Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện - Kỷ Anh - Chương 57
Căn cứ vào lời nhắc nhở của họa cảnh, nàng cần được Hàn Tung cứu mạng.
Anh hùng cứu mỹ nhân có thể gặp không thể cầu, xác suất cực nhỏ, so với việc trơ mắt chờ cơ hội, chi bằng tự mình đến gần Hàn Tung.
Ra ngoài làm việc, cơ hội do bản thân tự tạo.
Có pháp trận trừ tà được Ngu Tri Họa tu sửa, bóng đen len vào khe cửa không còn dày đặc như ban đầu.
Đám tà ma được ngăn chặn, nhưng số lượng yêu tà xâm nhập vào khách điếm không ít, chỉ dựa vào pháp trận khó lòng diệt trừ.
Một bóng đen khổng lồ chiếm cứ trung tâm sảnh lớn, từ góc độ của Hàn Tung vừa khéo có thể nhìn thấy nó.
Chính là lúc này.
Liếc mắt ra hiệu với đồng đội phía sau, Thi Đại hít sâu:
“Cứu…”
Thi Đại:
“Cứu mạng!”
Nàng không diễn nổi cao nhân thế ngoại mười bước giết một quỷ, nhưng cô nương bình thường bị cảnh tượng khủng khiếp dọa sợ, tuyệt đối thoải mái.
Vì thật sự quá đáng sợ, nàng có thể diễn chính mình.
Không sử dụng pháp thuật, mỗi một con yêu tà đều có thể dễ dàng lấy mạng nàng.
Nhìn bóng đen chảy xiết, sát khí ùn ùn kéo đến như thủy triều, khiến người ta ngạt thở.
May mà Thẩm Lưu Sương là lá bài tẩy của nàng.
Giờ phút nào cũng chú ý động tĩnh xung quanh, Thi Đại nhấc váy, đến gần ảnh quỷ cách đó không xa.
Đôi mắt Giang Bạch Nghiễn đen nhánh u ám, vuốt ve trường kiếm nơi thắt lưng.
Cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo ảnh, Thi Đại được Hàn Tung cứu, chẳng qua là tình thế phát triển thuận theo đêm đó.
Nhưng chàng vô cớ nảy sinh suy nghĩ lạ lùng:
Trước đây, người cầm kiếm đứng cạnh Thi Đại là chàng.
Vào tòa nhà truy bắt người điều khiển con rối, phá giải trận âm dương bát quái, bay trên không giết chết Liên Tiên, từ đầu đến cuối là chàng, cũng chỉ có chàng.
Hôm nay lại đột ngột xuất hiện một cái gai.
Vờ như hoảng hốt chạy bừa, Thi Đại nhanh chóng tiến về trước.
Tất nhiên ảnh quỷ phát hiện ra nàng, sắc mực ngưng kết quanh người, hóa thành xúc tu thô to, bỗng nhiên tấn công.
Thi Đại nín thở.
Xúc tu xé gió, không khí lạnh ngấm vào sống lưng, khiến nàng bất giác rùng mình.
Gió lạnh thấu xương, bản năng cơ thể kêu gào nguy hiểm. Đột nhiên, bóng áo đen lướt qua, bên người xuất hiện hai luồng sáng sắc lạnh.
Song kiếm của Hàn Tung khí thế mãnh liệt, tấn công vừa nhanh lại ác.
Chỉ một lúc, ánh kiếm giao nhau, thay đổi khó lường, chặt đứt sáu xúc tu của ảnh quỷ.
Chờ xúc tu hóa thành bụi phấn, thanh niên áo đen không hề quay đầu nhìn nàng, nhấc kiếm lên, đâm vào điểm yếu của ảnh quỷ.
…Kết thúc rồi.
Trải nghiệm một lần nguy hiểm cận kề như vậy, lòng bàn tay Thi Đại đã mướt mồ hôi lạnh.
Giờ không phải lúc ngơ ngác, nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, Thi Đại bước lên:
“Đa tạ cứu giúp.”
Không ngoài dự đoán, Hàn Tung không đáp lời nàng, bước chân nhanh nhẹn, tấn công một con yêu vật khác cạnh cửa.
Vị du hiệp này độc lai độc vãng, không nhiều lời với bất cứ ai trong khách điếm.
Nghe bản gốc Ngu Tri Họa ngoài ảo ảnh nói, tốp yêu tà thứ hai tấn công, hắn ta mắt điếc tai ngơ với những lời cám ơn của khách trọ, sau khi kết thúc, một mình trở về phòng.
Khó giải quyết ghê.
Thi Đại mơ hồ nghĩ, so với hắn ta, tính tình Giang Bạch Nghiễn dễ qua lại hơn nhiều.
Lần đầu gặp Giang Bạch Nghiễn, chàng không có hảo cảm gì với nàng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn dịu dàng, hỏi gì đáp nấy.
Dừng lại.
Lắc đầu, Thi Đại xóa sạch những suy nghĩ lung tung không đúng lúc ra kia.
“Tên đó lạnh lùng quá.”
Liễu Như Thường bước lên, tặc lưỡi:
“Vất vả cho Đại Đại.”
Thẩm Lưu Sương chỉnh lại tóc rối bên gò má giúp Thi Đại:
“Bị dọa rồi?”
“Một chút.”
Dùng tư thế này, Thi Đại cọ đầu vào lòng bàn tay nàng ta, thành thật đáp:
“Nhưng có tỷ ở đây mà.”
Thẩm Lưu Sương cong môi, xoa tai nàng.
Tốp tà ma thứ hai đến rồi đi vội vã, Vệ Linh và Hàn Tung không tiếp xúc quá nhiều.
Muốn tiếp xúc cũng không được, Hàn Tung ra vào giữa đám yêu ma, Vệ Linh không thể đuổi theo hắn ta được.
Điểm mấu chốt để tiếp cận hắn ta, là khoảng thời gian tà mà tấn công mãnh liệt cuối cùng.
Nhiệm vụ vòng này đã hoàn thành thuận lợi, Thi Đại nhớ đến chuyện gì đó, nhìn Giang Bạch Nghiễn:
“Bắt đầu bức tranh thứ ba, Diêm công tử hẳn đã vào đây. Chúng ta đến phòng của Vệ Tiêu, để huynh ấy bôi thuốc băng bó cho huynh nhé?”
Nàng không quên vết thương dữ tợn trên người Giang Bạch Nghiễn.
Để không khiến Ngu Tri Họa nghi ngờ, Thẩm Lưu Sương diễn vai nha hoàn Nghênh Xuân phải đến phòng “Vệ Tiêu” trình diện.
Thẩm Lưu Sương không phản bác:
“Được.”
“Ngu Tri Họa đang tu sửa pháp trận, Hàn Tung đang diệt yêu…”
Liễu Như Thường nhướng mày:
“Mọi người về phòng đi, chuyện tìm Cẩm Nương cứ giao cho ta.”
Phòng của Vệ Tiêu nằm ở lầu hai.
Đa số khách trọ đều tập trung ở sảnh lớn, lầu hai vắng vẻ.
Thi Đại đẩy cửa vào, trông thấy cảnh tượng quen thuộc.
Giấy vẽ lộn xộn, bàn ghế vỡ nát, tất cả chẳng khác gì lúc rời đi, chỉ duy nhất người nằm trên giường đã không còn là Vệ Tiêu nữa.
“Mọi người không sao chứ?”
Diêm Thanh Hoan ngồi bên giường, tay phải siết chặt châm bạc, thấy là họ, vẻ cảnh giác tan biến, mỉm cười vui vẻ:
“Vừa nãy…”
Hắn khựng lại, hít khí lạnh:
“Giang công tử, sao y phục huynh nhiều máu như vậy?”
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn như thường:
“Bị tà ma tấn công trong quỷ đả tường.”
“Chảy nhiều máu quá.”
Thi Đại nhanh chóng bổ sung:
“Diêm công tử có đan dược bồi bổ khí huyết không?”
Tất nhiên là có.
Diêm Thanh Hoan ra sức gật đầu.
Trong đội chỉ có hắn là đại phu, Diêm Thanh Hoan chuẩn bị rất nhiều đan dược, giải độc, tăng cường thể phách, chữa thương, bổ máu, đầy đủ mọi thứ.
Rút bình ngọc nhỏ trong người ra, giơ tay đưa cho Giang Bạch Nghiễn, Diêm Thanh Hoan nói:
“Có phát hiện manh mối mới trong bức tranh thứ hai không?”
Thi Đại lắc đầu.
“Bây giờ tất cả mọi người đều tập trung ở sảnh lớn, vừa hay tiện cho chúng ta chia nhau đến phòng của họ thăm dò.”
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
“Diêm công tử ở trong phòng, có lục soát vật tùy thân của Vệ Tiêu và Ngu Tri Họa…”
Nàng ta còn chưa nói xong, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.
Ai lại gõ cửa vào lúc này?
Ra hiệu những người khác đừng lên tiếng, ánh mắt Thẩm Lưu Sương u ám, chuẩn bị sẵn sàng một đòn lấy mạng tà ma, mở cửa phòng.
Ngoài dự đoán, ngoài cửa là nữ nhân đang thở hổn hển.
Bà chủ khách điếm.
Thẩm Lưu Sương khí thế hung hăng: “…”
Diêm Thanh Hoan siết chặt châm bạc: “…”
Thi Đại chuẩn bị vung bùa lôi hỏa: “…”
Không khí ngưng đọng trong một thoáng.
Diêm Thanh Hoan khép hai tay lại, nghiêng đầu, mất sức mềm nhũn ngã xuống giường.
Thẩm Lưu Sương nhéo đùi, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi ho khẽ.
Nhớ kỹ thiết lập nhân vật của mình, Thi Đại run rẩy, nhảy ra sau lưng Giang Bạch Nghiễn.
“Mọi, mọi người đừng ở lại lầu hai.”
Bà chủ bị tình huống đột ngột đêm nay dọa cho hoảng hốt, nói chuyện run rẩy không thôi:
“Đến lầu một, lầu một…có tiên sư bảo vệ.”
Thi Đại yên lặng lắng nghe, lòng khẽ động.
Nhìn dáng vẻ bà chủ, dường như lần lượt gõ cửa từng phòng, thông báo khách trọ đến lầu một.
Giờ đây ai nấy đều bất an, nàng ta vốn có thể bỏ mặc không màng, làm được đến bước này, thật sự khiến người ta khâm phục.
“Đa tạ bà chủ.”
Sắc mặt Thẩm Lưu Sương buồn bã:
“Thiếu gia nhà ta trọng thương, sợ là không di chuyển được.”
Diêm Thanh Hoan ho khẽ vài tiếng, run rẩy tiếp lời:
“Mặc kệ ta, mọi người đi đi.”
Thi Đại thấp thỏm bất an:
“Sao chúng ta có thể vứt bỏ ca ca được?”
Thẩm Lưu Sương siết chặt tay:
“Tiểu thư nói đúng!”
“Mọi người…”
Cầm trong tay thiết lập nhân vật hoàn toàn trái ngược với bản thân, Diêm Thanh Hoan vắt hết óc nặn ra lời thoại:
“Bỏ đi, nếu Vệ Tiêu ta có thể sống sót ra ngoài, chắc chắn sẽ không quên ân tình.”
Người này khó diễn quá đi mất!
Cảnh tượng này, chân tình thắm thiết, cảm động trời đất.
Bà chủ thấy mà cảm động:
“Người tốt sẽ được báo đáp, chư vị bảo trọng. Ta tiếp tục đi tìm những vị khách khác, không thể ở lâu.”
Bước chân của bà chủ biến mất nơi góc rẽ, sắc mặt Thẩm Lưu Sương rút đi, khôi phục vẻ hờ hững thường ngày.
“Như Thường đã đi tìm Cẩm Nương rồi.”
Nàng ta dựa vào bên cửa:
“Còn về Hàn Tung, chờ tốp tà ma thứ ba tấn công, Đại Đại sẽ giữ chân hắn, chúng ta vào phòng hắn lục soát…”
Lúc nói chuyện, lại liếc thấy bóng đen lóe lên ngoài khe cửa khép hờ.
Thẩm Lưu Sương: “…”
Đổi sang biểu cảm thiếu gia sắp chết, Thẩm Lưu Sương đau buồn kéo cửa gỗ.
Lần này vừa khéo đối diện với hai con yêu tà sát khí ngút trời.
Lầu hai không có ai canh gác, tà ma lang thang thỉnh thoảng lướt ngang, tìm kiếm cá lọt lưới, để no nê một bữa.
Ánh mắt chậm rãi đảo quanh, nhìn rõ nhóm người trong phòng, một con tà ma bật cười:
“Thơm…thơm ghê.”
Một thiếu niên sắp chết đang thoi thóp, một nữ nhân mặt mày nhợt nhạt, một ma bệnh cả người đầy máu, một tiểu nha đầu nấp sau lưng ma bệnh.
Trên đời còn có bữa tối ngon miệng đến vậy?
Nhưng ánh mắt vẩn đục chớp nhẹ, lòng tà ma hoang mang.
Sao bọn họ không trốn?
Ngay cả vẻ sợ hãi cũng chẳng có.
Yên tĩnh nhìn chúng, Thẩm Lưu Sương cũng bật cười.
“Nơi này không có người khác.”
Thẩm Lưu Sương hoạt động cổ tay:
“Xử lý hai con yêu tà này, không có vấn đề gì lớn nhỉ?”
Trơ mắt nhìn yêu ma lắc lư lại không thể ra tay, nàng ta thật sự đã nhẫn nhịn quá lâu trong ảo ảnh này rồi.
Yêu tà: “?”
“Sớm muộn gì bọn nó cũng bị Hàn Tung giải quyết.”
Thi Đại đứng thẳng người, chậm rãi phân tích:
“Biến mất ở đây, không ảnh hưởng tình tiết.”
Hóa ra ngoài cửa là hai ác quỷ ăn thịt người, vậy thì không sao.
Yêu tà: “?”
“Hai vị nói đúng.”
Cuối cùng Diêm Thanh Hoan cũng tháo gỡ vỏ bọc, làm một chú gà con vui vẻ sau lưng tiền bối.
Dứt lời nhìn ra ngoài cửa, cáo mượn oai hùm:
“Nói chuyện với Thẩm cô nương kiểu gì vậy hả? Thơm ghê? Biết nàng ấy là ai không?”
Nghi ngờ nịnh nọt, thấu hiểu nịnh nọt, trở thành kẻ nịnh nọt.
Gì mà kiêu ngạo bất kham, hiên ngang lẫm liệt, hắn không cần, đây mới là lời thoại hợp với hắn!
Yêu tà: “???”
Rốt cuộc bọn chúng gặp phải đám người gì thế này?!
Thẩm Lưu Sương chỉ mất một chốc đã giải quyết xong hai con yêu tà.
Linh khí hung tàn bành trướng, phối hợp với sắc mặt trắng bệch của nàng ta, như Lâm Đại Ngọc nhổ nhành liễu rũ, Tiết Bảo Thoa vung quyền trấn Tây Quan.
Rất chấn động về mặt thị giác.
Giang Bạch Nghiễn ở lại trong phòng, Diêm Thanh Hoan sẽ xử lý vết thương khoét thịt giúp chàng. Thi Đại và Thẩm Lưu Sương rời khỏi trước, đến lầu một tập hợp cùng Liễu Như Thường.
Không ngờ vừa xuống lầu, đã chạm mặt với Liễu Như Thường đang định đi lên.
“Suỵt, nhỏ tiếng chút.”
Làm động tác im lặng, Liễu Như Thường chỉ sau lưng:
“Cẩm Nương đang ở góc tường.”
Cẩm Nương rời khỏi phòng?
Thi Đại ngẩng đầu, nhìn theo hướng ngón tay nàng ta, liếc thấy bóng dáng quen thuộc.
Cẩm Nương không có vẻ thần kinh như lần đầu gặp mặt, đang rúc người lại, lặng lẽ ngồi trong góc đại sảnh.
Vóc người nàng ta thấp bé, hốc mắt trũng sâu, gầy yếu hơn người bình thường rất nhiều, thân hình bao bọc trong áo choàng rộng lớn, gần như nhỏ bé.
“Có yêu tà vào cửa sổ trong phòng nàng ta.”
Liễu Như Thường khẽ bảo:
“Nàng ta bèn đến sảnh lớn.”
Thi Đại hiểu ý của nàng ta:
“Nhân lúc này?”
Từ tốp tà ma đầu tiên đến nay, Cẩm Nương vẫn luôn ở trong phòng.
Bây giờ nàng ta đến sảnh lớn tránh nguy hiểm, là thời cơ tốt nhất để lục soát phòng nàng ta.
Liễu Như Thường cười:
“Đúng vậy.”
Dưới bóng râm trong góc, Cẩm Nương bất an co người lại, không phát giác ba người họ đang thì thầm.
Thi Đại cảnh giác quan sát động tác của nàng ta, thoáng chốc đã thấy một mảng máu trên tay áo Cẩm Nương.
Thẩm Lưu Sương cũng chú ý vết máu kia:
“Nàng ta bị thương?”
“Đúng.”
Liễu Như Thường:
“Nàng ta nói bị tà ma xông vào từ cửa sổ cắn.”
Cẩm Nương bị thương vì yêu tà, cũng không thể xóa bỏ hiềm nghi.
Thi Đại nghĩ, nếu nàng ta là tà tu, hoàn toàn có thể giả vờ chật vật, cố ý bị thương chảy máu, để mình trông như người bị hại.
Nhưng…
“Bị yêu tà cắn?”
Nhớ đến vết thương của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại thuận miệng hỏi:
“Như vậy sẽ bị tà khí nhập thể, ăn mòn vết thương sao?”
Như bị chó cắn, sẽ mắc bệnh dại.
“Tà khí nhập thể?”
Thẩm Lưu Sương cười khẽ:
“Không thể nào, tu vi yêu tà nơi này không cao. Bị cắn một cái đã sinh tà khí, ít nhất cũng phải là tà vật cấp cao khó đối phó.”
Hai người làm việc cho Trấn Ách Ti đã vài năm, rất có kinh nghiệm.
Liễu Như Thường kiên nhẫn giải thích:
“Yên tâm đi, yêu tà không phải độc vật, tà khí không hình không dạng, chẳng ngưng tụ thành thực thể, không dễ dính vào đâu.”
Tà vật cấp cao.
Hoảng hốt bắt được manh mối gì đó, lòng Thi Đại khẽ động.
Nàng dám chắc, bản thân chưa từng gặp qua loại yêu tà đó trong quỷ đả tường.
Nghĩ cũng phải, nàng, Ngu Tri Họa và Vệ Tiêu, không một ai bị tà khí ăn mòn.
Vậy Giang Bạch Nghiễn…
“Như Thường tỷ tỷ.”
Yên lặng một thoáng, Thi Đại đột nhiên hỏi:
“Khách điếm Quân Lai xảy ra chuyện này, chắc có không ít khách trọ bị thương nhỉ?”
Liễu Như Thường gật đầu:
“Ừm, sao thế?”
Mi mắt vội vàng run lên.
Nhịp tim đập loạn, một suy đoán hoang đường hiện lên trong đầu, Thi Đại khẽ hỏi:
“Trong số họ…có vết thương của ai bị tà khí lây nhiễm không?”
P/S: Chị nhà sắp phát hiện hành vi tự ngược đãi của anh rồi