Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng - Thập Bát Nguyệt - Chương 100
“Cái này ta cũng không biết, trong cốt chuyện không có nói rõ. Không thể biết trước được lời tiên đoán mệnh cách năm đó đã nói cái gì. Hoặc có thể đây là câu hỏi ẩn mà cô phải tự tìm hiểu.”
“khó nhỉ? Nếu vậy phải tìm vị khâm thiên giám năm đó hỏi cho rõ rồi.”
Vân Nghê cầm lên chén trà mà Trịnh Cảnh Hiên đã rót trước đó nhấp một ngụm, thật ấm~.
Đột nhiên từ bên ngoài có cơn gió lùa vào thổi bay mái tóc của Vân Nghê, cô đặt chén trà xuống ngồi dí sát người lại cái lò sưởi, Pipi cũng ôm chặt ấm trà nóng. Run run rẩy rẩy quay đầu ngó ra phía cửa, ở đó đang có một bóng người đứng sừng sững. Vì đứng ngược sáng nên Vân Nghê không nhìn rõ người đó là ai
“Dung Nguyệt quận chúa, thái hậu nương nương biết quận chúa nhập cung, có lệnh sai lão nô đón người đến Thọ An cung nói chuyện”
Vân Nghê nhìn sang Pipi rồi lại nhìn vị ma ma đang đứng ngoài cửa kia, cô dí sát người vào cái lò sưởi hơn hơn lắp bắp mà đáp.
“Ma… Ma ma, chuyện này… Bây giờ Dung Nguyệt không tiện cùng ma ma đến Thọ An cung gặp hoàng thái hậu nương nương. Chi bằng, ma ma ngồi lại đây cùng Dung Nguyệt một chút, Dung Nguyệt đợi người. Đợi được rồi sẽ cùng ma ma đi gặp hoàng thái hậu nương nương? Không thì ma ma cứ quay về trước, lát Dung Nguyệt sẽ phụng lệnh đến sau? “
“Hồi Dung Nguyệt quận chúa, lão nô thân mang mệnh lệnh của hoàng thái hậu nương nương đón người đến Thọ An cung. Nếu bây giờ lão nô quay về trước, khó có thể ăn nói với hoàng thái hậu nương nương. Quận chúa không chê lão nô phiền toái, vậy lão nô xin được ở lại cùng quận chúa chờ đợi.”
Vân Nghê cơ mặt có chút giật giật không tự nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Vị ma ma đó tiến vào bên trong an phận thủ thường mà đứng ở đằng sau Vân Nghê. Cô hơi nép người lại, sát về phía lò sưởi hơn, rồi lại quay ra nhìn Pipi cầu cứu.
“Cô nhìn ta làm gì chứ? Ai bảo cô tự nhiên mở lời kéo bà ấy vô đây. Bây giờ ta làm sao mà đuổi bà ấy đi được cơ chứ?”
“Nhưng mà cậu xem vị ma ma này cũng có tuổi rồi, ngoài trời tuyết rơi lạnh như vậy cũng không nên để bà ấy đứng ở bên ngoài chứ? Huống hồ đó là còn người của Tô Tử Lan đó”
“Vậy cô còn nhìn ta làm gì? Cô có lòng tốt như vậy thì đừng có tỏ vẻ khép nép như thế chứ? Cái con người thật của cô bay đâu rồi?”
“Hừ Pipi, cậu cứ đợi đấy, ta không báo cậu thì ta không phải Phương Vân Nghê. Đáng ghét, A Hiên vẫn chưa xong sao? Ta bị sợ người lạ trời ạ. Bà ấy không được nhắc đến trong cốt truyện, tự nhiên lại xuất hiện ở nơi đây ta cũng chẳng kịp chuẩn bị tinh thần gì cả.”
“Khoan đã Tiểu Vân Nghê bình thường cho dù là người cô mới gặp lần đầu chưa chuẩn bị tinh thần ta cũng không thấy cơ có vẻ mặt như vậy. Hôm nay sao cô kỳ lạ vậy?”
“Không phải ta kỳ lạ, mà là ta cảm nhận được vị ma ma này không đơn giản, hay nói đúng hơn ta có cảm giác ở cùng với bà ấy không an toàn.”
Lời vừa dứt thì Trịnh Cảnh Hiên từ bên ngoài bước vào, Vân Nghê nhìn thấy y thì bật dậy chạy ngay ra phía sau y. Hai tay bám vào áo Trịnh Cảnh Hiên lấp ló nhìn về phía vị ma ma già kia. Trịnh Cảnh Hiên nhìn cô, thấy cô đang nhìn về phía khác, y cũng nhìn theo.
“Dương ma ma? Sao hôm nay ma ma lại có thời gian đến Chiêu Dương điện vậy?”
“Hồi Tiêu Dao vương gia, lão nô phụng lệnh hoàng thái hậu nương nương đến đón Dung Nguyệt quận chúa đến Thọ An cung.”
“Ồ vậy sao? Vừa đúng lúc, bổn vương cũng muốn đến thỉnh an hoàng thái hậu, vậy cũng tốt, bổn vương cùng ma ma đưa A Tửu đến Thọ An cung?”
“Cái này…”
Vân Nghê biết bà ấy không muốn để Trịnh Cảnh Hiên đi cùng, cô vội vàng giật giật áo Trịnh Cảnh Hiên, ra hiệu muốn y cùng đi với cô. Trịnh Cảnh Hiên xoa đầu Vân Nghê dáng vẻ hết sức cưng chiều.
“Dương ma ma, dù sao hoàng thái hậu cũng là tổ mẫu của bổn vương, chẳng lẽ muốn đến thỉnh an, hỏi thăm sức khỏe của người cũng không được ư? Hay là phải xin phép Dương ma ma trước rồi mới được đến thỉnh an hoàng tổ mẫu?”
“Không có, lão nô không có ý này…Vậy vương gia, quận chúa, mời.”
Vân Nghê cười toe toét nhìn Trịnh Cảnh Hiên giơ ngón tay cái lên biểu hiện thích thú. Trịnh Cảnh Hiên không rõ đó có ý nghĩa gì nhưng cũng giơ tay phụ họa với cô. Chỉnh lại áo khoác, đội mũ áo lên Vân Nghê kéo tay Trịnh Cảnh Hiên chạy đi trước vị Dương ma ma kia thì đi ở đằng sau. Gọi là đi nhưng thực ra bà ấy sắp xách váy chạy đến nơi rồi, bởi lẽ Vân Nghê có chút sợ bà ấy, càng kéo Trịnh Cảnh Hiên chạy đi thật nhanh.
Trịnh Cảnh Hiên cũng rất thắc mắc Vân Nghê là lần đầu vào cung, tại sao lại biết hết các đường ngang ngõ tắt trong cung cấm vậy? Y thỉnh thoảng vào cung còn phải nhờ người dẫn đường nếu không đi lạc là điều không tránh khỏi vậy mà một tiểu a đầu mới vào cung lại có thể chạy loạn mà không sợ lạc sao? Hầy không hẳn là chạy loạn, mà là chạy có chủ đích, chứ nếu mà nói rằng Vân Nghê chạy loạn thì làm thế nào mà cô ấy có thể đến đúng trước cửa Thọ An cung vậy? Không điều mà Trịnh Cảnh Hiên cảm thấy khó hiểu ở đây là…làm sao Vân Nghê có thể đến được Thọ An cung bằng cách này vậy?
Tất nhiên là có thể rồi, Vân Nghê là ai chứ? Là nữ chính hào quang rạng ngời đó chạy loạn một hồi cũng có thể tới nơi, Thọ An cung nằm ở hướng tây cô chạy hướng đông một lúc cũng tới được. Một phần là nhờ hệ thống, còn lại là nhờ may mắn của Vân Nghê hết đó.