Tứ Vương Phi - Lê Tịch Tuyết (full) - Chương 69: Lấy Nhu Thắng Cương
– Mộc tiểu thư mời viết lời thách đấu và nguyện vọng sau khi chiến thắng.
Mộc Tâm Dao gật đầu không do dự viết lên vẻn vẹn 3 chữ ở hai gạch đầu dòng là ” Võ và Đôi tay”.
Lý công công nhìn mà không khỏi toát mồ hôi lạnh, chữ viết quá uy mãnh chỉ vẻn vẹn ba từ mà khiến người ta thấy bên trong ngập tràn khí lạnh.
Cầm bảng thách đấu của Hoàng Thanh Ngọc và Mộc Tâm Dao bước lên chính đài Lý công công ho lớn rồi dõng dạc nói:
– Hoàng Thanh Ngọc tiểu thư thách đấu ” Võ thuật – Nguyện vọng là Mộc tiểu thư quỳ xuống xin tha mạng và vĩnh viễn không được phép gả vào phủ của ngũ Hoàng tử hay bất kì Hoàng tử nào trong Hoàng cung.
Bên dưới đồng loạt ồ lên một tiếng sau đó là tiếng xì sào to nhỏ bàn tán.
Vũ Đông Phương lại đứng ngồi không yên đem ánh mắt cầu cứu về phía Vũ Mặc Hàn. Trong lòng hắn vừa hối hận vừa lo lắng, hối hận vì trước đây đi kết nghĩa với một người mưu cầu như Hoàng Thanh Ngọc. Rõ dàng vừa rồi ở ngoài cổng hắn đã nói rõ với nàng ta mối quan hệ của hắn và Mộc Tâm Dao. Cũng kiên quyết khẳng định đời này chỉ lấy duy nhất mình Mộc Tâm Dao làm thê tử.
Lòng cũng thầm trách bản thân rằng do mình mà khiến Dao Dao bị Hoàng Thanh Ngọc có định kiến.
Còn lo lắng là lo cho Mộc Tâm Dao vì hôm qua mới vừa hao tốn bao nhiêu khí lực ở Lê phủ với đám hắc ý nhân để cứu Lê Tịch Tuyết. Nàng ấy cũng chưa có nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Vũ Mặc Hàn nhún vai lắc nhẹ đầu, không phải hắn không muốn giúp mà là giúp không được. Luật lệ từ xưa tới nay ai mà không biết một khi lên đài chuyện sống chết đều do thực lực quyết định. Nhưng hắn đã từng giao chiến với Mộc Tâm Dao hai lần hắn chắn chắn nữ tử này không tầm thường, những quyền pháp vô cùng uyển chuyển lại lạ lẫm không biết học ở môn phái nào. Đánh bại nàng ta cũng không phải là chuyện đơn giản.
Vũ Mặc Hàn truyền âm cho Vũ Đông Phương ” Yên Tâm, nha đầu này hôm này không thua được. “
Lý công công đọc song lời khiêu chiến của Hoàng Thanh Ngọc lại mở tờ giấy vừa rồi Mộc Tâm Dao viết lên rồi đưa cho mình mà đọc tiếp:
– Mộc tiểu thư khiêu chiến ” Võ – Nguyện vọng là đôi tay của Hoàng Thanh Ngọc tiểu thư “.
Lần này đến lượt Hoàng Thanh Ngọc và Hoàng Cảnh Thiên lạnh sống lưng.
Hoàng Thanh Ngọc thoáng qua tia bần thần, nữ tử này ngữ khí quả thật rất tàn nhẫn. Nhưng rất nhanh nàng lại xua đi suy nghĩ ấy vì nàng từ bé đã sống trên thảo nguyên lại theo cữu cữu chinh chiến xa trường bảo nhiêu năm chẳng nhẽ lại không đấu nổi một nha đầu của Vũ quốc hay sao?
Hoàng Cảnh Thiên ho nhẹ lắc đầu với muội muội mình, lần này dù hắn hay thái hậu cũng không cứu nổi được muội ấy nữa. Nữ tử lạnh lùng này muốn xin đôi tay của muội ấy chẳng khác nào giết muội ấy còn hơn. Thiếu đi đôi tay chẳng khác nào phế vật.
Nhớ lại trước đây khi tới Giang Nam làm giao dịch với người của Vũ quốc hắn đã vô tình biết và giao đấu vài hiệp với nữ tử Mộc Tâm Dao này rồi. Nàng ta không chỉ mạnh tầm thường mà còn rất nhanh trí. Lần này e rằng muội muội hắn lành ít dữ nhiều rồi.
Hoàng thượng cũng phải vỗ tay tán thưởng hai nữ tử phía dưới vì sự uy mãnh và tự tin. Hoàng thượng gật đầu nói:
– Như vậy cả hai đều thách đấu võ thuật chúng ta chỉ cần giao chiến một hiệp nếu ai thắng thì tự ý làm theo lời nguyện vọng của người kia.
Lúc này binh lính bên tới mấy giương kiếm, đao, doi mây và gươm. Tiếp đến là mấy giương gỗ chứa các loại đàn cổ, sáo, nhị và giấy màu.
Hoàng Thượng hào phóng nói:
– Những ai lên đài có thể tự mình dùng binh khí của mình, nếu không có thì có thể tự ý chọn cho mình một binh khí ở trong giương gỗ phía trên. Người thắng cuộc sẽ nhận được binh khí mà mình đã dùng để chiến đấu trong cuộc thi.
Lý công công lại tiếp tục nói lớn:
– Để không trễ thời gian cho các cặp đối thủ khác. Cho nên hoàng thượng có lệnh tất cả các cặp sẽ giao chiến trong thời gian nhất định đó là một nén hương.
Hoàng Thanh Ngọc đi tới bên giương vừa bê ra lấy ngay một cây roi mây vừa dày vừa chắc. Nàng ta vung tay lên một rồi đánh xuống chiếc bàn trà nhỏ cách đó không xa. Chỉ một chiêu mà khiến chiếc bàn võ vụn ra nhiều mảnh.
Chỉ có một chiêu vậy mà khiến đám người đại thần nhi tử phía dưới lần lượt khiếp sợ. Mấy người Mộc phủ không khỏi lo lắng cho Mộc Tâm Dao, từ trước khi rời khỏi Mộc phủ tới Giang Nam ai cũng không biết là Mộc Tâm Dao biết sử dụng võ thuật.
Mộc Tâm Dao nhàn nhã tháo bỏ bớt áo choàng bên ngoài mình, mái tóc cũng được buộc nhẹ nhàng thành mấy khúc tránh lòe xòe làm vướng mắc vào binh khí của đối thủ. Nàng lấy trong tay áo một chiếc phiến quạt màu tím nhạt vừa hay phù hợp với màu xiêm y nàng mặc trên người rồi tiến thẳng ra chính sân.
Vừa hay nàng cũng nhìn ra hành động đập nát bàn trà của Hoàng Thanh Ngọc, chắc chắn là đang muốn rung cây dọa khỉ. Chỉ tiếc rằng nàng đã không còn là con khỉ trên cây đó để mà sợ nàng ta nữa rồi.Trong lòng cũng có đôi chút phòng bị, nàng cũng nhớ lời sư phụ trước đây luôn dậy mình không được khinh địch, không được khinh địch.
Trước khi thăm dò được năng lực của nàng ta tốt nhất bản thân mình không được lơ là cảnh giác.
Hoàng Thanh Ngọc nhìn Mộc Tâm Dao một thân xiêm y gọn gàng, tóc lại búi nhẹ không giống ai. Thân thế ung dung đến ngứa mắt.
Mộc Tâm Dao một lời cũng không nói cho tới khi Lý công công hô lớn:
– Lần thách đấu thứ nhất bắt đầu.
Hoàng Thanh Ngọc hét lớn rồi cầm roi đánh mạnh về phía của Mộc Tâm Dao.
Mộc Tâm Dao mấy chiêu đầu tiên đều né đi sự công kích của Hoàng Thanh Ngọc.
Hoàng Thanh Ngọc đánh tới chiêu thứ bảy mà vẫn chưa chạm được tới người Mộc Tâm Dao thì bực tức hét lên:
– Ngươi.. ngươi… Có giỏi thì đừng tránh né.
Mộc Tâm Dao cười lạnh thì ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, mới có vài chiêu đầu mà đã mất đi kiểm soát như vậy rồi.
Nàng đứng im ở vị trí vừa duy chuyển nhìn roi mây đánh về hướng mình, chiến phiến trong tay nhẹ vung lên đỡ làm cho dây roi quấn chặt tới mấy vòng.
Hai bên đều ra sức kéo vè hướng mình.
Mộc Tâm Dao không ngờ tới là vết thương nhẹ ở bả vai do hôm qua sơ xuất, bây giờ vì lực kéo ở tay mà bắt đầu chảy máu lại.
Hai bên ai cũng không yếu sức cùng nhau hất mạnh binh khí của đối thủ ra khỏi khán đài.
Mộc Tâm Dao cũng không lấy làm lờ lắng, nàng phi thân hướng của Hoàng Thanh Ngọc mà ra cước.
Hoàng Thanh Ngọc cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần đưa tay chặn lại quyền cước của Mộc Tâm Dao.
Một bên là Hoàng tiểu thư chuyên công, còn Mộc tiểu thư lại chuyên thủ.
Càng đánh Hoàng Thanh Ngọc càng trở nên chật vật hơn vì những đòn đánh nhẹ mà đầy uyển chuyển của Mộc Tâm Dao. Dù những đòn đánh đó không vào những vị trí hiểm nhưng cũng rất làm bản thân nàng đau đớn.
Nhìn nén hương châm trong lưu hương đã cháy đi quá nửa khiến tâm của Hoàng Thanh Ngọc càng rối hơn. Ngay sau đó lại nhận ra điểm yếu và sơ hở của Mộc Tâm Dao là ở bả vai bên phải đang chảy máu.
Nhanh như chớp nàng liền phi nhanh tới đánh mấy chiêu liên tiếp rồi lại lộn về phía sau trực tiếp đánh một trưởng lên bả vai của Mộc Tâm Dao.
Mộc Tâm Dao vừa tiếp chiêu trước mặt lại không ngờ là Hoàng Thanh Ngọc lại đánh lộn xuống phía sau lưng mình. Nhận ra bất trắc nàng cũng tránh nhưng tránh không kịp, khiến một trưởng vừa rồi trực tiếp đánh trúng vai bi thương khiến bản thân lao nhanh về phía trước ngã sầm xuống mặt đất, miệng thổ huyết.
Tất cả người phía dưới khán đài đều ồ lên kinh ngạc.
Ngay cả Lê Tịch Tuyết cũng lo lắng mà đứng bật dậy hét lên:
– Dao tỷ.
Ngay cả Vũ Đông Phương và mấy thân ảnh của Mục phủ cũng đều phải hét lên lo lắng:
– Dao Dao… Tâm Dao…
Hoàng thượng ở phía trên mặt tỏ ra bình thường nhưng bàn tay lại nắm chặt lại, chẳng nhẽ trước mặt các vị sứ giả các nước Vũ quốc lại thua thật sự hay sao.
Mộc Tâm Dao nhẹ ngồi dậy trong tay áo có sẵn viên thuốc của đại ca khi nãy đưa cho nàng, nàng cũng nhân cơ hội đưa tay lên lau đi vệt máu trên môi liền nhanh chóng đút đan dược vào miệng rồi nhuốt nhanh xuống.
Công hiệu của đan dược vừa uống quả không tồi, thân thể ngày sau đó cũng được hồi sức lên. Biết không còn nhiều thời gian nên Mộc Tâm Dao đứng nhẹ dậy tiếp tục ra chiêu của Thái cực quyền.
Hoàng Thanh Ngọc tuy ngạc nhiên những cũng rất nhanh nhếch môi lên cười, yếu như vậy rồi còn không chịu thua. Nàng mạnh mẽ ra chiêu đánh chí mạng về phía Mộc Tâm Dao.
Mộc Tâm Dao một chiêu né lại một chiêu luồn quá đánh mạnh vào cổ của Hoàng Thanh Ngọc. Nàng quyết định đánh vào những điểm mấu chốt của cơ thể nàng ta.
Tiếp đến lại một chiêu uyển chuyển chuyển đánh trúng vào xương xườn của Hoàng Thanh Ngọc.
Hoàng Thanh Ngọc đau đớn lùi lại mấy bước, quyệt đi mồ hôi đang chảy trên trán. Nàng cũng không thể tin ăn một đòn của nàng rồi mà nàng ta còn nhiều khí lực như vậy. Nàng quyết định sẽ vừa đánh vừa kéo dài thời gian.
Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy Mộc Tâm Dao càng đánh nhanh hơn, chiêu thức càng quỷ dị hơn nhanh chóng hơn.
Trước khi tàn hương rơi xuống thì một chiêu lớn của Mộc Tâm Dao cầm chặt cổ của Hoàng Thanh Ngọc ném mạnh xuống sàn đầu.
Hoàng Thanh Ngọc thân thể đau như muốn gẫy dụng hết tất thảy các xương trên cơ thể, dù cố hết sức cũng không thể nào đứng lên được.
Phía dưới tất cả đều hoan hô vui vẻ, chỉ có duy nhất Hoàng Cảnh Thiên là lo lắng tột cùng.
Hoàng thượng cũng nhẹ thở ra rồi cười vuốt vuốt chòm râu nhìn xuống.
Vì Lý công công chưa đứng lên gõ chiêng kết thúc nên ai cũng không dám bước lên đài.
Một khắc sau Lý công công gõ mạnh chiêng nhỏ trong tay tuyên bố:
– Kết thúc trận đấu đầu tiên.
Lý công công bước vào chính giữa sân nơi có Hoàng Thanh Ngọc và Mộc Tâm Dao đang đứng đó hô lớn:
– Hoàng tiểu thư người vẩn ổn chư? Mộc tiểu thư người thấy thế nào?
Mộc Tâm Dao cười nhẹ đứng im lặng nói:
– Dân nữ vẫn ổn.
Phía dưới sàn Hoàng Thanh Ngọc đã ngất đi từ lúc nào rồi.
Lý công công đọc lớn mấy từ:
– 1….2….3…..4…..5…
Như vậy phần thắng cuộc thuộc về Mộc tiểu thư của Mộc phủ.
Tất cả đều vỗ tay nồng nhiệt.
Lý công công vốn biết mỗi lần thi đấu thì việc thắng thua là việc đương nhiên. Và việc chịu phạt và lãnh thưởng cũng là chuyện rõ dàng. Ông liền ho lớn nói với mấy binh đứng gần đó:
– Người đâu còn không mau mang nước tới giúp Hoàng tiểu thư tỉnh dậy nhận phạt.
Mấy binh lính lập tức đi ngay.