương trên tấm che nắng ra soi, lẩm bẩm nói: “Sắc mặt hơi kém à… Vậy em tô ít son…”
Cô cúi đầu lấy ra một thỏi son màu hồng nhạt trong túi sách, lúc xoáy mở nắp đưa lên miệng, bên tai chợt vang lên một tiếng cười trầm rõ ràng. Cô vô thức dừng động tác tay, một giây sau, một bàn tay đỡ gáy cô. Cô vô thức ngẩng đầu, bóng hình trước mặt đè sang với một sức lực mạnh mẽ quen thuộc.
Sau nửa ngày dây dưa quấn quýt, trong không gian mờ tối yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng nhịp tim gấp gáp và hơi thở hỗn loạn. Cuối cùng khi nụ hôn kia dừng lại, Thẩm Yến Lẫm cụp mắt nhìn khuôn mặt mềm mại sạch sẽ trước mắt, ngón tay cọ xát bờ môi ướt át ửng hồng của cô, cố tình khiến son môi trong lòng bàn tay cô trở nên khó xử: “Còn cần phiền phức như vậy ư?”
Bủi Y đỏ mặt đẩy anh: “Anh… Anh có đi ăn cơm nữa hay không?”
Anh cười, cầm tay cô đặt lên môi hôn, đồng thời giẫm chân ga: “Đi chứ, bạn gái anh trang điểm xinh đẹp động lòng người như vậy, kiểu gì anh cũng phải đưa cô ấy đi nhà hàng năm sao.”
Người bên cạnh luôn luôn không phân biệt được lời anh nói là thật hay giả, nghiêm túc trù trừ vừa ngốc lại vừa ngoan: “Lần sau đi… Lần sau em chuẩn bị trước… Hôm nay thật sự không thích hợp lắm…”
Thẩm Yến Lẫm cười không nói. Bùi Y muộn màng nhận ra mình lại bị lừa, buồn bực muốn rút tay ra, nhưng bị anh nắm chặt đến đau rồi mới lưu luyến buông ra. Anh đặt nhà hàng ở ven sông. Thực ra nhà hàng cơm Tây ở con phố kia mới phù hợp nhất với không khí tối nay, nhưng nghĩ đến Bùi Y không thích ăn nên anh đành chọn nhà hàng lẩu. Anh an ủi mình như vậy cũng rất tốt. Lần đầu tiên hai người họ ngồi xuống ăn cơm chính là ăn lẩu, có nhiều kỷ niệm ý nghĩa. Lúc đó cô mới xuất viện chưa lâu, nói muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn. Cả buổi cô đều rất câu nệ trước mặt anh, ăn cái gì cũng như mèo, mỗi lần một miếng bé xíu, nhìn vừa yên tĩnh vừa ngoan, nhưng lại giỏi ăn cay lạ thường. Lúc cô đi vệ sinh, anh không kìm được tò mò cầm thìa thử chút nước chấm của cô, chỉ một chút xíu đã làm anh sặc đến ho khan không ngừng. Đến lúc cô trở về, đứng bên cạnh bàn nhìn anh vừa kinh ngạc vừa lo lắng: “Anh… làm sao thế?…Sao anh lại khóc?”
Thẩm Yến Lẫm khịt mũi, cố nén nước mắt: “Anh không sao. Vừa nãy đột nhiên có một cơn gió, hình như mắt bị cái gì bay vào rồi. Em xem giúp anh được không?”
“…” Bùi Y im lặng nhìn cửa sổ đóng chặt bên cạnh, lòng đầy nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được hai mắt đẫm lệ vô cùng đáng thương của người trước mặt, do dự hồi lâu cô mới ngập ngừng bước ra một bước.
Thẩm Yến Lẫm ngoan ngoãn dựa vào ghế ngẩng mặt lên, khóe môi nhịn cười đến run rẩy cực nhẹ. Người trước mặt không hề hay biết, vẻ mặt nghiêm túc, cứng ngắc cúi đầu tới gần, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng vén mí mắt của anh.
Lần đầu tiên hai người chăm chú nhìn vào mắt nhau ở khoảng cách gần như vậy. Thẩm Yến Lẫm nhìn đôi mắt đen nhánh gần trong gang tấc, và cả hình ảnh phản chiếu xao động bồn chồn trong đó, đang trầm mê vì hơi thở trong trẻo của cô. Mà chủ nhân của đôi mắt kia hết sức chuyên tâm, mà không biết giờ phút này, người trước mặt đã dùng hết sức mới khống chế không giơ tay ấn đầu cô xuống, sau đó hôn lên môi cô.
Kết quả kiểm tra cuối cùng đương nhiên là không có dị vật. Dưới yêu cầu được voi đòi tiên của “bệnh nhân”, “bác sĩ” khó xử thổi nhẹ một cái. Thẩm Yến Lẫm giả vờ giả vịt chớp mắt mấy cái, mỉm cười chân thành nói: “Cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn em.”
Bùi Y thở phào nhẹ nhõm, quay người đi về chỗ của mình ngồi xuống, lén lau lòng bàn tay ẩm ướt lên váy: “Không có gì.”
Thẩm Yến Lẫm nhìn thấy hết động tác nhỏ của cô, đợi đến khi tính tiền rồi ra ngoài đến rạp chiếu phim, anh đi mua một cốc đồ uống nóng, trở về đưa cho cô, ngậm cười nói: “Tay em hơi lạnh.”
Bùi Y nhận lấy bằng hai tay, mất tự nhiên nói cảm ơn. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nói chuyện với cô một lúc rồi đi xem phim. Còn có một bộ phim hoạt hình chiếu cùng thời gian đó, trong khu vực chờ có rất nhiều phụ huynh đưa con theo. Đông người nên trở nên nhốn nháo. Mấy cậu bé nô đùa chạy nhảy vòng quanh, cầm súng đồ chơi vừa mới mua đuổi theo nhau. Trẻ con sáu, bảy tuổi đang có tính hiếu thắng. Đùa nghịch một lúc rồi dần dần trở thành tranh chấp. Một cậu bé nhân lúc mẹ chơi điện thoại, trộm viên đạn nhựa cất trong túi cô ấy, chạy về hô lên: “Chết đi!”
Tầm mắt Thẩm Yến Lẫm thoáng thấy đầu súng và mục tiêu không đúng, nhưng không đợi anh lên tiếng ngăn cản, viên đạn đã “tạch” một tiếng bay ra. Anh không kịp suy nghĩ nữa, vô thức quàng lấy vai người bên cạnh, một tay khác che mặt cô…
“Bốp”!
Mu bàn tay đau rát, Thẩm Yến Lẫm cau mày suýt xoa một tiếng. Khu vực chờ yên tĩnh trong giây lát, người mẹ kia muộn màng nhìn vào túi của mình, nổi giận hét lên: “Lý Tử Duệ!!! Con chết với mẹ!!!”
Cô ấy xông tới giành lấy súng đồ chơi thủ phạm ném xuống đất vỡ tan. Cậu bé lập tức gào khóc. Cục diện lâm vào hỗn loạn mất khống chế. Thẩm Yến Lẫm dời mắt đi, lúc này mới để ý thấy người bên cạnh một mực cụp mắt nhìn vết lõm xước da trên mu bàn tay anh. Thịt mới bị bóc ra trắng hếu, còn hơi tứa máu.
“Đi băng bó qua đi.” Một lát sau, cô nhỏ giọng đề nghị.
Thẩm Yến Lẫm hồi thần từ khuôn mặt cô, cười một tiếng: “Tí vết thương vậy còn băng bó, anh chưa kịp đến bệnh viện thì nó đã lành rồi.”
Môi cô khẽ nhúc nhích, nhượng bộ: “Vậy cũng phải sát trùng và dán băng cá nhân chứ?”
Sảnh số ba đằng trước đã lục tục bắt đầu vào rạp. Thẩm Yến Lẫm cầm vé xem phim ở tay khác, trong lòng không nhịn được cười, ngoài miệng lại giả vờ buồn rầu hỏi cô: “Nhưng phim thì làm sao?”
Cô đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng, lo lắng: “Lúc này rồi còn xem phim cái gì.”
Anh theo cô ra khỏi trung tâm thương mại, tìm hiệu thuốc bên đường. Cô đứng bên quầy cẩn thận bôi thuốc sát trùng cho anh, cuối cùng nhẹ nhàng dán băng cá nhân lên, ngẩng mặt lên khẽ hỏi anh: “Đau không?”
Thẩm Yến Lẫm chưa kịp trả lời, bác gái nhân viên cửa hàng đang đan len bên cạnh cười phụt một tiếng.
Bùi Y lập tức đỏ mặt đến tận mang tai, nắm chặt mấy miếng băng dán cá nhân còn lại quay người đi ra khỏi cửa hàng không quay đầu lại. Thẩm Yến Lẫm đút tay túi quần, ung dung đi theo đằng sau, khóe môi lặng lẽ ngoác ra.
Cô đứng dưới đèn đường chờ anh, bóng lưng mềm yếu mảnh khảnh, nắm tay nhỏ vẫn còn đang nắm chặt. Anh đứng nhìn cô từ xa, phòng tuyến trái tim bỗng chốc mềm nhũn, sụp đổ.
Có lẽ là ánh trăng quá sáng tỏ, khoảnh khắc này anh bỗng không dám hi vọng xa vời quá nhiều. Anh chỉ muốn một câu đồng ý của cô, cho phép anh được nắm bàn tay kia, mỗi một ngón tay đan chặt vào nhau, sau đó không buông ra nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Giọt Lệ Tình
3. Bật Thốt Lên Nói Yêu Em
4. Một Khắc Nhớ Một Đời Mong
=====================================
“Shhh…”
Bùi Y nhíu mày đập cánh tay người bên cạnh, mềm giọng phàn nàn: “Đau… Anh nhẹ chút.”
Thẩm Yến Lẫm hồi thần, thả lỏng tay ra, quay đầu nhìn cô mỉm cười. Phía trước, hai nhân viên phục vụ đứng hai bên mở cửa cho hai người, giọng điệu như trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp của cửa hàng tiện lợi bên cạnh: “Chào buổi tối anh chị, hoan nghênh ghé thăm!”
Buổi tối ngày làm việc, tỉ lệ chiếm chỗ trong cửa hàng không cao. Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến chỗ trong góc, lúc đi ngang qua ba chiếc bàn thì có người nhiệt tình vẫy tay với họ: “A Y! Cảnh sát Thẩm!”
Hai người đồng thời ngẩng đầu. Người mấy bàn bên cạnh cũng nhìn sang.
Hứa Nhiễm mang một bộ tóc xanh chói mắt, huýt sáo như chốn không người, đùa cợt trêu ghẹo: “Cảnh sát Thẩm, có chuyện gì vui sao? Anh lại đẹp trai hơn rồi!”
Thẩm Yến Lẫm sững sờ giây lát, nặn ra một nụ cười cứng ngắc mà không thất lễ.
Nếu hỏi tâm trạng của người trong cuộc lúc này là gì thì đó là hối hận, hiện tại chính là hối hận.
Xem ra đúng là không nên chọn cửa hàng lẩu để cầu hôn.