Từ Tu Chân Giới Đến Thập Niên 70 - Hứa Hoan Ngôn - Chương 20: Cơ hội tốt
Editor: YingYing
Hứa Cao Gia cảm thấy Hứa Hoan Ngôn đang đứng nơi đây không phải là em gái từ nhỏ mà mình yêu thương, cô khác thường cũng thông minh hơn hẳn.
Cậu quyết định nói hết tất cả cho cô nghe.
“Là một người, người đó học sâu hiểu rộng cũng nguyện ý dạy anh học hành, anh cũng muốn giúp đỡ ông ấy, vốn là người tài giỏi như thế không đáng phải xuống đây chịu khổ.”
Hứa Hoan Ngôn nhớ tới cuốn sổ cũ lần trước Hứa Cao Gia cất giữ cẩn thận.
“Nếu đã như vậy, anh có cần em giúp đỡ gì không?”
Cô có thể hiểu được tâm trạng của cậu nhưng chuyện này nếu bị phát hiện thì một nhà Hứa gia đều chôn theo mất.
Tuy rằng về sau những người này đều sẽ bị sửa lại án xử sai, nhưng còn mất một khoảng thời gian dài nữa.
Việc này để Hứa Cao Gia một mình làm sẽ tốt hơn, cô sẽ ở phía sau hỗ trợ, như vậy có thể đem nguy hiểm giảm đến thấp nhất.
“Em ủng hộ anh làm chuyện này sao?” Trên khuôn mặt cũng chuyển từ lo lắng thành vui mừng
Hứa Hoan Ngôn bất đắc dĩ cười cười.
“Là người một nhà em có ủng hộ hay không còn phải nói ra?”
Cô vỗ vỗ vai Hứa Cao Gia, nhà luôn là hậu thuẫn to lớn nhất, sẽ không thấy ch·ết mà không cứu, cũng sẽ không mặc kệ không quan tâm.
Hứa Cao Gia cũng cười “Ừ” một tiếng.
“Anh sẽ cẩn thận, yên tâm.”
Hứa Hoan Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Em tin tưởng anh nhưng em cũng có một chuyện giấu anh.”
Hứa Cao Gia nghi hoặc, động động lông mày.
“Hoan Ngôn, là chuyện gì? Rất nghiêm trọng sao?”
“Em có một khoản tiền riêng, là kiếm được từ công việc khá, số tiền này em có thể đưa cho anh một ít để anh giúp đỡ người kia nhưng tuyệt đối phải giữ bí mật, ít nhất là tạm thời không thể nói với người trong nhà.”
Hứa Hoan Ngôn muốn cùng Hứa Cao Gia giúp đỡ người kia, mỗi tháng tiền lương cùng phiếu của cô đều cố định, đưa về cho nhà cũng chỉ nhiêu đó, nếu không nói nguồn gốc số tiền này thì làm sao mà đưa cho cậu.
Hứa Cao Gia cũng không ngốc, nếu không làm sao có thể giấu giếm mọi người để không bị phát hiện mà giúp đỡ người mà hắn nói tới.
“Anh biết rồi, bản thân em cũng phải cẩn thận.”
Hứa Hoan Ngôn ngày mai hắn trong miệng ý tứ.
Lại lấy từ trong túi ra 10 tệ.
“Anh cầm dùng đi, nếu không đủ thì đến xưởng thực thực phẩm phụ tìm em.”
Hứa Cao Gia thận trọng đem này mười tệ cất kỹ.
Sau khi hai người bàn xong hết mọi chuyện thì mới tách ra.
Hứa Hoan Ngôn tiếp tục đi kiếm phòng cho thuê, nếu muốn làm tương hay làm bánh đậu xanh đều cần không gian riêng, những thứ cô đã hứa lúc trước đều phải làm.
Cho dù có thuê phòng thì cô cũng sẽ không ở đó, tạm thời chỉ dùng để nấu ăn.
Hứa Hoan Ngôn ở trong huyện thành dạo gần nửa ngày vẫn không tìm được, chuẩn bị định quay về. Gần các nhà máy thực phẩm phụ đều là nhà riêng do họ xây dựng, diện tích tương đối rộng và phòng cũng tương đối nhiều nhưng không nằm trong trung tâm của huyện thành.
Còn chưa đi về thì phát hiện có người đang ngay cửa nhà cãi nhau.
“Đây là nhà cũ, mặc kệ nói như thế nào, cũng nên là của anh, anh là anh cả trong nhà.” Người nói chuyện là người đàn ông trung niên mặc trang phục lao động.
Một thanh niên trẻ khác đeo kính hừ lạnh một tiếng.
“Anh là con cả thì đều cho anh à, em cũng là con trai trong nhà, cũng phụng dưỡng ba mẹ, anh đòi đâu mà đều là của anh.”
Đúng, cô cũng thấy không thể chỉ cho một người.
Bên cạnh, một người phụ nữ hơn 30 tuổi đang ôm hai tay, lạnh lùng nhìn.
“Anh cả, em thứ cãi nhau như thế này vui không? Tôi cũng là con trong nhà, còn chưa nói muốn gì đâu.”
Người đàn ông trung niên lao động liếc nhìn cô ấy.
” Em đang nói chuyện buồn cười gì? Việc phân nhà đồ vốn là chia cho con trai, em thì tính là gì?”.
Hứa Hoan Ngôn nghe được lời này không tán thành, con gái thì không phụng dưỡng ba mẹ à? Chỉ vì là con gái nên không được chia sao?
Hàng xóm xung quanh cũng tụ tập thành một vòng.
Hứa Hoan Ngôn bị mảnh sân trước mặt thu hút, nhà cũng không phải rất lớn, là hai gian gạch xanh nhà ngói khang trang.
Nhà ngay hướng nam, chỗ này nằm ngay trên đường vào trung tâm huyện, vị trí cũng tốt, bên trong sạch sẽ ngăn nắp.
Nếu có thể mua được chỗ này thì không còn gì để nói.
Người phụ nữ tầm ba mươi tuổi bỗng chốc sa sầm mặt.
“Anh cả, lời này anh nói đúng là làm lòng người nguội lạnh, chăm sóc, hiếu kính cha mẹ một phân tiền em không thiếu, theo đạo lý này mà nói thì nhà này ba người chúng ta chia đều, ai cũng không có khả năng độc chiếm làm của riêng.”
Người anh cả khinh thường híp mắt, tiến tới phía trước. Vợ ông ta ngàn dặn vạn dò nhất định phải đem nhà đoạt về tới tay, nhà bọn họ năm cái miệng ăn chen chúc trong căn hộ một phòng, mấy đứa nhỏ còn lớn dần qua ngày, nếu lấy được căn nhà này thì cuộc sống nhà ông ta sẽ thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là tình huống hiện tại thật sự rất khó giải quyết.
Nếu căn nhà bị chia ra mọi toan tính đều đi tong, nhà ông một người cũng không vào ở được.
“Được rồi, chúng ta đừng đứng ở ngoài nói nữa, vào trong nhà rồi bàn cụ thể.”
Chung quanh nhiều người đứng dòm ngó, còn đứng đây khác nào làm trò cười cho thiên hạ.
Hai người còn lại nhìn xem chung quanh, không tình nguyện đi cũng đều tiến vào.
Hứa Hoan Ngôn nhìn cách ăn mặc của mỗi người, hẳn người trẻ tuổi là nhà văn, trong tay cũng có nhà. Lúc này đang cãi nhau chuyện chia nhà, người phụ nữ thì thấy bất công vì sao bà là con gái thì không có phần còn hai người kia là con trai thì được hưởng tài sản.
Chỉ có người đàn ông trung niên kia muốn lấy căn nhà này, có lẽ ông ta cũng giống như nhiều gia đình lao động không đủ nhà ở khác.
Kỳ thật hắn còn có thể có biện pháp khác, nhà chia làm ba, em trai, em gái đều không lấy nhà, chỉ muốn tiền, hắn chỉ cần lấy tiền ra là lấy được nhà.
Chỉ là cái này phòng ở theo cô định giá ít nhất cũng khoảng ba bốn trăm, ông ta chắc không có nổi khoản này.
Đây chính là cơ hội trời ban cho cô, cô không ở lại lâu nữa, đi thẳng về xưởng, cầm một bộ quần áo cũ nát theo lối cũ đến góc ngõ chợ đen, mặc vào rồi cầm đồ trong hệ thống của cô ra.
Cô hiện không thiếu điểm nên đổi rất nhiều thịt ba chỉ chất lượng tốt, cộng thêm trái cây. Đam Mỹ Hay
Chuyến này kiếm hơn 300 tệ, cộng với số tiền kiếm được trước đó, trong tay giờ có 500 đến 600 tệ, mua căn nhà cũng dư dả.
Nhưng mua nhà xong bây giờ cô cũng chưa thể ở được, cũng không có cách nào nói ra bằng không trăm miệng cũng không đào ra lý do lấp số tiền này từ đâu mà đến.
Hứa Hoan Ngôn từ chợ đen đi ra đã hai giờ chiều, cởi bộ quần áo rách rưới đang mặc cho vào túi xách, lau mặt sạch sẽ xong đi đến căn nhà lúc sáng.
Trong sân không có ai.
Hứa Hoan Ngôn đứng ở cửa hướng bên trong nhìn nhìn, cái sân này càng nhìn càng thích, càng xem càng vừa lòng.
“Cô bé, cháu đứng ở chỗ này nhìn gì đấy?”
Có một người dì khoảng bốn mươi tuổi đứng cạnh Hứa Hoan Ngôn
“Chào dì ạ, cháu làm việc ở xưởng sản xuất thực phẩm phụ, sáng nay cháu đi ngang qua đây thấy ba người đang cãi nhau, bây giờ cháu đi ngang qua nhìn lại một chút.”
Thấy Hứa Hoan Ngôn hiểu lễ phép, nói chuyện nhã nhặn, từ tốn. Lại nghe tin cô làm công nhân, thái độ của bà càng nhiệt tình hơn.
“Gia đình này mới rời đi nửa giờ trước thôi, dì nghe nói ý của họ là anh cả muốn có căn nhà này nhưng phải đưa tiền cho con trai thứ hai và con gái thứ ba. Tuy nhiên, hai đứa em còn muốn nhiều hơn khoản tiền anh cả đưa ra nên chưa đâu vào đâu cả.”
– ——————————————
Editor: Truyện tui dịch 2-3 tiếng xong một chương, người ta cop truyện trong 1p30s đăng toàn bộ?. Đã vậy một trang web không đủ, toàn bộ trang tamlinh247.com.vn đăng hết luôn.
Thôi thì năm mới hoan hỉ, hoan hỉ.