Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện - Kỷ Anh - Chương 61
Tính tình Thi Đại hoạt bát thẳng thắn, đôi mắt hạnh luôn đong đầy ba phần ý cười, khi nhìn người nào đó chăm chú, sẽ như nước xuân mới sinh, sóng biếc dập dờn.
Đắm mình quá lâu trong máu tươi và đau đớn, Giang Bạch Nghiễn hiếm khi có nhận thức bình thường về tình ý, lúc trước chỉ cảm thấy nụ cười của nàng qua quýt tầm thường, chẳng biết từ khi nào, dần dần nảy sinh khao khát.
May mà Thi Đại chưa từng keo kiệt, nhìn thấy chàng, mày mắt đượm ý cười, giòn giã gọi một tiếng “Giang công tử”.
Nhưng lòng người như hang sâu, khát vọng khó lắng, lại thêm tham niệm.
Ví như lúc này, lòng tham Giang Bạch Nghiễn không đáy, vô cớ nghĩ, tại sao nụ cười và hứng thú của nàng, không thể chỉ dành cho mỗi chàng.
Lòng chàng biết rõ suy nghĩ này rất ti tiện, gần như hoang mang khống chế, nhưng tình cảm dày đặc lại như dây leo sinh sôi, dục vọng liên tục xuất hiện.
Cũng như chén giấm vừa uống ban nãy, lẳng lặng ngấm vào máu thịt.
Nhất là cách đó không lâu, Thi Đại còn từng ôm chàng vào lòng.
Trải nghiệm sự dịu dàng ấy, lúc này càng khiến người ta bối rối.
“Vậy muội đi đây.”
Thi Đại xoa gò má của mình, liếc mắt nhìn qua:
“Giang công tử đi chung nha?”
Xem xét từ gợi ý mà họa cảnh cho, thị vệ A Ngôn vẫn luôn theo sát Vệ Linh.
Giang Bạch Nghiễn hoàn hồn:
“Ừm.”
Nhìn giấy tuyên thành nhận được trong bức tranh thứ ba thêm lần nữa, Thi Đại không nhịn được nhiều chuyện một câu:
“Như Thường tỷ, Vệ Linh và A Ngôn rốt cuộc phát triển thành mối quan hệ gì ạ?”
Ngu Tri Họa ngoài bức tranh đề cập đến hai người họ, chỉ nói rất thân thiết.
Rõ ràng A Ngôn có tình ý với tiểu thư nhà mình, còn Vệ Linh…
Thi Đại thấy, hẳn là cũng có nhỉ?
Tự mình điều tra những người may mắn sống sót trong khách điếm, Liễu Như Thường khẽ híp mắt, bình tĩnh mỉm cười.
“Thực không dám giấu, vừa gặp hai người họ, tỷ đã thấy có điều mờ ám.”
Liễu Như Thường đáp:
“Vệ Linh có tính tình thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn ở cạnh A Ngôn trong y quán của Trấn Ách Ti, chăm sóc hắn uống thuốc.”
Đôi mắt Thi Đại sáng rỡ, nhỏ tiếng nói:
“Oa…”
“A Ngôn càng tỉ mỉ với nàng ấy hơn, không nói nhiều, nhưng vẫn dỗ dành nàng ấy.”
Liễu Như Thường vuốt cằm, như có điều suy nghĩ:
“Trong ấn tượng của ta, sau khi rời khỏi khách điếm Quân Lai, Vệ Linh không còn tìm Hàn Tung nói chuyện nữa. Có lẽ nhận ra A Ngôn ghen tuông, không vui rồi.”
Thi Đại gật đầu.
Trong tờ giấy mà nàng nhận được, viết rất rõ Vệ Linh hứng thú với những sự tích du hiệp hành hiệp trượng nghĩa của Hàn Tung, chắc là tiểu cô nương nhất thời hưng phấn, không liên quan gì đến tình cảm nam nữ.
Thi Đại chắp hai tay lại:
“Chúc người có tình sẽ trở thành quyến thuộc.”
Liễu Như Thường cười hì hì:
“Bách niên hảo hợp.”
Thẩm Lưu Sương tán thành:
“Sớm ngày liền cành.”
Giang Bạch Nghiễn: “…”
Giang Bạch Nghiễn uống ly trà, xua tan vị chua quá gay mũi.
Tính tình Hàn Tung lạnh lùng, trường kiếm ẩn chứa sát ý, người xung quanh không ai dám đến gần.
Thi Đại đã chuẩn bị sẵn sàng, ngoắc ngón tay với Giang Bạch Nghiễn:
“Đi nào, dẫn huynh xông pha khu vực không người.”
Là nụ cười mang chút gian xảo và mong đợi.
Giang Bạch Nghiễn cười khẽ, đáp lời như đùa giỡn:
“Vất vả cho tiểu thư.”
Trước mặt những người khác, họ phải thay đổi xưng hô của mình.
Thi Đại ném ánh mắt “biết rồi”, đứng dậy bên bàn.
Làn váy vàng nhạt lay động, bước chân nàng nhanh nhẹn, đi về góc của Hàn Tung.
Thanh niên áo đen yên tĩnh ngồi cạnh tường, chờ tà ma kéo đến, khóe mắt liếc thấy sắc vàng trắng, khẽ ngước mắt.
Hàn Tung có gương mặt góc cạnh rõ ràng, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, như động vật săn mồi quan sát gió thổi cỏ lay.
Ánh mắt liếc tới, sắc bén lạnh lùng.
Tầm mắt sượt qua người Thi Đại, lướt đến Giang Bạch Nghiễn sau lưng nàng, thanh kiếm trong lòng run nhẹ.
Hàn Tung cảnh giác cau mày.
Khó đoán được thực lực của đối phương, xuất phát từ bản năng kiếm khách, hắn ta thấy người này cực kỳ nguy hiểm.
“Hiệp sĩ, còn nhớ ta không?”
Thi Đại mỉm cười:
“Lúc đám tà ma kia xông vào, huynh đã cứu ta một mạng.”
Giọng điệu Hàn Tung bình tĩnh:
“Tiện tay thôi, không cần để tâm.”
“Ơn cứu mạng phải báo đáp.”
Thi Đại ngồi xuống bên cạnh hắn ta:
“Ta tên Vệ Linh, đây là A Ngôn. Hiệp sĩ tên gì?”
Nàng đoán Hàn Tung sẽ không nhiệt tình, nên chẳng buồn để ý sự lạnh nhạt của hắn ta.
Nơi này là ảo ảnh, để hoàn thành nhiệm vụ điều tra vụ án, Thi Đại không ngại mặt dày một chút.
Điều tra vụ án mới là việc nghiêm túc.
Giọng điệu Hàn Tung không thay đổi:
“Bèo nước gặp nhau, không cần báo tên.”
A…
Thật sự quá lạnh nhạt, chẳng trách không ai đến bắt chuyện với hắn ta.
Thi Đại thầm nghĩ, lại thấy buồn bực.
Vệ Linh là thiên kim tiểu thư tính tình kiêu ngạo, sao cứ nhất quyết quấn chặt lấy Hàn Tung? Còn là trong lúc nguy cấp tà ma bao vây như vậy.
“Kiếm thuật huynh đài tinh xảo.”
Không chờ nàng lên tiếng, Giang Bạch Nghiễn bên cạnh thản nhiên nói:
“Tiểu thư nhà ta có hứng thú, muốn thỉnh giáo kiếm pháp của huynh đài.”
Từ đầu đến cuối Hàn Tung đều ôm kiếm, chỉ khi cầm song kiếm chém tà ma, biểu cảm không gợn sóng mới thay đổi, lộ vẻ vui sướng tùy ý.
Nếu không ngoài dự đoán, đây là kiếm si từ đầu đến đuôi.
Muốn tìm chủ đề chung với hắn ta, những cái khác có lẽ không ổn, luận kiếm chắc chắn sẽ được.
Thi Đại nhanh chóng liếc nhìn Giang Bạch Nghiễn, dưới góc bàn chỉ hai người mới nhìn thấy dựng ngón cái.
Giang công tử, hết sức đáng tin.
“Đúng vậy.”
Có Giang Bạch Nghiễn bên cạnh, Thi Đại thêm phần tự tin, cong môi giương cằm:
“Kiếm thuật của A Ngôn nhà ta vô cùng vô cùng lợi hại.”
Nỗi u uất trong lòng dường như tan đi nhiều.
Giang Bạch Nghiễn giãn mày, khóe môi giương nhẹ.
Quả nhiên, con cá Hàn Tung đã cắn câu.
Hắn ta nhướng mày:
“Kiếm pháp?”
“Ta thấy hiệp sĩ dùng song kiếm.”
Thi Đại thuận nước đẩy thuyền, đôi mắt cong cong:
“Không biết được học từ môn phái nào? Nhìn cách ăn mặc, hẳn là du hiệp?”
Giống như Vệ Linh, bản thân nàng cũng rất tò mò về du hiệp, lời nói ra bảy phần thật ba phần giả là khó vạch trần nhất.
Hàn Tung liếc nhìn Giang Bạch Nghiễn.
Hắn ta rất hứng thú với đối thủ này, nắm chặt một thanh kiếm trong số đó:
“Thanh Phong Quan dưới núi Thanh Phong, phải.”
Ánh mắt Hàn Tung lóe sáng:
“Đánh không?”
Thi Đại: “?”
Nương theo ánh mắt của hắn ta, Thi Đại trông thấy Đoạn Thủy trong lòng Giang Bạch Nghiễn.
Thật sự là kiếm si này?
“Ta tên Hàn Tung, sở trường song kiếm.”. Đam Mỹ Trọng Sinh
Hàn Tung nói:
“Nếu ngươi thấy không công bằng, ta cũng có thể đánh bằng một kiếm. Nhưng với thực lực của ngươi chắc hẳn không cần. Ngươi ở môn phái nào? Kiếm này dáng vẻ không tệ, là kiếm tốt, tên gì?”
Thi Đại: “?”
Tình huống gì đây, lão huynh à, huynh bị đoạt xá rồi phải không?
Chỉ riêng câu vừa nãy của Hàn Tung, số chữ còn nhiều hơn những lời hắn đã nói trong ngày hôm nay gộp lại.
Mặt mày Hàn Tung vô cảm, nghiễm nhiên là một cỗ máy nhả chữ, vừa nói vừa đưa hai thanh trường kiếm của mình ra:
“Đây là kiếm của ta, bên trái là Long Nha, bên phải là Lang Xỉ, đều được tôi luyện rất nhiều ngày. Đã lâu rồi bọn chúng chưa gặp đối thủ cao tay, tà ma trong khách điếm không đủ. Ngươi vung kiếm, có lẽ sẽ khiến bọn nó thỏa mãn.”
Hàn Tung:
“Đánh không?”
Thi Đại hé môi, sắc mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Hàn Tung đâu rồi? Hàn Tung to lớn thế kia đi đâu mất rồi? Nếu nhớ không lầm, hình như hắn ta là một chàng ngầu trầm mặc kiệm lời người lạ chớ gần kia mà?
Người đang nói chuyện là ai hả?
Giang Bạch Nghiễn khẽ cau mày.
Chàng rất ghét tự ý làm thân.
Chỉ trừ một người.
“Hôm nay không được.”
Nhớ đến vết máu trên vai trái của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại có lý chẳng sợ:
“A Ngôn đang bị thương, nếu xuất kiếm vết thương sẽ nứt ra.”
Ánh sáng nơi đáy mắt Hàn Tung thoáng chốc mờ đi:
“Ồ.”
Hàn Tung không còn nói gì nữa, đầy vẻ mất mát, ôm kiếm rũ mắt.
Giờ lại không lên tiếng.
Thi Đại thấy buồn cười, tìm ra sở thích của Hàn Tung, nàng chống cằm nói:
“Hóa ra là Hàn thiếu hiệp, núi Thanh Phong ở đâu vậy? Ta thấy kiếm pháp của huynh hơn người, kiếm pháp do sư môn chỉ dạy, chắc hẳn có chỗ độc đáo nhỉ?”
Nghe thấy kiếm thuật sư môn, Hàn Tung ngước mắt, nhiều thêm chút thần thái:
“Núi Thanh Phong ở phía bắc Trường An, cách nhau trăm dặm.”
Dứt lời nhìn Giang Bạch Nghiễn:
“Chờ vết thương của ngươi lành hẳn, đánh không?”
Nói tóm lại, trò chuyện về kiếm với hắn ta là xong.
Thi Đại không nhanh không chậm, ném mồi câu cá từng chút một:
“Hàn thiếu hiệp có thể nói về kiếm đạo của Thanh Phong Quan không? Hiện nay hiếm thấy kiếm khách dùng song kiếm. Ta và A Ngôn rất hứng thú.”
Đề cập đến chuyện này, sắc mặt Hàn Tung bình tĩnh:
“Luyện song kiếm khá phiền phức, lại không linh hoạt như đơn kiếm, tất nhiên không nhiều người luyện.”
Thi Đại kiên nhẫn hướng dẫn từng bước:
“Vậy ư? Nhưng ta nghe nói, dùng song kiếm khá tốt, đột kích cực mạnh.”
Một câu nói trúng trọng tâm, vẻ lạnh băng trước nay của Hàn Tung, hiện lên nét cười nhẹ nhàng lấy làm tự hào:
“Đúng vậy.”
Kiếm khách cá biệt yêu kiếm như mạng, không nghi ngờ gì, Hàn Tung cũng là một trong số đó.
Nhắc đến chuyện từ nhỏ tu luyện kiếm đạo song kiếm, sắc mặt hắn ta nhẹ nhàng hơn nhiều, vẫn lạnh nhạt, nhưng may mà có thể trò chuyện bình thường:
“Kiếm thuật của Thanh Phong Quan, chú trọng nhanh như gió…”
Thi Đại tập trung tinh thần lắng nghe, thỉnh thoảng phân tâm, giơ tay ra hiệu với Liễu Như Thường và Thẩm Lưu Sương cách đó không xa.
Cá đã cắn chặt mồi, trong thời gian ngắn sẽ không nhả ra, hai người họ có thể yên tâm đến phòng Hàn Tung lục soát.
Liễu Như Thường không khỏi cảm khái:
“Đáng tin.”
Thẩm Lưu Sương nhướng mày:
“Đại Đại mà.”
Có điều…
Lúc đứng dậy, Liễu Như Thường dịch chuyển tầm mắt, nhìn Giang Bạch Nghiễn bên cạnh Thi Đại.
Thi Đại và Hàn Tung trò chuyện vui vẻ, một người hứng thú nói, một người nghiêm túc lắng nghe, không khí hài hòa.
Giang Bạch Nghiễn vẫn yên lặng như cũ, bề ngoài không nhìn ra manh mối, chỉ duy nhất môi mỏng mím chặt, bóng râm dưới hàng mi đen mà u ám.
Thay đổi này nhỏ đến độ khó lòng phát giác, chính vì thế mới có vẻ lạ lẫm kỳ diệu.
Ôi chao.
Không kiềm chế nổi nụ cười, Liễu Như Thường giơ tay che miệng, không để Thẩm Lưu Sương phát hiện, nàng ta lấy tay áo che lấp khóe môi đang cong lên.
Tiêu rồi nhé, Giang Bạch Nghiễn.
Liễu Như Thường và Thẩm Lưu Sương rời khỏi sảnh lớn mà thần không biết quỷ không hay, Hàn Tung không biết mình đã bị trộm ghé thăm, vẫn đang trò chuyện:
“Đơn kiếm song kiếm có lợi thế và khuyết điểm riêng, ta chỉ mong có thể tìm được đối thủ với thực lực mạnh mẽ, đánh một trận thỏa thích.”
Đáng tiếc kinh nghiệm tích lũy theo năm tháng, người có thể đánh với hắn ta càng ngày càng ít.
Thi Đại khen ngợi theo thói quen, tăng uy phong cho người của mình:
“A Ngôn giỏi lắm đó, không chỉ thực lực mạnh mẽ đơn giản vậy đâu.”
Nàng thích trò chuyện với mọi người, cũng thích từ đó tìm hiểu thêm về muôn ngàn thế giới đầy rẫy điều kỳ quái, chẳng biết mệt mỏi.
Kết thúc chủ đề đơn kiếm song kiếm, Thi Đại vẫn còn nhiều câu hỏi:
“Mấy năm nay Hàn thiếu hiệp đi khắp chốn, có từng gặp địch thủ khó đối phó nào chưa? Ví dụ như…tà tu?”
Hung thủ đứng sau vụ án này chính là tà tu, nếu Hàn Tung có hiềm nghi, nàng sẽ dẫn dắt chủ đề theo hướng đó.
Trông như vô ý, thực tế đã được tính toán từ trước.
“Tà tu?”
Hàn Tung cau mày nghĩ ngợi:
“Lúc ta nhận lệnh truy nã, từng gặp không ít.”
Thi Đại:
“Lệnh truy nã?”
“Tà tu làm nhiều việc ác, giết chết chúng sẽ được tiền thưởng khá hậu hĩnh.”
Hàn Tung đáp:
“Ta kiếm cơm nhờ chuyện đó.”
Du hiệp cũng phải lấp đầy bụng, nhận lệnh truy nã do Trấn Ách Ti công bố, vừa có thể giết gian tà, lại có tiền vào túi, vẹn cả đôi đường.
Lòng Thi Đại khẽ động:
“Cho nên, Hàn thiếu hiệp đã giết rất nhiều tà tu?”
“Đám khốn đó, giết cũng tốt, trừ hại cho dân.”
Hàn Tung nói:
“Nếu nói khó đối phó…”
Thế là lại bắt đầu một vòng mới huynh đến ta đi, lời nói giao nhau.
Giang Bạch Nghiễn lặng thinh ngồi cạnh nàng, đáy lòng thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lại thấy vốn nên như vậy.
Ngạc nhiên là do đối diện với Hàn Tung tính tình quái gở, Thi Đại có thể dễ dàng dẫn dắt hắn ta mở miệng, cùng người này trò chuyện trên trời dưới đất, chẳng hề ngừng nghỉ.
Ngẫm lại thì, dù sao đây cũng là Thi Đại.
Trước giờ nàng linh động xinh xắn, tràn trề sức sống, với người nào cũng tốt, với ai cũng có thể nói đôi lời.
Giang Bạch Nghiễn đã từng lạnh lùng xa cách nàng, Thi Đại chưa bao giờ để trong lòng, mỗi lần gặp gỡ, đều mỉm cười với chàng.
Đối xử tốt với mọi người, sự thân thiết ấy gần như trở thành một chuyện quá đỗi bình thường, chẳng mấy đặc biệt.
Nàng sẽ thân mật nhiều hơn với ai?
Giang Bạch Nghiễn muốn “nhiều hơn” kia.
Gió đêm vờn quanh ngọn nến, ánh sáng mỏng manh lay động, rơi vào đáy mắt nàng, như nước chảy thành vàng.
Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp ấy, phác họa bóng dáng của Hàn Tung.
Giang Bạch Nghiễn nghĩ, chẳng có chàng.
“Người đuổi xác kia cầm một cây phất trần, một tay giơ cao, đã có mười mấy cương thi đồng loạt tấn công.”
Được Thi Đại dẫn dắt, Hàn Tung kể lại sự tích chiến đấu của mình:
“Ta lách người, cứ thế lao nghiêng vào.”
Thi Đại tập trung tinh thần lắng nghe, tưởng tượng tình cảnh giương cung bạt kiếm lúc ấy:
“Sau đó thì sao?”
Giang Bạch Nghiễn lơ đãng, đầu ngón tay vuốt ve dao găm vàng đen trong tay áo.
Chàng từng dựa vào sức mình, chém giết gần cả trăm thi tà trong mộ lớn.
Thi Đại muốn nghe, chàng có thể kể cho nàng.
Hàn Tung:
“Ngay sau đó, ta xoay người vung vẩy, hai thanh kiếm cùng lên.”
Đầu ngón tay Giang Bạch Nghiễn chạm vào Đoạn Thủy.
Chiêu này, chàng cũng biết mà.
Tại sao Hàn Tung còn chưa nói xong? Nếu đâm Đoạn Thủy vào ngực hắn ta, liệu ảo ảnh có sụp đổ không?
Dường như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, Đoạn Thủy cùng vỏ kiếm run nhẹ.
Khéo thay đúng lúc ấy, bên tai lướt qua giọng nói khẽ khàng của Thi Đại:
“Giang công tử, huynh khó chịu hả?”
Giang Bạch Nghiễn ngước mắt.
Thi Đại tò mò quan sát tỉ mỉ sắc mặt tái nhợt của chàng.
Nàng biết Giang Bạch Nghiễn không thích nói chuyện, nhưng bắt đầu từ khi Hàn Tung lên tiếng, chàng chưa từng cất lời.
Dáng vẻ rũ mi chẳng nói tiếng nào, gần như tủi thân.
Lẽ nào vết thương đau quá?
Yên tĩnh cảm nhận cảm xúc xa lạ dâng lên trong lồng ngực, Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi:
“Không sao.”
“Máu trước vạt áo của huynh đài, do tà ma gây ra?”
Hàn Tung còn muốn nói gì đó, thoáng chốc mày kiếm cau chặt:
“Yên lặng.”
Núi rừng đêm khuya tĩnh mịch vắng vẻ, bỗng dưng gió lạnh đập vào song cửa, ầm ầm vang vọng.
Tiếng gió như khóc than, hai âm thanh chồng lên nhau, tựa oán quỷ gõ cửa, hết sức quỷ dị.
Trong khách điếm, ai nấy đều tập trung nín thở, xuất hiện vẻ yên tĩnh trong một thoáng.
Ngay sau đó, cửa gỗ bị phá vỡ từ bên ngoài, một luồng bóng đen lao vào đám người, thế như chẻ tre.
Như chốt mở bị ấn xuống, bầu không khí lắng đọng bỗng tán loạn.
Sắc mặt khách trọ vàng vọt, lao về phía Ngu Tri Họa và Hàn Tung như cố hết sức nắm chặt cọng rơm cứu mạng.
Tiếng la hét, tiếng gào khóc và xin tha kéo dài không ngớt, Hàn Tung ngoảnh mặt làm ngơ, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Trước khi đi vẫn không quên dặn dò Giang Bạch Nghiễn:
“Đánh hay không? Ngươi chọn ngày, ta sao cũng được.”
Thi Đại nhớ lời thọai, chạy đến gần Giang Bạch Nghiễn:
“Là yêu quái, A Ngôn cứu ta!”
Ngu Tri Họa cắn răng, điều khiển chút linh khí còn sót lại không nhiều lắm của mình vào pháp trận trừ tà:
“Chặn cửa sổ lại!”
Pháp trận mạnh hay yếu có liên quan chặt chẽ đến bố cục khách điếm, một khi phá vỡ cửa sổ, dương khí thoát ra ngoài, yêu tà sẽ thừa cơ hội xông vào.
Nàng ta và Hàn Tung, một người hộ trận, một người trừ yêu.
Ánh sáng vàng của pháp trận trừ tà đổ xuống rồi xoay vòng, kiếm khách áo đen hai tay cầm kiếm, như đại bàng bay lượn giữa không trung, đến gần ảnh quỷ muốn phá cửa sổ xông vào.
Hai mũi kiếm như đôi trăng, quét ngang cắt đứt, chém ảnh quỷ làm đôi.
Thi Đại vô thức “oa” một tiếng.
Ánh mắt nàng không dừng lại quá lâu trên người Hàn Tung, nghiêng đầu như tranh công, nhón mũi chân bảo:
“Thế nào, vừa nãy ta bắt chuyện ổn chứ? Huynh…”
Nhìn vẻ u ám nơi đáy mắt Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại tập trung:
“Huynh không sao chứ? Có phải vết thương không thoải mái?”
Nàng vốn định buộc miệng gọi “Giang công tử”, lời đến bên môi, gắng gượng nuốt xưng hô kia xuống.
Bắt đầu từ khi hai người bắt chuyện với Hàn Tung, đã thu hút ánh mắt của rất nhiều khách trọ.
Lúc này nhóm khách trọ lao tới, tập trung sau lưng Hàn Tung, bên cạnh nàng và Giang Bạch Nghiễn có không ít người vây quanh.
Trong thị giác của tất cả mọi người ở họa cảnh này, nàng là Vệ Linh.
Ánh mắt Thi Đại quan tâm, Giang Bạch Nghiễn đối diện tầm mắt nàng, yên lặng một thoáng, khẽ cong môi:
“Thương thế không đáng ngại, có lẽ là ta…ghen tỵ?”
Thi Đại sửng sốt:
“Ghen tỵ? Ghen tỵ gì cơ?”
Giang Bạch Nghiễn ngồi cạnh nàng, diện mạo xinh đẹp thoát tục, nở nụ cười tựa cây tùng rơi đầy sương tuyết.
Phong thái bình tĩnh, khí chất thanh nhã lạnh lùng, trường kiếm trong lòng, điểm tô vài phần sát ý sắc bén.
Tuấn tú điển trai, thiên tư hơn người, tiền đồ vô lượng.
Người như vậy, Thi Đại rất khó liên hệ chàng và “ghen tỵ” lại với nhau.
Ngón trỏ gõ nhẹ lên chuôi kiếm, Giang Bạch Nghiễn thản nhiên nói:
“Ghen tỵ kiếm thuật của Hàn thiếu hiệp xuất chúng, hơn hẳn ta.”
Giọng điệu chàng rời rạc, mang ý nửa trêu đùa, rõ ràng chỉ thuận miệng nhắc đến, không thể coi như thật.
Đoạn Thủy tựa như bất mãn, vang lên ong ong.
Thi Đại cảm thấy khó tin:
“Huynh nói gì vậy? Kiếm pháp của huynh…kiếm pháp của huynh, chắc chắn giỏi hơn hắn ta kia mà.”
Tập trung quan sát sắc mặt nàng chăm chú, độ cong nơi khóe môi Giang Bạch Nghiễn sâu hơn:
“Tiểu thư nói thật chứ?”
Thi Đại ra sức gật đầu:
“Tất nhiên rồi.”
Cảnh tượng Giang Bạch Nghiễn vung kiếm nghênh địch, nàng vẫn ghi nhớ trong lòng chưa từng quên.
Ai cũng nói chàng là thiên tài kiếm đạo hiếm có, Đoạn Thủy sắc bén vô địch, Giang Bạch Nghiễn cũng tài giỏi khó ngăn. Dù nương mình trong Trấn Ách Ti nhân tài lớp lớp, thực lực của chàng cũng được xếp vào hàng ngũ đứng đầu.
Huống hồ Giang Bạch Nghiễn còn trẻ như vậy, chưa nhiều kinh nghiệm.
Giang Bạch Nghiễn lẳng lặng nhìn nàng, gần trong gang tấc, mắt đen sâu thẳm tựa thủy triều.
Một lúc sau, chàng bỗng mỉm cười:
“Vậy nhìn cho kỹ.”
Câu này được chàng nói rất khẽ, nhẹ như gió thoảng qua tai, thoáng chốc đã tan biến.
Thi Đại chưa kịp phản ứng, chớp mắt kiếm phong sượt qua tóc mai, đáy mắt đong đầy ánh kiếm lạnh lẽo sắc lẹm tựa hồ nước mùa thu.
Quả thật là kiếm pháp không ai đỡ nổi.
Trải qua nhiều lần gọt giũa, dày công tôi luyện, không chút chần chừ, nhấc kiếm như sắc sương rợp trời.
Giang Bạch Nghiễn không dùng linh khí, cổ tay lật nhẹ, vung ra kiếm hoa phức tạp. Tay áo choàng bay phấp phới giữa ánh sáng lạnh lẽo rực rỡ, sáng đến chói mắt.
Đoạn Thủy bao bọc khí thế như sấm sét, gọn gàng nhanh nhẹn đâm vào điểm yếu, cắm thẳng ngực yêu tà, nơi nó lướt qua máu văng tung tóe, như sen đỏ rơi đầy đất.
Yêu ma kia từ cửa sổ xông vào, vượt qua Hàn Tung muốn đánh lén, còn chưa kịp cất tiếng hét thảm, đầu người đứt lìa.
A Ngôn biết kiếm thuật, dùng kiếm lúc nguy cấp cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Ánh đao bóng kiếm kéo đến chẳng kịp đề phòng, nhóm người gần đó hoảng hồn liên tục gào thét, lần lượt lùi về sau vài bước.
Phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại thấy Giang Bạch Nghiễn đến gần như được đại xá.
Một vệt máu văng trúng gò má, Giang Bạch Nghiễn cầm kiếm nghiêng mắt.
Bất thình lình sa vào đôi mắt hoa đào kia, Thi Đại buộc miệng thốt lên:
“Huynh…”
Thi Đại giậm chân:
“Huynh đang bị thương mà!”
Nàng căng thẳng chạy đến trước mặt Giang Bạch Nghiễn, sợ vết thương tay trái nứt toạc chảy máu, luống cuống tay chân mất một lúc, muốn xem thử lại không thể vén y phục của chàng ra.
Thi Đại phiền muộn, tay phải buông lơi rồi lại nhấc lên, dừng lại giữa chừng.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng Giang Bạch Nghiễn cười khẽ.
Quanh người chàng hãy còn sát khí và kiếm khí vẫn chưa tan hết, dẫu mỉm cười cũng mang tính xâm lược khiến người ta khiếp sợ.
“Tiểu thư.”
Chàng khẽ nói:
“Có biết vì sao ta ghen tỵ không?”
Dưới tầm mắt của mọi người, chàng dùng thân phận A Ngôn, câu “tiểu thư” chàng gọi quá đỗi thuận miệng.
Thi Đại khó hiểu ngước mắt:
“Vì sao?”
Hiển nhiên nàng không tin, Giang Bạch Nghiễn sẽ ghen tỵ với kiếm thuật của Hàn Tung.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, nàng thấy đuôi mắt Giang Bạch Nghiễn cong lên.
“Ta ghen tỵ…”
Chàng nhỏ tiếng nói, không nhận ra vui buồn, càng khó phân biệt mấy phần thật mấy phần giả:
“Trong mắt tiểu thư, chỉ nhìn thấy kiếm thuật của Hàn Tung, lại không có ta.”
Giọng nói lạnh nhạt hơi trầm khàn.
Như đang mê hoặc.
Không ngờ sẽ nhận được đáp án này, trái tim chẳng kịp đề phòng bị chạm trúng, sau tai dâng lên luồng nhiệt nóng bỏng.
Thi Đại thất thần một thoáng ngắn ngủi, nhanh chóng hoàn hồn.
Thân phận của Giang Bạch Nghiễn…là A Ngôn đúng không?
Giấy tuyên thành mà chàng nhận được, chắc chắn có viết về sự ghen tuông và tủi thân của A Ngôn, để phù hợp với thiết lập nhân vật mới phải nói như vậy.
Nàng nghe rất rõ ràng, Giang Bạch Nghiễn gọi nàng là “tiểu thư”.
Nhưng nàng vẫn thấy xấu hổ.
Người tí hon trong lòng lăn lộn vài vòng.
Thi Đại giơ tay, áp vào gò má mình để giảm nhiệt.
“Nhìn, nhìn thấy rồi.”
Nàng choáng vàng:
“Kiếm pháp của A Ngôn.”
Giang Bạch Nghiễn lau vết máu nơi gò má, nốt ruồi nho nhỏ như nhụy hoa được phủ một vệt đỏ tươi, nhếch lên cùng khóe môi chàng.
Chàng không nói thêm, thấy Thi Đại tiến lên một bước, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được.
“Không phải A Ngôn đâu.”
Cách nhau quá gần, giọng nói của nàng xen lẫn hương mai, mềm mại áp sát bên tai:
“…Là Giang Bạch Nghiễn.”
Thi Đại nhỏ tiếng nói:
“Kiếm pháp của Giang Bạch Nghiễn, là giỏi nhất mà ta từng gặp.”
Như dã thú lệ khí hung hãn được vuốt ve thoải mái.
Chỉ nghe một câu của nàng, chua xót và sát niệm trong lòng hoàn toàn tan biến, thay vào đó là một loại cảm xúc càng khó chịu hơn, căng trướng đến muốn xé rách.
Yết hầu lặng lẽ nhúc nhích, Giang Bạch Nghiễn cúi đầu lau kiếm, vài lọn tóc đen rũ xuống, tôn lên sắc đỏ như son nơi vành tai.
Âm cuối của chàng đong đầy ý cười:
“Ừm.”
P/S: Ghen rồi nên phải thể hiện trước mặt vợ như con công xòe đuôi á, tủi thân làm nũng đồ, cưng quá trời rồi huhu
Tác giả đã hoàn chính văn chương 131 rồi đó mấy pà, bả nói sẽ có ngoại truyện bốn mùa ngọt lịm + nếu là thanh mai trúc mã + dị giới + hiện đại, đuôi giao nhân play mà các chị em mong ngóng cũng có luôn nha ~