Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện - Kỷ Anh - Chương 54
Chàng nói câu này chẳng rõ ngụ ý, khiến mi tâm Thi Đại khẽ giật:
“Sao cơ?”
“Chẳng phải Thi tiểu thư từng nói.”
Giang Bạch Nghiễn suy nghĩ một lúc, chừng như nhớ lại gì đó, như cười như không:
“Lần đầu tiên.”
Thi Đại: Hiểu rồi.
Hôm đưa Giang Bạch Nghiễn đi uống ngọc lộ bạch, nàng từng nói với chàng, lần đầu tiên rất quan trọng.
Cho nên đây là…
Thi Đại như có điều suy nghĩ:
“Lần đầu tiên Giang công tử giặt khăn tay?”
Chàng đã quen cầm kiếm trừ yêu, tuy khăn tay mềm mại, nhưng chàng hiếm khi tiếp xúc, cho nên không biết giặt.
Ý của Giang Bạch Nghiễn là vậy ư?
Nhưng chàng không đáp.
Giang Bạch Nghiễn không tỏ ý kiến, mắt hoa đào khẽ lướt qua gò má nàng, lại hỏi Vệ Tiêu và Ngu Tri Họa bên kia:
“Tiếp theo phải đi thế nào?”
“A Ngôn che giấu sâu thật!”
Ngu Tri Họa thổi vết thương, đôi mắt Vệ Tiêu sáng rỡ như chó con:
“Tri Họa nói chúng ta cách lối ra không còn xa nữa, tăng nhanh bước chân, không lâu sau sẽ có thể rời khỏi đây.”
Ngu Tri Họa gật đầu:
“Mau đi thôi, nếu thu hút thêm một tốp tà ma nữa, không biết phải chiến đấu đến ngày tháng năm nào.”
Thi Đại thấy đây là một cặp ca ca tẩu tẩu rất tốt.
Ngu Tri Họa thì không cần phải nói, tính tình trầm ổn dịu dàng, thấu hiểu thiên văn địa lý, chăm sóc người muội muội Vệ Linh rất nhiều.
Vệ Tiêu trông thì hay khoe khoang, khi tà ma tấn công, vẫn luôn bảo vệ Vệ Linh sau lưng mình.
Nhìn hai người ở cạnh nhau, quả thật là phu thê tình cảm sâu đậm.
Tình thế gấp gáp, Thi Đại ngoan ngoãn đồng ý, đi thẳng về trước.
Giữa chừng có vài bóng đen muốn tấn công, đều bị chém giết sạch sẽ.
“Quân Lai chỉ là một khách điếm nhỏ thôi nhỉ?”
Tuy hiềm nghi Ngu Tri Họa là hung thủ rất nhỏ, nhưng Thi Đại không quên, nàng ta cũng từng xuất hiện ở nhà người chết.
Manh mối được chút nào hay chút nấy, Thi Đại vờ ngơ ngác, cố ý hỏi:
“Tại sao đám tà ma này lại đến đây như ong vỡ tổ?”
Ánh mắt Ngu Tri Họa thoáng u ám.
“Có lẽ…”
Nàng ta khẽ đáp:
“Vì yêu đan của ta.”
Thi Đại ngước mắt.
“Họa trung tiên sinh ra trong thư họa, yêu đan chứa linh khí đất trời thuần khiết.”
Ngu Tri Họa nói:
“Từ khi ta sinh ra, đã bị rất nhiều người tấn công. Tốp yêu tà hôm nay, e rằng nhắm vào ta…cuốn mọi người vào trong, xin lỗi.”
Lần đầu tiên Thi Đại nghe ra vẻ sa sút và tự trách trong giọng nói của nàng ta.
“Xin lỗi làm gì?”
Vệ Tiêu muốn an ủi, tay chân luống cuống, không biết nên để tay ở đâu, cuối cùng đặt lên vai nàng ta:
“Đầu tiên, chưa chắc bọn nó nhắm vào nàng. Nhiều yêu tà như vậy chỉ cướp mỗi yêu đan của nàng? Bọn chúng cũng đâu chia được.”
Hắn ta ngừng cười, nghiêm túc nói tiếp:
“Thứ hai, dù thật sự đến vì nàng, cũng là do bọn nó lòng tham không đáy, liên quan gì đến nàng? Lẽ nào yêu đan thuần khiết là lỗi của nàng?”
Ánh mắt Ngu Tri Họa tĩnh lặng như nước, nhìn hắn ta chăm chú.
“Tóm lại đừng sợ.”
Vệ Tiêu vỗ lồng ngực, nhếch môi cười:
“Quỷ đả tường thôi mà, không có chuyện gì đâu.”
Giọng điệu hắn ta tự tin quả quyết, Ngu Tri Họa khẽ cong môi:
“Được.”
Ánh sáng le lói trong hành lang dài, Thi Đại chăm chú nghe hai người nói chuyện, tầm mắt di chuyển, liếc qua hành lang.
Quỷ đả tường xuất hiện trong khách điếm Quân Lai, chỉ có bốn người họ bị kéo vào.
Hẳn là khi ở trong phòng Ngu Tri Họa, tà ma lao vào từ cửa sổ, thoáng chốc khiến không gian méo mó.
Bỏ qua tơ máu nhúc nhích và sương đen có thể trông thấy khắp chốn, bày biện bố trí của quỷ đả tường không khác khách điếm Quân Lai là bao.
Nhưng mà…
Thi Đại quan sát xung quanh, ánh mắt lướt qua vách tường đỏ ngầu và sàn gỗ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
“Giang công tử.”
Thi Đại khẽ nói:
“Huynh có cảm thấy, chỗ này hơi lạ không?”
Dứt lời nàng thầm thấy chán nản, chẳng phải nói nhảm sao.
Tà khí sinh sôi trong quỷ đả tường, yêu ma khắp chốn, chỗ nào chẳng bất thường.
Rốt cuộc cảm giác không thích hợp kỳ lạ kia đến từ đâu?
Thi Đại không có cơ hội để nghĩ nhiều hơn.
Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Ngu Tri Họa:
“Đến rồi.”
Bọn họ đi trong hành lang dài nối tiếp không ngừng quá lâu, đã sớm chết lặng với cảnh trí chẳng chút thay đổi.
Nghe vậy ngước mắt nhìn qua, Thi Đại bị ánh sáng phía trước chói đến mức phải nhắm mắt lại.
Là cầu thang.
Cầu thang thông đến tầng một đã lâu không thấy, ánh nến vàng ấm lờ mờ, phác họa vài đốm sáng chập chờn bất định.
Vệ Tiêu tràn đầy ý chí chiến đấu, căng chặt người:
“Sau khi xuống lầu, sẽ có thể rời khỏi nơi quỷ quái này?”
Hi vọng trốn thoát gần ngay trước mắt, Ngu Tri Họa thở phào:
“Chúng ta…”
Còn chưa dứt lời, một bóng đen nhanh chóng nhào tới.
Vệ Tiêu nhanh tay lẹ mắt, rút kiếm chống đỡ, mũi kiếm đập vào cơ thể rắn chắc của đối phương, phát ra tiếng giòn vang như vàng đá chạm nhau.
Một đòn thất bại, Vệ Tiêu hừ lạnh, tấn công lần nữa.
Đám tà ma canh chừng lối ra, rõ ràng là ôm cây đợi thỏ, chờ họ tự chui đầu vào lưới.
Yêu ma ở đây phức tạp cũng mạnh hơn nhiều, khó đối phó hẳn tốp trước. Vệ Tiêu và Ngu Tri Họa ở phía trước, Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn canh giữ phía sau, nhất thời ánh kiếm bóng đao lập lòe.
Thi Đại không dùng pháp thuật, chỉ dựa vào dao nhỏ, hiệu quả giảm mạnh.
May mà Giang Bạch Nghiễn rất đáng tin cậy, kiếm thuật vừa nhanh lại hung ác, dẫu không dùng linh khí, cũng có thể một kiếm bêu đầu, thế tấn công mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ.
Bỗng dưng, Thi Đại nghe thấy tiếng hét.
“A Tiêu!”
Nhạy bén đoán được xảy ra chuyện gì, trong dòng chảy yêu tà, nàng lập tức quay đầu.
Ngu Tri Họa đứng cách mấy bước, một con yêu quỷ muốn tập kích, đến gần sau lưng nàng ta.
Nhưng liềm dài đang vung vẩy vẫn chưa chạm vào cơ thể nàng ta, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, có người ngăn giữa nàng ta và yêu tà.
Vệ Tiêu đang chiến đấu với một con yêu ma khác, không kịp rút kiếm cứu giúp, xuất phát từ bản năng, thanh niên dùng cơ thể ngăn đòn tấn công cho nàng ta.
Ánh đèn mờ ảo, soi chiếu một mảng ướt đẫm trên bụng hắn ta, có chất lỏng đỏ thẫm chảy xuống, là máu.
Liềm dài của yêu quỷ suýt nữa đâm thủng bụng hắn ta, đột nhiên co giật, máu tươi văng tung tóe.
“…Tiểu muội!”
Bút vẽ nhuộm màu nặng nề trong không trung, đôi mắt Ngu Tri Họa đỏ bừng, giọng nói run rẩy:
“Bảo vệ ca ca muội, cầm máu cho chàng trước.”
Ngu Tri Họa và Giang Bạch Nghiễn chia nhau canh giữ trước sau, người chăm sóc được cho Vệ Tiêu, chỉ còn lại Thi Đại.
Nàng không do dự, được Ngu Tri Họa bảo vệ nhanh nhẹn đến gần Vệ Tiêu, kéo hắn ta vào một góc.
Là người thật, sở hữu thực thể.
Ngửi mùi máu tanh nồng, Thi Đại nhìn bụng Vệ Tiêu.
Tối đó trong những người ở khách điếm, Vệ Tiêu cũng sở hữu linh lực.
Sở dĩ loại bỏ hiềm nghi của hắn ta, là vì trong tốp tà ma đầu tiên, người này bị trọng thương do cứu Ngu Tri Họa, không thể thừa sức điều khiển tà pháp.
Về điểm này, Thi Đại cảm thấy, thực ra còn rất nhiều cách để che giấu.
Ví dụ như giả vờ bị đâm trúng bụng, thực tế chỉ là một vết thương cạn.
Hoặc nhờ năng lực hóa giả thành thật của họa trung tiên, lợi dụng ảo ảnh giả dối để lừa gạt…
Bây giờ xem ra, thương thế của Vệ Tiêu không phải giả.
Thi Đại dùng dao nhỏ rạch mép váy, duỗi tay phải vào vết thương, dùng miếng vải băng bó, cầm máu cho hắn ta.
Liềm dài đâm rất sâu, phần thịt chỗ vết thương lật ra ngoài, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Chạm vào, máu tươi và nhiệt độ cơ thể nóng như lửa, chắc chắn không phải giả.
Vệ Tiêu đau đến độ mướt mồ hôi lạnh, ý thức mơ hồ, khẽ rên một tiếng.
Trạng thái yếu ớt như vậy, khả năng điều khiển tà thuật bằng không.
Sau lưng vang lên tiếng gào thét của tà ma, vì căng thẳng, đầu óc nàng ong ong.
Đầu ngón tay khẽ run vì máu tươi không ngớt, Thi Đại ép mình giữ bình tĩnh, nhanh chóng suy nghĩ.
Loại bỏ hiềm nghi của Vệ Tiêu, sau khi Ngu Tri Họa ra khỏi quỷ đả tường, lại canh giữ ngoài sảnh lớn, chống lại tà ma.
Tốp tà ma thứ hai cần lần lượt khởi động tà pháp, nàng ta không có thời gian gây án.
Nếu cặp phu thê này không phải hung thủ, vậy…
Tà tu ẩn nấp phía sau, là du hiệp Hàn Tung, hay trù nương Cẩm Nương?
Nhanh nhẹn thắt nút cho Vệ Tiêu, Thi Đại ngẩng đầu, liếc thấy bóng người đến gần.
Tay phải Giang Bạch Nghiễn cầm kiếm, tay trái đỡ Vệ Tiêu lên vai:
“Đi.”
Mực tranh bay lượn, bóng kiếm như điện.
Dòng chảy đen ngòm mãnh liệt bị tách ra một đường hẹp, Thi Đại nín thở tập trung, đứng dậy chạy về phía cầu thang dài có ánh nến.
Thoát khỏi quỷ đả tường, thoạt đầu là choáng váng mờ mịt.
Khi Thi Đại hoảng hốt tập trung tinh thần, trong tầm nhìn vầng sáng ngập tràn, khiến nàng phải giơ tay che mắt.
Tà khí tan đi hơn nửa, mùi máu tươi quấn quanh chóp mũi.
Tim đập thình thịch, nàng chớp mắt, quan sát xung quanh.
Nơi này là phòng ngủ của Ngu Tri Họa mà bốn người họ đã ở trước khi vào quỷ đả tường.
Vì là nơi yêu tà xuất hiện, bàn ghế trong phòng sụp đổ, hỗn loạn rối tung. Bút mực giấy nghiên bày trên bàn rơi đầy đất, khói đen nơi góc tường hãy còn chưa tan.
Hơi thở Vệ Tiêu yếu ớt nằm dưới đất, được Ngu Tri Họa đỏ mắt ôm lên giường.
“Ta chữa trị cho chàng.”
Lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, đầu ngón tay Ngu Tri Họa ngưng tụ linh khí, phác họa pháp trận:
“Hai người xem thử, trong khách điếm thế nào rồi.”
Đang độ linh khí cho Vệ Linh, miễn cưỡng kéo về vài phần sự sống giữa ranh giới sinh tử cho hắn ta.
Độ linh khí cần yên tĩnh tập trung, không được quấy nhiễu.
Cách tốp tà ma thứ hai vẫn còn một khoảng thời gian, dù Ngu Tri Họa là tà tu, cũng không giở trò được.
Lòng Thi Đại hiểu rõ, gật đầu đáp:
“Được.”
Ra khỏi phòng, nàng mới nói ra lời mình muốn:
“Giang công tử, có phải đã loại bỏ hiềm nghi của Ngu Tri Họa và Vệ Tiêu không? Ta đã nhìn kỹ, trên người Vệ Tiêu là vết thương thật.”
Nhớ lại vùng bụng bị đâm rách của Vệ Tiêu, Thi Đại không khỏi xoa vị trí tương đồng của mình.
Mũi đao lún sâu vào bụng, nghĩ thôi cũng thấy đau.
Giang Bạch Nghiễn gật đầu:
“Ừm.”
Cảnh Vệ Tiêu cứu Ngu Tri Họa, chàng và Thi Đại đều nhìn thấy rõ ràng.
“Kế tiếp, hẳn nên trông chừng Hàn Tung và Cẩm Nương nhỉ?”
Thi Đại cau mày suy nghĩ:
“Nhưng chúng ta không thân với họ…dùng lý do gì tiếp cận mới được?”
Nàng nói đoạn nghiêng đầu, quan sát khách điếm Quân Lai sau khi bị tấn công một đợt.
Cực kỳ hỗn loạn.
Trong hành lang, rau củ quả la liệt khắp chốn, mảnh sách vụn và áo ngoài bất cẩn rơi xuống khi chạy trốn.
Dưới lầu truyền đến tiếng khóc yếu ớt, xen lẫn lời chửi rủa phẫn nộ, tức giận khôn nguôi, rối tung hỗn loạn.
Trong khách điếm phần lớn là bách tính bình dân, bị tà ma dọa nạt như vậy, quả thật quá sức.
Đi dọc theo cầu thang xuống sảnh lớn, Thi Đại vừa nhìn đã thấy Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường.
“Đại Đại.”
Thẩm Lưu Sương thấy nàng, đáy mắt đong đầy ý cười:
“Ở trong quỷ đả tường vẫn ổn chứ? Có bị thương không? Còn Giang công tử…”
Ánh mắt nàng ta lấp lóe, trông thấy một vệt máu bên má Giang Bạch Nghiễn.
Vì lời nhắc nhở của bản gốc Ngu Tri Họa, trước khi vào ảo ảnh, mọi người đều biết Vệ Linh và A Ngôn từng gặp quỷ đả tường.
Thi Đại lắc đầu, miễn cưỡng lên tinh thần mỉm cười, ra hiệu mình vẫn ổn:
“Muội không sao, Giang công tử và Vệ Tiêu bị thương nhiều hơn.”
Nàng lời ít ý nhiều, kể lại chân tướng vừa trải qua.
“Như vậy à.”
Liễu Như Thường lên tiếng:
“Tình hình chỗ chúng ta, cũng không khác miêu tả trong lời khai.”
Tà ma phá cửa xông vào, không dấu hiệu báo trước cắn đứt đầu một người.
Khách điếm rối loạn, ai nấy bất an, là Hàn Tung kịp thời ra tay, cộng thêm bà chủ giương cung bắn tên, mới đánh lui được yêu tà làm loạn.
Yêu tà rút lui, có người hoảng hốt rời khỏi đây, sau khi ra khỏi cửa chạy chưa được bao xa, đã bị sương đen nuốt chửng…
Trong rừng khắp chốn đen ngòm, không biết bao nhiêu tà ma yêu quái ẩn nấp, hễ ra ngoài một bước, chắc chắn sẽ bị nhìn nhắm trúng.
“Bà chủ nói, vì khách điếm thường bị tập kích, cha nàng ta từng mời đại sư đến khai bùa.”
Thẩm Lưu Sương trông theo sắc đen mờ mịt ngoài cửa sổ:
“Yêu tà bên ngoài bị bùa chú trấn áp, tạm thời không dám vào.”
Tất nhiên, sau khi tà tu bắt đầu khởi động pháp trận chiêu tà lần thứ hai, lại là chuyện khác.
Tà lại thêm tà, sức mạnh đủ để giúp bọn chúng đột phá phù thuật trấn trạch.
“Hàn Tung và trù nương.”
Thi Đại hỏi:
“Có biểu hiện kỳ lạ nào không?”
Nàng quan sát xung quanh, trong sảnh lớn chỉ còn vài gương mặt xa lạ run rẩy, không thấy bóng dáng hai người kia.
“Sau khi Hàn Tung tiêu diệt yêu tà, một mình về phòng. Người này tính tình quá lạnh lùng, chẳng nói câu nào.”
Liễu Như Thường nhún vai:
“Còn Cẩm Nương…ta và Lưu Sương từng đi tìm. Nàng ta một mình rúc trong nhà kho, nhìn thấy chúng ta, co giò bỏ chạy…Hỏi nàng ta, nàng ta lắp bắp không nói nên lời.”
Hai người hiềm nghi, chẳng có lời khai hữu dụng nào.
“Cẩm Nương ở trong phòng góc đông bắc.”
Ánh mắt Thẩm Lưu Sương xoay chuyển:
“Cũng giống Hàn Tung, chưa từng rời khỏi phòng.”
Đáng tiếc họ bị cốt truyện hạn chế, không thể phá cửa xông vào.
Nếu là lúc bình thường, với tính tình của nàng ta và Liễu Như Thường, chắc chắn sẽ không ngồi yên xem thay đổi.
“Trước khi tốp tà ma thứ hai kéo đến, phải trông chừng họ thật kỹ.”
Thi Đại cũng thấy đau đầu:
“Nếu là tà tu, phải thúc đẩy pháp trận, chắc chắn sẽ có hành động. Chờ khi tình thế hỗn loạn, chúng ta vẫn có thể lẻn vào phòng họ, điều tra thực hư.”
Nàng dứt lời khựng lại, liếc sang Giang Bạch Nghiễn bên cạnh.
Sau trận chiến trong quỷ đả tường, chàng có thêm vài vết thương, thấm ướt bạch y, chói mắt cực kỳ.
Trông dáng vẻ thờ ơ của chàng, chắc chắn không định xử lý.
“Giang công tử.”
Thi Đại quyết định thi hành phương châm giám sát:
“Hay là huynh về phòng bôi thuốc trước nha?”
Một câu nghi vấn bình thường, nàng lại dùng giọng điệu trần thuật, giọng nói trong trẻo như ngọc rơi xuống, không cho chàng phản bác.
Để tăng thêm tự tin cho mình, Thi Đại ưỡn thẳng sống lưng.
Giang Bạch Nghiễn sẽ không từ chối nàng đâu ha?
Bên cạnh nàng, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ.
Thi Đại nhìn chàng với vẻ có lý chẳng sợ.
Là mắt hạnh như châu ngọc, nàng hơi mở to, tròn và trong trẻo.
“Ừm.”
Rời mắt khỏi mặt nàng, tùy ý liếc nhìn bạch y nhuốm máu của mình, Giang Bạch Nghiễn thản nhiên lên tiếng:
“Đa tạ Thi tiểu thư.”
Không ở lâu trong đại sảnh, Giang Bạch Nghiễn nghe lời về phòng.
Phòng chàng nằm ở một góc trên lầu hai, đẩy cửa vào có thể trông thấy bàn ghế, giường gỗ giản dị.
Khách điếm Quân Lai lâu đời, sàn gỗ nổi nhiều vết đốm, giẫm lên thi thoảng vang khẽ.
Vết thương đau âm ỷ, chàng không để tâm, xòe tay phải ra, một chiếc khăn trắng hoa lê nằm trong lòng bàn tay.
Mặt khăn trắng như tuyết, không nên nhiễm chút bụi trần, vì từng lau gò má chàng, loang ra vệt đỏ đột ngột.
Dơ bẩn, không chịu nổi, là vết máu của chàng.
Ánh mắt Giang Bạch Nghiễn thoáng lạnh lẽo.
Hứng nước vào thùng gỗ, khăn tay được chàng nhúng vào.
Nước lạnh mùa đông rét thấu xương, khiến đầu ngón tay ửng đỏ, sắc mặt Giang Bạch Nghiễn không thay đổi, chậm rãi vò vết máu nơi đó.
Khăn tay mềm mại.
Chàng bỗng nhớ lại hình ảnh Thi Đại cầm khăn tay, đầu ngón tay của tiểu thư Thi phủ không giăng đầy vết thương như chàng, trắng nõn tựa mỡ dê thượng hạng, chẳng chút tỳ vết.
Khi khăn tay lướt qua gò má chàng, cách một lớp vải mỏng manh, Giang Bạch Nghiễn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng.
Còn ấm áp mềm mại hơn cả khăn tay.
Bàn tay vân vê từng tấc vải, đầu ngón tay thiếu niên đỏ bừng, hòa cùng sắc đỏ trên khăn tay.
Sóng nước dập dờn, trắng và hồng vấn vít tựa sương khói.
Ngoài dự đoán, niềm vui chẳng thể cảm nhận lúc giết chóc, lại quá đỗi rõ ràng vào giờ phút này.
Trong lòng như động sâu không đáy, vẻ mềm mại nơi đầu ngón tay giúp chàng căng đầy trong thoáng chốc, rồi lại tan biến chẳng còn gì.
Vẫn không đủ.
Liên tục ma sát khăn tay, Giang Bạch Nghiễn cau mày.
Mùi vị này là khó chịu nhất, một ít ngọt ngào nếm được thuở đầu, còn chưa chờ chàng nhấm nháp cẩn thận, bỗng dưng không lưu lại chút gì, một vùng trống trải hỗn loạn.
Ôn tồn cũng không còn, giày vò chàng đến sắp phát điên.
Chẳng biết phải giải tỏa thế nào, Giang Bạch Nghiễn giơ tay theo thói quen, đè lên vết thương trên cánh tay.
Đau đớn quen thuộc ập tới, lại khiến lòng chàng xao động.
Nỗi nghẹn trong lòng càng lúc càng nhiều, nặng như núi, hít thở không thông.
Chàng chưa từng trải qua cảm giác này, phiền muộn lại hoang mang.
Là vì Thi Đại?
Vuốt ve khăn tay hoa tuyết, Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, lặng lẽ suy nghĩ.
Cái chạm của nàng trước giờ như chuồn chuồn lướt nước, khoảnh khắc lướt qua rồi biến mất, đủ để lưu lại dấu vết trong lòng.
Nhưng những gì khăn tay mang lại cho chàng, quá đỗi ít ỏi.
Hết lần này đến lần khác đè chặt vết thương, máu càng ngày càng nhiều.
Lồng ngực như nhốt một con thú mạnh mẽ đâm tới, Giang Bạch Nghiễn nhìn vết thương dữ tợn kia chăm chú.
Thị Đại không giống người khác.
Chàng không bài xích nàng đến gần.
Hoặc giả nên nói, chàng khát cầu nàng.
Nếu được nàng chạm vào nhiều hơn, động rỗng chẳng thể lấp đầy nơi đáy lòng, liệu có thể lắng lại đôi chút chăng?
Nhưng phải chạm nhau thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, điều khiến chàng vui vẻ, chỉ có giết chóc và đau đớn.
Nếu đau đớn do Thi Đại mang đến cho chàng…
Giang Bạch Nghiễn như đã hiểu ra.
Chàng mong đợi đau đớn, cũng lưu luyến nàng chạm vào.
Nếu là đau đớn do Thi Đại mang đến, chắc chắn có thể xua tan xao động trong lòng chàng.
Nàng có bằng lòng cho chàng không?
Đáp án là không.
Thi Đại và chàng chẳng quá thân thiết, với tính tình của nàng, càng không thể ra tay với chàng.
Ngẩn ngơ một lúc lâu, đầu ngón tay Giang Bạch Nghiễn di chuyển lên trên, tùy ý vén vạt áo.
Lúc điều tra vụ án người điều khiển con rối, chàng bị quỷ đao lao chém sau lưng, là Thi Đại cầm dao khoét máu thịt giúp chàng.
Khi đó chàng chỉ thấy bình thường, giờ đây nghĩ lại, thêm vài phần mong chờ lưu luyến.
Có lẽ…có thể thử lại thêm lần nữa.
Tay phải phủ lên vết thương, không sâu, là vết thương ngoài da.
Mặt mày Giang Bạch Nghiễn vô cảm, dùng sức ấn xuống.
Chàng từng ở cạnh tà tu nhiều năm, hiểu rõ tà pháp như lòng bàn tay.
Một luồng khói đen dần dần xuất hiện, khuếch tán lan tràn như dây leo, từng chút thấm vào vết thương.
Vết thương sâu hơn, vì tà khí ăn mòn, máu đỏ chuyển sang đen.
Đau đớn xé rách thần chí, Giang Bạch Nghiễn cong mắt.
Như vậy thì tốt.
Cứ thế, Thi Đại sẽ không từ chối.
Mùi máu lan ra khắp phòng, niềm vui dần dần đong đầy đáy mắt, chàng giơ tay khép lại áo trong rũ xuống.
Cùng lúc này, bên tai vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng mà kiềm chế.
Thi Đại đứng ngoài cửa, nhỏ tiếng gọi:
“Giang công tử?”
Giang Bạch Nghiễn về phòng, rất lâu cũng chưa ra ngoài.
Lo lắng vết thương của chàng, Thi Đại sợ xảy ra chuyện, bèn thăm dò gõ cửa phòng Giang Bạch Nghiễn.
Mặc dù từ đầu đến cuối trông chàng như chẳng có việc gì, nhưng tính tình Giang Bạch Nghiễn…
Dù bị thương nặng đến thấy xương, chàng cũng có thể không rên tiếng nào.
Lẽ nào hít quá nhiều tà khí, hoặc là phổi tổn thương?
Đứng ngoài cửa xuất thần, suy nghĩ lung tung của Thi Đại đột ngột kết thúc.
Sau tiếng cọt kẹt khẽ vang, cửa gỗ mở ra, xuyên qua khe cửa, nàng trông thấy gương mặt quá mức xinh đẹp của Giang Bạch Nghiễn.
Mặt chàng trắng quá, ngay cả cánh môi cũng không còn sắc máu.
“Giang công tử.”
Thi Đại cảnh giác:
“Huynh không thoải mái hả?”
Ánh nến trong phòng lay động.
Chẳng rõ có phải ảo giác hay chăng, Giang Bạch Nghiễn lúc này khác hẳn bình thường.
Chàng không nói “không sao”, rèm mi phủ lớp bóng mờ nơi đáy mắt, khóe môi nở nụ cười ôn hòa đúng mực:
“Thi tiểu thư.”
Chừng như chần chừ, lại khó mở miệng, Giang Bạch Nghiễn chậm rãi lên tiếng:
“Có tà khí…thấm vào vết thương.”
Thi Đại ngẩn ngơ:
“Sao cơ?”
Đột nhiên hiểu ý chàng nói, Thi Đại trợn to mắt:
“Ở đâu? Có nghiêm trọng không? Huynh bị chỗ nào vậy, có thể cho ta nhìn không?”
Tà khí nhập thể không phải chuyện nhỏ, một khi ngấm vào vết thương, chẳng khác nào chất độc.
Nghĩ cũng phải, tà khí tràn ngập trong quỷ đả tường, Giang Bạch Nghiễn lại bị thương nhiều như vậy…
Chắc chắn rất khó chịu.
Xung quanh yên ắng, nàng có thể nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ.
Vạt áo rộng bị Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra một vùng da trắng lạnh, cùng bả vai như ẩn như hiện.
Làn da được ánh trăng soi chiếu, thoáng ửng hồng chẳng rõ nguyên do.
Có một vết cào rất sâu ở vị trí bên dưới vai trái Giang Bạch Nghiễn, có lẽ tà ma kia đã dùng hết sức, mới khiến vết thương máu chảy đầm đìa như vậy.
Màu máu đen ngòm hãi hùng.
Có vết thương bày ra trước mắt như thế, bất kỳ suy nghĩ kiều diễm nào cũng bị ném hết ra sau đầu.
Thi Đại vội nói:
“Huynh huynh giờ huynh thấy thế nào? Huynh đừng cử động nha, ta đi gọi…”
Nàng muốn nói đi gọi Diêm Thanh Hoan, đột nhiên nhớ ra, vị đại phu trong đội của họ vẫn chưa vào tranh.
Người nằm trong phòng Ngu Tri Họa, là Vệ Tiêu bản gốc đang thoi thóp.
Chờ Ngu Tri Họa xử lý xong vết thương cho Vệ Tiêu, khi tốp tà ma thứ hai xuất hiện, Diêm Thanh Hoan mới được thay vào.
“Thi tiểu thư không cần lo.”
Giang Bạch Nghiễn cười, giọng điệu bình tĩnh:
“Tà khí vẫn chưa lan rộng, muốn loại bỏ rất đơn giản.”
Chàng cúi đầu, lấy thứ gì đó trong tay áo ra, Thi Đại nhìn kỹ, là dao ngắn vàng đen.
…Không phải chứ?
Nàng không ngốc, liên tưởng đến chuyện đã từng xảy ra, loáng thoáng suy đoán, trái tim đột nhiên đập mạnh.
“Còn nhớ vụ án người điều khiển con rối không?”
Hai người chia nhau đứng hai bên cánh cửa, gần trong gang tấc.
Âm cuối Giang Bạch Nghiễn đượm ý cười, rõ ràng yếu ớt cùng cực, vẫn hướng dẫn từng bước, không cho phép chối từ:
“Thi tiểu thư chỉ cần khoét đi như hôm đó là được.”
Làm sao có thể khoét thịt nữa?
Thi Đại phản xạ có điều kiện:
“Nhưng…”
Lời đến bên môi lại nuốt xuống, nàng biết rõ không có “nhưng”.
Giang Bạch Nghiễn nói không sai, nhiệm vụ cấp bách là phải nhanh chóng cắt bỏ phần máu thịt bị nhiễm tà khí.
Bóng người trước mắt nhúc nhích, Giang Bạch Nghiễn đến gần nàng thêm một bước.
Mùi hương mát lạnh quấn quanh chóp mũi, cảm giác lạ lùng mờ mịt lặng lẽ dâng lên, như rắn độc thè lưỡi, yếu ớt lướt qua sống lưng.
Thi Đại thuận thế ngước mắt, đối diện với cặp mắt xinh đẹp ướt át.
Đi một vòng trong quỷ đả tường, mái tóc dài buộc gọn của chàng hơi rối, vài lọn tóc đen dính vào cần cổ trắng mịn của chàng, hai sắc trắng đen tột độ đan xen, quyến rũ dụ dỗ.
Môi mỏng Giang Bạch Nghiễn khẽ hé mở, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, nhỏ tiếng nói:
“Hơi đau.”
Muốn được nàng chạm vào.
Muốn cảm nhận đau đớn do nàng mang lại.
Đời này chàng nhận được quá ít ỏi, chỉ có nỗi đau mới sinh ra niềm vui bệnh hoạn, lúc khó khăn chỉ hiểu được suy nghĩ nảy sinh trong vô thức, có lẽ đau đớn mới khiến chàng an lòng.
Giang Bạch Nghiễn chán ghét thói quen dị dạng này, nhưng không cách nào ngăn chặn mình đắm chìm.
Chàng vốn là giống loài xấu xa hết thuốc chữa.
Sắc trăng tĩnh lặng, hơi thở chàng nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng.
Đưa dao găm vàng đen cho Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn khẽ nói như dụ dỗ:
“Thi tiểu thư, có thể giúp ta chăng?”