Tử Thần Không Thể Bắt Nạt - Mộc Hề Nương - Chương 8: Luyện đề
Cậu vòng đến sau lưng địa công một chân, quả nhiên nhìn thấy sau lưng còn có một cái khác.
Chúng nó lưng đối lưng, da thịt dị dạng sinh trưởng ở bên nhau, chính diện giơ lên hai bàn tay che phần mặt, sau lưng thì hoàn toàn lộ ra mặt quỷ dữ tợn, râu dê, răng hô, bộc lộ bộ mặt hung ác.
Sầm Kim quay đầu nhấc lên thùng nước, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cứng đờ cổ xoay đầu, chính diện không biết từ lúc nào địa công một chân xuất hiện ở phía sau cậu, không chỉ từ khoảng cách hai mét kéo dần đến nửa mét, tay che mặt di chuyển về hai bên, thấp thoáng có thể nhìn thấy miệng đầy răng nhọn và nước bọt.
Cậu đặt thùng nước trước mặt địa công một chân, nhỏ giọng dò hỏi: “Hỏi địa công một chân, đậu vàng hạt bạc ở chỗ nào.”
Âm thanh vừa dứt, nghe thấy vang lên hai tiếng khẽ khàng, Sầm Kim nhìn thấy một đậu vàng, một hạt bạc từ trong miệng địa công một chân rớt ra.
Cậu nhặt lên nắm ở lòng bàn tay, xác định là cảm giác đậu vàng hạt bạc mới có, rồi thỏa đáng thả vào trong túi, vừa nhấc lên thùng nước quay đầu liền chạy ra hơn mười mét, nhưng lại không nghe thấy phía sau có tiếng vang khác thường gì.
Sầm Kim không khỏi quay đầu nhìn, phía sau trống không, sớm đã không thấy hình bóng địa công một chân.
Trong lòng kinh ngạc, cơ bắp cánh tay Sầm Kim căng chặt, trong khoảng khắc xoay đầu liền nhấc thùng nước bất thình lình hất ra, đúng như dự đoán bỗng nhiên xuất hiện trên người địa công một chân trước mặt cậu.
Sau khi hất xong ném đi thùng nước, bước chân không ngừng, Sầm Kim vượt qua địa công một chân, chạy ra ước chừng bốn năm mét, nghe thấy sau lưng một trận tiếng nhai ngốn nga ngốn nghiến, da đầu căng chặt, chỗ nào còn dám tìm chỗ chết quay đầu lại nhìn, vùi đầu chạy như điên về phía nhà gỗ trong rừng.
Còn may khoảng cách nhà gỗ trong rừng không phải rất xa, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy mái nhà nhà gỗ.
Sầm Kim chui vào lùm cây cao hơn hai mét, tiện tay chẻ chặt rớt cành khô lá vỡ chắn đường, đỉnh đầu bỗng nhiên rớt một bãi chất lỏng đặc màu bùn vàng.
Tỉ mỉ nhìn, trong chất lỏng còn có thịt vụn và xương vụn.
Sầm Kim chậm rãi ngẩng đầu, đập vào mắt là mặt quỷ treo ở đỉnh đầu, địa công một chân!
Mặt quỷ kia lộ ra một nụ cười dữ tợn với Sầm Kim, chất lỏng đặc màu vàng bùn chảy ra, đồng thời duỗi tay ra, trước mắt tất cả ở trong mắt Sầm Kim chiếu với tốc độ chậm gấp đôi, lực trùng kích thị giác cực lớn, cậu hoàn toàn phản xạ có điều kiện huơ dao chặt xương, không biết sức lực bao nhiêu lớn, dù sao lúc cậu tránh thoát khỏi lùm cây, móng tay thậm chí nứt toác ra từng miệng vết thương nhỏ vụn vặt.
Mà cậu cố gắng hết sức chẻ chặt chỉ có điều ở trên người địa công một chân tạo ra vết thương rất nhỏ.
Địa công một chân giống như khỉ đột linh hoạt ở giữa rừng cây leo trèo nhảy nhót, trêu đùa con mồi, lúc nó nhìn thấy nhà gỗ trong rừng tỷ lệ nhìn thấy giữa ban ngày chưa đến 1% bỗng nhiên xuất hiện ở đất trống đằng trước liền sững sờ, khoảng khắc tiếp theo trực tiếp bổ nhào về phía Sầm Kim chạy băng băng, tính toán đánh nhanh thắng nhanh.
Giống như diều hâu từ trong không trung bổ nhào xuống, móng vuốt quỷ cánh tay khỉ đột lóe lên ánh sáng lạnh, mục tiêu là đầu con mồi, nếu như không ngoài ý muốn, không quá hai giây thì có thể kéo đứt đầu nhân loại.
Sầm Kim chạy liền một mạch, trực tiếp nhảy lên hiên nhà nhà gỗ, tác dụng quán tính mà khom lưng, móng vuốt xuyên qua tóc, sắp cắt vỡ da thịt, tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một hình bóng gầy đét từ trước mắt lóe qua, nhảy vào nhà gỗ mở cửa ra, theo sát phía sau là hai hình dáng xảy ra va chạm kịch liệt bay vào trong nhà gỗ, ‘bang’ tiếng vang cực lớn, gia cụ trong nhà vỡ thành bốn năm mảnh, hai quái vật cao lớn nhanh chóng tàn sát nhau.
Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, quái một mắt nhìn thấy địa công một chân liền cái gì cũng không màng đến, trực tiếp la hét kéo xuống một miếng thịt trên bả vai địa công một chân, người sau không cam lòng yếu thế, so với quái một mắt nhiều hơn hai cánh tay và một cái miệng, một hơi liền kéo xuống hai miếng thịt, nhai cũng không nhai liền nuốt xuống.
Bên cạnh còn có oán đồng thỉnh thoảng trộm tập kích một cái, ba dị vật đánh đến rất kịch liệt, nhưng ai thắng đều không có lợi với Sầm Kim, nhất là tình hình chiến đấu này rõ ràng quái một mắt yếu thế.
Sầm Kim xông lên gác xép, chặt rớt khóa cửa nhà vệ sinh, cực kì thành thục chui vào trong phòng bên cạnh, thuận tiện lấy đi một bao gai xương từ cửa sổ nhảy ra, lúc đi tiện tay đóng chặt cửa sổ.
Nữ không mặt phát hiện động tĩnh dưới lầu, gia nhập trận chiến, tóc đen bò đầy phòng xoắn vỡ vật có thể thấy.
Oán đồng thấy tình thế không hay muốn chuồn, vừa trốn đến cửa thì bị tóc đen quấn lấy chân, nhìn thấy Sầm Kim husky ở cửa lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu.
Sầm Kim: “Cực cưng, đợi anh, đi kéo đồng minh đến!”
Nói xong liền chạy, còn tiện tay đóng cửa lại.
Oán đồng ý thức được bị lừa tiếng cười vui vẻ tràn đầy cả nhà gỗ trong rừng, nghe thấy tiếng khóc giống như trong ai oán trộn lẫn căm giận.
Sầm Kim lúc này không đi ngã ba đường, mà là chạy đến bên sông.
Ngọn nguồn của sông kia là bắt nguồn từ sông ngầm dưới lòng đất, ngang qua khu vực cảnh giới nhà gỗ trong rừng, chỉ là nhân viên rừng phòng hộ không dám bơi lên đến, nhưng đáy sông vẫn như cũ rải rác yêu quái rắn.
Sầm Kim ném từng khúc xương trong bao gai xuống, giống như câu cá, chỉ có điều người khác là câu cá thật, cậu là câu tượng người rắn.
Lúc mới đầu mặt sông bình lặng, ‘nhánh cây khô’ trải đầy không động đậy, cho đến lúc Sầm Kim ném xong xương, cuối cùng còn ném bao gai vào, ‘Lâm Hiểu’ nhịn không được nữa, từ trong nước bò ra, tất cả ‘nhánh cây khô’ màu đen trong mấy giây ngắn ngủi hoàn thành lột xác, bò vào thi hài ‘Lâm Hiểu’, phát ra tiếng vang sột soạt sột soạt, trong nháy mắt tạo thành một hình người, dưới thân dị vật đuôi rắn cực lớn.
Nhân viên rừng phòng hộ mở mắt, vô số con ngươi dày đặc nhìn chằm chằm Sầm Kim: “Rác…làm sạch, làm sạch….rác.”
Sầm Kim: “Là rác của nữ không mặt và quái một mắt nhà gỗ trong rừng ném, họ ném thi thể vào trong sân, hại cô đụng vào ổ rắn, tôi có thể giúp cô diệt trừ họ.”
Nhân viên rừng trừng Sầm Kim, căm giận tăng lên: “Làm sạch…rác.”
Sầm Kim cau mày: “Không thể giao lưu sao?”
Lần đầu tiên gặp nhân viên rừng phòng hộ, đối phương là ‘Lâm Hiểu’ có thể giao lưu, lại là dị vật nhân loại, cậu cho rằng có thể thuyết phục đối phương tham gia đội ngũ tàn sát nhau trong nhà gỗ trong rừng, xem ra không được rồi.
Có lẽ lúc đó ‘Lâm Hiểu’ chỉ là tượng người rắn mô phỏng hồi ức của thân thể, cũng không có lý trí, trước mắt dị vật này chỉ là quái vật được gọi là nhân viên rừng phòng hộ, thực tế chỉ có bản năng sát hại.
Sầm Kim lui bước, đá nhánh cây khô rụng lá vào sông: “Hận không? Hận thì đúng rồi, đến giết tao đi.”
Nhân viên rừng phòng hộ căm giận đến cực điểm, tách mở cái miệng gào thét, nước miếng tanh hôi bắn tung tóe xung quanh, đuôi rắn vỗ đến mặt sông, bọt nước bắn khắp nơi, quái vật rắn theo quán tính đáp xuống bên bờ, bò về phía Sầm Kim.
Sầm Kim quen cửa quen đường chạy về nhà gỗ trong rừng, giống như trở về nhà khoái chí như vậy.
Nắm lấy tay nắm cửa, xuyên qua khe hở cửa, Sầm Kim và oán đồng bị nữ không mặt xoắn đến mức tả tơi đối mặt, lòng bàn tay căng thẳng đến vã mồ hôi, lại không nhúc nhích tí nào, bình tĩnh nhìn chằm chằm dao chặt xương, cho đến khi lưỡi dao sạch sẽ thoáng qua khuôn mặt dữ tợn của nhân viên rừng phòng hộ–chính là bây giờ.
Đột ngột đẩy ra cửa gỗ, tiếng gầm gừ giống như biển động bổ nhào vào mặt, oán đồng xé ra da mặt nữ không mặt, oán độc bổ nhào về phía Sầm Kim, há miệng to như chậu máu, mà Sầm Kim dáng người thấp nằm xuống bên cạnh, để lộ nhân viên rừng phòng hộ sau lưng hùng hổ xông đến.
Oán đồng giết đỏ mắt và căm giận phủ đầu, va chạm nhân viên rừng phòng hộ tìm kẻ thù mà đến, xuất phát từ quán tính, ngã vào trong nhà gỗ, Sầm Kim nhanh tay nhanh mắt đóng cửa lại, chắn kín cửa, nghe động tĩnh các dị vật trong nhà gỗ tàn sát nhau, mệt đến tê liệt ngồi xuống, ngẩng đầu trông về không trung nơi xa.
“Không biết loại bỏ dị vật khu vực cảnh giới có tiền thưởng hay không, nếu như có, một con bao nhiêu tiền.” Sầm Kim lẩm bẩm với chính mình.
Đầu chuông đồng treo ở cửa nghe vậy, run như cầy sấy.
**
Bên ngoài khu vực cảnh giới hang Tứ Hải, trên đất trống, trong xe việt dã sửa đổi lắp đặt, máy hiện sóng quân sự màu xanh lá bỗng nhiên phát ra thanh âm báo hiệu dồn dập kịch liệt, đường sóng dao động kịch liệt, nhân viên quan sát nhanh chóng ghi chép lại, theo dõi.
Thập Sát Hải đi qua: “Mất khống chế rồi?”
“Trị số ô nhiễm tinh thần ở giữa 220, ô nhiễm mức độ vừa, có thể khống chế, xuất hiện phạm vi nhỏ bão từ, camera vệ tinh chưa mất tác dụng, chưa vượt qua khỏi phạm vi điều khiển nguy hiểm, giám sát được khu vực cảnh giới dao động khác thường là…nhà gỗ trong rừng.”
Thập Sát Hải: “Còn có những thí sinh nào dừng lại?”
“33 người học sinh mới, giám sát được 32 thí sinh, đã đào thải 21 người, dư lại 11 người ở sông ngầm dưới lòng đất, có một học sinh mới tên là Sầm Kim không được giám sát, một tiếng trước mất tích trong khu vực cảnh giới nhà gỗ trong rừng, chụp ảnh trên không, định vị không cách nào theo dõi được.”
Thập Sát Hải ấn tượng khắc sâu với tóc vàng xui xẻo lên sân khấu, liền hỏi: “Ba người Chu Mãn bọn họ không tìm được người.”
“Không.”
“Không nên.” Thập Sát Hải sờ cằm: “Ba người Chu Mãn tuy tốt nghiệp hai năm rồi vẫn là quân dự bị, nhưng tìm một người không thể làm khó họ mới đúng. Hơn nữa tỷ lệ ban ngày gặp phải nhà gỗ trong rừng chưa đến 1%, trừ khi tóc vàng cực kì xui xẻo.”
Nhân viên quan sát: Tóc vàng…nhanh như vậy thì nhận được biệt hiệu cho học sinh mới rồi sao?
“Nếu như tóc vàng gặp phải nhà gỗ trong rừng, bây giờ sớm thì hài cốt không còn rồi.” Thập Sát Hải lắc đầu: “Máy bay không người lái chụp ảnh trên không tăng viện 10 cái, lại phái một nhóm vào rừng rậm tìm kiếm và giải cứu, nhất thiết phải tìm được học sinh mới. Chu Mãn ở lại, hai người Cam Chí Nghĩa, Lộ Thành Bình trước đi sông ngầm dưới lòng đất hội họp giám khảo, đối với 11 học sinh mới làm khảo sát cuối cùng.”
Âm thanh vừa dứt, một máy hiện sóng quân sự khác bỗng nhiên phát ra thanh âm báo hiệu chói tai, ‘bíp bíp’—nhân viên quan sát nhanh chóng ghi ghép và theo dõi.
Sau khi kết thúc, cô lộ ra nét mặt kinh ngạc: “Trị số ô nhiễm tinh thần tầm 260, ô nhiễm mức độ vừa, có thể khống chế, giám sát được dao động khác thường là…nhà gỗ trong rừng?”
Trị số ô nhiễm tinh thần vượt qua 280 chính là thuộc ô nhiễm mức độ cao, yêu cầu giám sát hoặc làm xử lý loại bỏ, hiển nhiên trị số ô nhiễm tinh thần của khu vực nhà gỗ trong rừng đã đến giá trị giới hạn.
Thập Sát Hải cảm thấy tò mò, đến cùng xảy ra cái gì, mới sẽ kích thích đến trị số ô nhiễm tinh thần của khu vực nhà gỗ trong rừng tăng nhanh.
Hắn vừa thay đổi chủ ý, muốn thông báo Cam Chí Nghĩa hoặc Lộ Thành Bình hai đoàn điều tra quân dự bị này ở lại trợ giúp Chu Mãn điều tra, nhưng lại phát hiện hai máy hiện sóng quân sự liên tiếp bạo phát báo hiệu chói tai, hai nhân viên giám sát bình tình báo cáo tình huống.
“Trị số ô nhiễm tinh thần nhà gỗ trong rừng tăng vọt đến 284, tiến vào giai đoạn ô nhiễm mức độ cao, kiến nghị loại bỏ–vân vân, còn có tăng vọt, 307, 341…360, nếu như trị số ô nhiễm tinh thần vượt qua 380, tiến vào giai đoạn ô nhiễm nghiêm trọng, liền kiến nghị cần thiết phải loại bỏ, bằng bất cứ giá nào.”
Kiến nghị bằng bất cứ giá nào của nhân viên quan sát lập tức loại bỏ vật ô nhiễm không ổn định, mà Thập Sát Hải làm giám khảo chính càng quan tâm nguyên nhân trị số ô nhiễm tinh thần nhà gỗ trong rừng tăng vọt.
“Cam Chí Nghĩa, Chu Mãn hai người căn cứ chỉ dẫn lập tức trước đi điều tra nhà gỗ trong rừng.”
Thế nhưng bên này lại xuất hiện tình huống, máy hiện sóng quân sự dồn dập báo hiệu sau đó im bặt mà dừng lại, nhân viên quan sát kinh ngạc không thôi: “Trị số ô nhiễm tinh thần nhà gỗ trong rừng giảm xuống, thấp đến 80, bình thường.”
Bình thường trước nay chưa từng có, cái này đại biểu dị vật đã bị loại bỏ, hoặc nên là dị vật không hề nguy hiểm.
Cái trị số ô nhiễm tinh thần này tại sao thay đổi giống như tàu lượn siêu tốc? Nhà gỗ trong rừng đến cùng đã xảy ra cái gì?
Ba người Chu Mãn còn ở khu vực cảnh giới nhận được mệnh lệnh của Thập Sát Hải, đã lần lượt lên đường điều tra.
Thập Sát Hải gõ bục thao tác suy nghĩ: “Tình huống này không bình thường. Lập tức giám sát trị số ô nhiễm tinh thần của sông ngầm dưới lòng đất và dao động từ trường.”
Nhân viên giám sát làm theo, trả lời: “Sông ngầm dưới lòng đất bình thường.”
Thập Sát Hải: “Giám sát đập chứa nước ngầm.”
Nhân viên giám sát do dự một lát, dù sao đập chứa nước ngầm mới là bản thể của hang Tứ Hải, khu vực cấp bậc bốn chân chính, cho dù được giám sát cũng tùy lúc có nguy hiểm mất khống chế, hơn nữa số liệu giám sát chỉ có thể tiến hành khu vực bên ngoài, tạm thời còn không có người có thể đi sâu vào trung tâm đập chứa nước.
Tầm 10 phút số liệu giám sát, phân tích và suy đoán, nhân viên quan sát bỗng nhiên nét mặt nghiêm túc: “Chủ nhiệm.”
Thập Sát Hải đi qua xem.
Nhân viên quan sát mắt lộ hoang mang: “Giám sát được đập chứa nước xuất hiện dao động không bình thường, không loại trừ khả năng ba lần ô nhiễm tinh thần bùng nổ.”
Trị số ô nhiễm đập chứa nước ngầm có thể nói là khủng bố, nó sẽ phá hủy tinh thần và lý trí của sinh vật trong bán kính 100 mét, chuyển hóa các loại dị vật ăn người, xuất hiện hậu quả hoàn toàn không thể khống chế.
“Tăng cường giám sát, nhóm hai, nhóm ba lần lượt tiến vào rừng rậm, hộ tống thí sinh bị đào thải an toàn rời khỏi hang Tứ Hải. Tất cả giám khảo tập hợp về sông ngầm dưới lòng đất, bảo vệ 11 thí sinh nhanh chóng rời khỏi!”
“Vâng.”