Tục Trú - Kỳ Duẫn - Chương 33: Thủy tinh
Bắt đầu từ khi cô bước vào cửa, vẻ mặt cô gái lễ tân rõ ràng là muốn nói lại thôi. Mỗi một ánh mắt dò xét của đồng nghiệp đi qua cũng đều có thâm ý khác. Cô điềm nhiên đi đến vị trí làm việc, chưa kịp cởi áo khoác đã bị gọi vào phòng họp. Ba lãnh đạo bộ phận, hành chính, nhân sự ngồi bên trong chờ cô. Diệp Minh Thanh khoanh tay ngồi một bên, sắc mặt không tốt lắm.
Giám đốc nhân sự là một người phụ nữ trung niên chưa đến bốn mươi tuổi, dáng người hơi đậm, tóc xoăn nhẹ. Năm đó là cô ta tuyển Bùi Y vào Úy Lam. Khuôn mặt đau lòng thống thiết kết hợp với lối nói cao giọng dẫn đến cảm giác cực kỳ thiếu chân thành. Cô ta nói công ty rất lấy làm tiếc khi xảy ra chuyện không may này. Cảnh sát đã từng tới mấy lần, hỏi thăm chi tiết tình hình của Bùi Y. Công ty suy xét đến việc cô là nhân viên kỳ cựu của Úy Lam, chắc hẳn phải chịu áp lực dư luận rất lớn trong chuyện này. Do vậy trước khi vụ án hoàn toàn kết thúc, công ty đề nghị cô tạm thời nghỉ phép dài hạn.
Thỏa thuận nghỉ phép đã chuẩn bị sẵn, trang ký tên bày ra trước mặt cô. Bùi Y cụp mắt nhìn một lát, giơ tay lật xem, không ký tên mà khép lại.
Bùi Y từ phòng họp đi ra, thanh tiến trình trên máy tính vẫn đang tải. Cô đưa tay ấn nút tắt máy, màn hình lập tức tối đen.
Trịnh Du Nhiên quay người sang nhanh nhất, liếc mắt đã hiểu xảy ra chuyện gì. Cô ấy âm thầm bĩu môi với đồng nghiệp bên cạnh. Hai người trao đổi ánh mắt, đồng thời trề môi quay người lại mở Wechat ra:
“Nhà tư bản quá là vô nhân tính. Dựa vào đâu mà sa thải người ta? Người ta chẳng hiểu sao bị dính vào chuyện này, chẳng phải cũng là người bị hại ư?”
“Hầy, vậy thì làm gì được bây giờ? Cảnh sát đến năm lần bảy lượt, lan truyền khắp công ty rồi. Cho dù không có chứng cứ thì chắc chắn cũng có hiềm nghi thật.”
“Hiềm nghi cái gì? Chẳng phải họ Sở kia bị trời phạt đáng đời hay sao? Nếu có người lan truyền quá khứ đen tối của tôi, sau đó cô ta chết, thì tôi có hiềm nghi à?”
“Không thể nói như vậy được, vẫn có chi tiết chúng ta không biết chứ sao. Hơn nữa chẳng phải bạn trai cô ấy đang làm việc ở Cục cảnh sát à, nếu không phải thật sự có hiềm nghi thì sao lại bị điều tra như thế?”
“Nghe cô nói như vậy thấy cũng đúng. Nhưng mà… có khả năng là cô ấy giết người thật không? Không thể chứ? Không đến mức ấy chứ??”
“Cái này thì ai mà biết được. Trên mạng có mấy đứa sinh viên giết bạn cùng phòng, giết mẹ ruột chẳng phải bình thường đều có vẻ lầm lầm lì lì sao?”
“Eo… Cô đừng nói nữa, tôi hơi sợ đấy… Bình thường tôi không đắc tội với cô ấy đấy chứ?”
“Ha ha ha, cô mau nghĩ lại xem, tranh thủ xin lỗi nhân lúc người ta chưa đi đi…”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa: “Du Nhiên.”
Trịnh Du Nhiên giật nảy mình, ngón tay vội vàng ấn phím tắt để ẩn cửa sổ, xoay ghế lại mà lòng vẫn còn sợ, nặn ra nụ cười đáp lại: “Ơi… Sao thế?”
Vẻ mặt người trước mặt bình thản, chắc là không thấy lịch sử trò chuyện của cô: “Tặng cho cậu chậu hoa này vậy.”
“À à, được, cảm ơn.” Trịnh Du Nhiên nhận lấy bằng hai tay, trong đầu tạm thời không nghĩ ra được phải nói tiếp thế nào cho thích hợp.
“Mỗi tuần tưới nước hai lần là được.” Đối phương nhẹ nhàng dặn dò.
“Được.” Trịnh Du Nhiên ôm chậu hoa nhỏ gật đầu, ngập ngừng nói: “Hôm… hôm nay cậu đi à?”
Bùi Y cười: “Phải.”
Trịnh Du Nhiên đè thấp giọng, ánh mắt lộ ra vẻ đồng cảm có phần thật lòng: “Ừ, nhân viên gương mẫu này nghỉ ngơi một chút cũng tốt… Sau này khi nào cậu có thời gian thì lại tụ tập… Vạn Châu to như vậy, chưa chắc năm sau chúng ta còn là đồng nghiệp đâu, ha ha…”
Bùi Y cười gật đầu, cất đồ vật còn lại vào một chiếc túi giấy, ôm ra cửa.
Dưới văn phòng đúng lúc có người từ trên xe taxi xuống, Bùi Y bắt xe, ngồi lên. Lái xe rẽ trái ra khỏi cổng trước tiên, thấy người ngồi sau lặng mặt không lên tiếng, bèn chủ động hỏi: “Cô gái, cô đi đâu?”
Bùi Y im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi người đằng trước không nhịn được quay đầu lại, cô mới nhẹ giọng báo một địa chỉ.
Bác tài nhìn cô một cái rồi quét mắt nhìn đồ vật trong tay cô, quay đầu lại im lặng cảm khái thương hại. Thanh niên bây giờ áp lực lớn quá, thật đáng thương.
***
Do không hẹn trước nên Bùi Y đợi hơn một tiếng mới được sắp xếp vào phòng tư vấn.
Người ở đầu bàn bên kia đang điền xong thông tin của bệnh nhân trước, vừa bận làm việc trong tay, vừa ngẩng đầu ra hiệu cô ngồi xuống, giọng điệu và vẻ mặt thân quen: “Uống gì không?”
“Nước là được rồi.” Bùi Y ngồi xuống, khách sáo nói xin lỗi: “Đột ngột đến đây mà không báo trước, không làm lỡ công việc sắp xếp ban đầu của anh chứ?”
“Không đâu.” Nụ cười trên mặt đối phương tươi tắn, dường như trời sinh đã có năng lực làm người ta thoải mái: “Tiếp đãi cô cũng là công việc của tôi mà.”
Anh ta lấy ra một chiếc đồng hồ báo thức hình thù đáng yêu đặt lên bàn, nói nửa đùa nửa thật: “Bắt đầu tính phí rồi.”
Bùi Y cười nhạt một cái.
Anh ta đứng dậy rót cốc nước ấm rồi quay lại, bắt chuyện một cách tự nhiên: “Cảm giác dạo này thế nào?”
Một câu hỏi cực kỳ đơn giản nhưng lại làm khó người trước mặt. Tạ Bắc Hoài thấy cô cụp mắt nhìn chằm chằm cốc nước cho đến khi mặt nước lặng im, anh ta đánh mắt đi, ôn tồn hỏi lại lần nữa: “Bạn trai cô chuyển đến Vạn Châu rồi à?”
“Đúng vậy.” Cô gật đầu.
“Từ cuộc sống một mình trước đó cho đến cuộc sống chung hai người bây giờ, cô cảm thấy thích nghi được không?”
“Còn tốt hơn trong tưởng tượng của tôi một chút.”
“Vậy ư? Cụ thể là điểm nào khiến cô cảm thấy tốt hơn?”
Cô nghiêm túc suy nghĩ, khẽ giọng đáp: “Có lẽ là tôi đã rất quen với anh ấy rồi, phần lớn mọi chuyện không cần hao tâm tổn trí để hòa hợp nữa.”
Bác sĩ Tạ xoay bút chì đen trong tay, khẽ gật đầu: “Nhưng mà cô vẫn cảm thấy có phần bất an?”
“Phải.” Người trước mặt dựa vào ghế, ánh mắt bình tĩnh mất tiêu cự trong một thoáng: “Tôi rất sợ sau này một ngày nào đó sẽ xa anh ấy.”
Tốc độ xoay bút chì màu đen dần chậm lại: “Điều khiến cô cảm thấy không có cảm giác an toàn là anh ta hay là bản thân cô?”
“Bản thân tôi.” Cô gần như không do dự.
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi là một người rất tồi tệ.”
“Đây là nhận thức và đánh giá của cô đối với bản thân từ trước tới nay.” Anh ta dùng một câu trần thuật.
“Đúng vậy.”
“Cô lo lắng vì hai người sống chung, anh ta sẽ hiểu được con người thật sự của cô, cũng chính là bản thân tồi tệ trong lời cô nói đó?”
Cô im lặng một lát, trả lời: “Phải.”
“Trước kia tư tưởng này cũng tồn tại à?”
“Đúng vậy.”
“Gần đây càng ngày càng rõ ràng?”
“Đúng.”
“Bởi vì cuộc sống chung khiến cô thật sự bắt đầu suy nghĩ đến tương lai lâu dài của hai người?”
Ngón tay cô đặt trên đùi khẽ gấp tờ giấy ghi chú của anh ta. Mãi sau, cô mới nhỏ giọng đáp: “Không phải.”
Tạ Bắc Hoài nhìn cô dừng lại một lát, tiếp tục hỏi: “Vậy là?”
Người trước mặt cụp mắt im lặng, hồi lâu sau, cô đặt cục giấy vo viên trong tay lên bàn.
Tạ Bắc Hoài nhìn cục giấy nhỏ kia, giọng nói thăm thẳm vang lên bên tai: “Bởi vì có những bí mật là lửa.”
Anh ta ngước mắt, người trước mặt cũng bình tĩnh nhìn sang, đôi mắt đen nhánh thâm sâu khó lường: “Còn tôi là tờ giấy đó.”
***
Bùi Y ra khỏi phòng tư vấn tâm lý, đi vào một tiệm thuốc dưới tầng.
Cô nói với nhân viên cửa hàng cho cô thuốc tránh thai. Nhân viên cửa hàng là một chị gái tướng mạo rất hiền lành, không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, nhưng thấy cô gái dịu dàng xinh đẹp nên vẫn không nhịn được dặn dò, loại thuốc này có tác dụng phụ rất lớn đối với cơ thể, nhất định phải cố gắng hạn chế sử dụng. Hồi trước có sinh viên ở gần đây uống liên tục ba lần trong hai tuần, nói cũng không nghe, không trân trọng cơ thể mình chút nào, thật sự coi thứ này là thuốc hối hận rồi…
Bùi Y đứng xếp hàng trong cửa hàng tiện lợi, hờ hững nghĩ, nếu như trên đời này có thuốc hối hận thật thì tốt.
Nhưng có lẽ cô cũng không dùng nó, bởi vì cô rất ít khi hối hận. Mỗi một quyết định của cô đều được suy nghĩ kĩ lưỡng vào lúc đó, tại sao phải hối hận?
Ngoài cửa thủy tinh là thời tiết quang đãng dễ chịu cuối thu, khiến cửa hàng hướng bắc cũng trở nên ấm cúng sáng sủa.
Dọc theo cửa hàng tiện lợi đi lên mười tầng lầu, người ngồi trước bàn trong văn phòng cao cấp cầm bút chì chọc nhẹ vào trán, nhớ lại cuộc đối thoại xảy ra vừa rồi:
“Cô hối hận không?”
“Tôi đã từng làm một vài lựa chọn bất đắc dĩ vì bản thân tôi. Tôi rất dằn vặt, nhưng tôi không hối hận. Bởi vì cho dù thời gian quay trở lại một lần nữa, tôi cũng vẫn không có lựa chọn nào khác.”
“Ích kỷ là một trong những bản chất thường thấy nhất của con người, chỉ khác nhau ở mức độ cân bằng giữa lợi mình và lợi người mà thôi. Nó không đối lập với lương thiện, cũng không đánh đồng với suy đồi. Có lẽ cô cũng không cần phán quyết đạo đức nặng nề như vậy cho bản thân.”
“Nhưng mà có lẽ tôi đã chìm xuống đáy trong cái lợi mình.”
“Tôi đã từng làm tổn thương một người, bây giờ còn có suy nghĩ làm tổn thương anh ấy một lần nữa.”
“Đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cô cảm thấy mình tồi tệ?”
“Phải.”
“Tổn thương quá khứ không thể cứu vãn, nhưng có thể cố gắng đền bù trong tương lai.”
“Anh ấy sẽ không chấp nhận. Tôi cũng không có cách đền bù.”
“Tổn thương trước đó đã khiến cô sinh ra nhận thức đánh giá rất tiêu cực về bản thân. Cho dù không đền bù được, tiếp tục làm tổn thương cũng không phải chuyện tốt đối với tình trạng tâm lý của cô hiện giờ.”
Sau sự im lặng thật lâu, cô nhẹ giọng đáp lại anh ta: “Tôi biết.”
“Những chuyện này gây ra cho cô gánh nặng tâm lý rất lớn. Tôi cho rằng, trước tiên cô nên thử nói ra.”
Lần này, người trước mặt không tiếp tục đáp lại anh ta nữa.
“Trong cơ thể mỗi người đều có một vật chứa gánh nặng cảm xúc không nhìn thấy, cần phải giải quyết định kỳ, nếu không nó sẽ quá tải. Tâm sự tiêu cực tích tụ nhiều rồi thì con người sẽ đổ bệnh.” Anh ta kiên nhẫn chỉ dẫn.
“Nếu như thật sự không tìm được người thích hợp để thổ lộ hết tâm sự của cô, vậy tôi đề nghị cô có thể đổi cách thức khác, ví dụ như âm tần, chữ viết hoặc là hình ảnh để ghi chép lại, kể cho mình chuyện không thể nói cho người khác nghe, thử dùng một góc nhìn của người quan sát để nhìn nhận những việc này, có lẽ cô sẽ có những lí giải và trợ giúp mới.”
Người đứng trước quầy thu ngân hoàn hồn lại dưới sự thúc giục của nhân viên cửa hàng. Cô đặt chai nước khoáng trong tay lên quầy và mở mã thanh toán.
Cô ra khỏi tiệm thuốc, cánh tay cầm túi giấy hơi mỏi. Cô đặt tạm đồ xuống đất bên chân, vặn chai nước trong tay, ngửa đầu uống một viên thuốc rồi ném hộp thuốc vào thùng rác.
Các cảnh sát của Cục thành phố lần lượt ăn cơm về, nhìn thấy một cô gái trẻ vội vàng đi vào từ ngoài sân đằng xa, kích động đến nói năng lộn xộn: “Cảnh sát Trần… Tôi… Chiếc khăn lụa kia! Tôi có phát hiện mới!”
Hai thanh niên mặc vest, đi giày da của công ty môi giới tiễn khách ra ngoài. Anh dựa vào cửa xe bên đường châm một điếu thuốc, mở túi hồ sơ trên tay ra, bên trong là mấy xấp giấy tờ đã được ghim, trang đầu tiên viết: Hợp đồng mua bán nhà đất.
Chiếc xe màu xám bạc chậm rãi lái vào bãi đậu xe bên đường. Chủ xe xách túi xuống xe, đi về phía tòa nhà văn phòng, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng đằng trước cực kỳ quen mắt. Anh ta thoáng dừng lại, lên tiếng gọi cô: “Cô Bùi…”
Bùi Y quay đầu lại.
Khóe môi đối phương cong lên, nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn: “Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi?”