Từ Tu Chân Giới Đến Thập Niên 70 - Hứa Hoan Ngôn - Chương 22: Mua nhà(2)
- Trang Chủ
- Từ Tu Chân Giới Đến Thập Niên 70 - Hứa Hoan Ngôn
- Chương 22: Mua nhà(2)
Editor: YingYing
Nhưng người thân thích này không con trai con gái, chỉ có một đứa cháu ngoại, đối với bà cũng tỉ mỉ chăm sóc, giờ bà tuổi tác lớn, cháu gái muốn dẫn bà về sống chung, thành ra căn nhà không có ai ở.
Mấu chốt là căn nhà này khác với căn nhà được đơn vị công tác cấp, căn nhà này vốn là do chồng bà vì xưởng sản phẩm mà có, sau khi chồng bà qua đời, nhà xưởng đã bồi thường cho bà. Đây là tài sản riêng của bà, có thể tự do sang nhượng.
Hứa Hoan Ngôn nghe xong trong đầy nảy ra một ý tưởng.
“Thím Lưu, căn nhà này là dạng một phòng ngủ sao?”
Lưu Thúy Vân suy nghĩ một chút mới gật đầu, lại nhớ tới nhân khẩu nhà Hứa gia cô.
“Nhưng nhà cháu đến ở thì khó mà sinh hoạt, không sao, chờ thím hỏi được căn nào lớn hơn lại nói cho cháu.”
Nhưng trong lòng Hứa Hoan Ngôn đã có ý định khác.
“Không có việc gì, làm phiền thím Lưu giữ lại giúp cháu, cháu bên này sắp xếp một chút sẽ báo lại thím.”
Lưu Thúy Vân không biết Hứa Hoan Ngôn có ý định gì, bất quá giữ lại cũng không phải việc khó, dù sao cũng là thân thích trong nhà, dễ nói chuyện.
Hứa Hoan Ngôn không chậm trễ, cầm tiền mà mình bán lúc trước giấu trong góc nhỏ lấy ra hết.
Lại đi đến căn nhà gần xưởng thực phẩm phụ mà cô nhắm trước đó.
Trùng hợp gặp được Trịnh Cương ngồi ở trong sân phát sầu.
Trịnh Cương gần đây ăn ngủ không yên.
Em trai, em gái bên kia yêu cầu chia đều nhà, hoặc là cho bọn hắn tiền.
Vợ hắn lại sống chết không chịu đưa tiền, một bước đi cũng không được, hơn nữa trong nhà xác thật không có tiền, nhà thì chật chội.
Trong nhà cả ngày không an tĩnh, hắn trong lòng phiền não.Đành phải trở lại nơi này ngồi.
Hứa Hoan Ngôn đứng ở cửa gõ.
Trịnh Cương ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái xa lạ, đứng lên đem cửa nhỏ mở ra.
“Cháu ở đây tìm ai?”
“Cháu tìm Trịnh đồng chí, Trịnh Cương.”
Hứa Hoan Ngôn tuy rằng biết người này là Trịnh Cương nhưng vẫn làm bộ không quen biết.
Trịnh Cương nhăn chặt mày, cô gái nhỏ này tìm hắn?
“Tìm ta có chuyện gì?”
Hứa Hoan Ngôn nhìn xem sân nhà, càng xem càng vừa lòng, sân ngôi nhà này cách hàng xóm bên cạnh không quá gần, trừ bỏ cửa có chút thấp, tường vây xung quanh khá tốt, đảm bảo được riêng tư.
“Chúng ta có thể đi vào nói chuyện không? Cháu muốn nói chuyện về căn nhà này.” Cô hạ giọng xuống.
Trịnh Cương hiện tại nghe thấy hai chữ nhà cửa đầu bắt đầu đau, nhưng hắn cũng có chút nghi hoặc, cô làm sao mà biết chuyện nhà của mình.
Đang thanh thiên bạch nhật cũng không lo lắng có chuyện gì, hắn để cô tiến vào tiện tay lấy cái ghế đến.
“Ngồi đi.”
Hứa Hoan Ngôn cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào chủ đề.
“Hôm qua lúc đi ngang qua nhà đồng chí Trịnh thì thấy nhà chú cãi nhau chuyện nhà cửa, thật ra cháu có ý định này đồng chí Trịnh nghe xem có thể vừa ý không.”
Trịnh Cương nhớ tới ngày hôm qua cãi nhau cảm thấy có chút mất mặt.
Tuy nhiên, chuyện nhà hắn đúng là khiến người khác đau não nên trực tiếp gật đầu.
“Chuyện là như này, đồng chí Trịnh, cháu muốn mua lại căn nhà này của chú.”
Trịnh Cương nghe xong liền có chút nóng nảy, nhà hắn sẽ tuyệt đối không bán, bản thân hắn còn muốn chuyển đến đây ở mà.
“Nhưng cháu biết đồng chí Trịnh sẽ không sẵn lòng bán, cháu cũng hiểu về hoàn cảnh nhà chú, đông con lại không đủ phòng ở. Nhưng may mắn là gần đây một người họ hàng của gia đình bạn của cháu có một căn nhà 50 mét vuông muốn bán, căn nhà này là tài sản riêng của bà ấy, khi chồng bà ấy qua đời vì sự cố trong xưởng, nhà xưởng đã trực tiếp chuyển nhượng căn nhà cho bà ấy coi như đền bù nên bà ấy có thể tự do chuyển nhượng.”
Trịnh Cương nghe đến đó cũng hiểu ý của cô.
“50 mét vuông?”
Này so với căn nhà bọn hắn ở hiện tại còn lớn hơn.
“Vậy cháu vì cái gì không để lại cho mình ở?” Điều này không phải rất kỳ lạ sao.
“Còn không phải là do nhà chúng cháu đông người sao, vốn dĩ đã không nhà ở, nhà này có đến 50 mét vuông vẫn nhỏ, không giống nhà chú, còn có một căn nhà khác có thể ở. “
Hứa Hoan Ngôn một hơi giải thích ra hết.
Trịnh Cương nghe lời cô nói, không thể không nói, hắn động tâm rồi.
Nếu mua được căn nhà 50m2 bên đó thì con trai lớn khi lấy vợ sẽ có chỗ ở, bây giờ còn có thể tách ra ở đều hai bên, sẽ thoải mái hơn nhiều.
Suy nghĩ một chút, hắn không có trực tiếp đáp ứng, vẫn là về nhà cùng vợ thương lượng một chút.
“Chuyện này ta cần về nhà cùng thương lượng với người nhà một chút, rốt cuộc căn nhà này cũng không phải của một mình ta.”
Hứa Hoan Ngôn cười gật gật đầu đáp ứng, chuyện này cô nắm trong tay xác suất thành công đến chín phần.
“Vậy đồng chí Trịnh cứ thương lượng với người trong nhà cho tốt sau đó phản hồi tin cho cháu là được.” Để lại địa chỉ cùng tên xong cô rời khỏi đây.
Trịnh Cương khi biết Hứa Hoan Ngôn là công nhân càng xác định chuyện tốt từ trên trời rớt xuống người mình là có thật, bước chân về nhà cũng nhanh hơn hẳn, chuyện nan giải này xem như có thể giải quyết.
Vợ Trịnh Cương gọi là Lý Tú Lan, cô làm nhân viên bán vải ở quầy bán hàng trong trung tâm mua sắm, công việc này thực ra rất tốt, có thể dùng tiền của mình để mua một số loại vải bị lỗi, cũng không cần dùng phiếu mặc dù nói là vải lỗi nhưng nhìn qua cũng không có bao nhiêu khuyết điểm cả.
Lý Tú Lan tan sở lúc sáu giờ chiều, về đến nhà cô nhìn thấy người đàn ông của mình đang ngồi ở đó, thấy hắn liền tức giận đau cả gan.
“Vợ ơi, em đã trở lại, mau, nhanh ngồi xuống anh có một tin tức cực tốt muốn báo cho em biết.”
Lý Tú Lan định rót một ly nước bưng lên uống nhưng không kiên nhẫn nổi, chuyện nhà chưa đủ phiền sao, tin tức tốt cái quái gì.
“Nếu như anh còn muốn nói phải chia nhà cho bọn họ thì nhân lúc còn sớm mà dập tắt ý nghĩ đó đi, em có chết cũng không đồng ý.”
Trịnh Cương ai u một tiếng.
“Không phải, em yên tâm đi.”
Sau đó đem chuyện hôm nay gặp được Hứa Hoan Ngôn đều nói qua hết một lần.
Lý Tú Lan làm việc ở quầy tính tiền, chuyện lớn nhỉ gì cũng đều tính toán hết trong lòng, đây còn không phải là chuyện tốt sao, nếu sống ở kí túc xá này thì không cần phải sống trong căn nhà kia, lại tới 50 mét vuông, sau này còn có thể sử dụng làm nhà tân hôn cho con trai lớn.
Cô không nghĩ đi đến sống ở nhà riêng kia, vẫn là ở nhà ở dành cho công nhân nơi này thích hợp hơn.
“Sao anh không tranh thủ lúc còn sớm ra quầy nói với em, chuyện tốt như vậy không phải nên gặp đối phương càng sớm để nói chuyện giá cả, tiền tiết kiệm ở nhà cũng không nhiều, có khả năng phải vay thêm tiền nhà mẹ đẻ em đấy.”
Trịnh Cương nghe được ý vợ vừa lòng, mới khụ khụ hai tiếng, hắn mới nói đối phương có nhà 50 mét vuông, còn chưa nói đến chuyện bán nhà cũ, còn phải chia tiền cho em trai em gái.
“Vợ à, căn nhà cũ vị nữ đồng chí đó muốn mua, như vậy ta cũng có tiền mua nhà mới, em thấy được không?”
Lý Tú Lan ai u một tiếng, cười đến nở hoa, cái này càng tốt, cô cũng không cần vay tiền.
“Đương nhiên càng tốt, dù sao em cũng không nghĩ đến chuyển qua nhà cũ bên kia sống.”
Trịnh Cương khẽ cắn môi vẫn là đem chuyện đó ra nói.
“Nếu nhà ở có thể bán, tiền chia như thế nào, lão nhị cùng lão tam chính là cắn chết không nhả.”
Lý Tú Lan hiện tại đã không còn tức giận nữa, có thể là đã biết mình có được căn nhà 50m2, tâm tình cô cũng thoải mái hơn.
“Vậy anh tính chia như nào?”
Trịnh Cương không nghĩ tới vợ mình cư nhiên sẽ nói như vậy, lông mày đang nhăn chặt dần thả lỏng ra.
“Chỉ cần chia tiền ra làm 3 phần là được, nhà cũ anh tính bán 300, 100 tệ bán nhà đó thì lấy thêm tiền tiết kiệm của nhà mình bỏ vào mua căn nhà 50 m2 kia, em nghĩ xem cơ hội tốt như vậy, bây giờ chuyện gì cũng tốt nhưng không đủ nhà ở, cho dù trong tay có tiền cũng chua chắc mua được. Nếu chúng ta chậm tay thì không còn cơ hội nữa. ”