Tử Thần Không Thể Bắt Nạt - Mộc Hề Nương - Chương 6: Đánh cột sinh
Ngập ngừng hai giây, cậu tiến về trước hai bước, đứng lặng im dưới bóng cột thần đạo, tập trung tư tưởng im lặng nghe, không có tiếng cười của đứa nhỏ và gió lạnh, xung quanh bốn phía một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Sầm Kim quan sát cột thần đạo, hai cột đá hình tròn cách nhau hai mét, trái phải đối lập, thân cột cao hai mét, đường kính ước chừng 40cm. Thân cột chạm khắc một đường sọc dọc, đầu cột khắc ghi chép chữ, bàn đá khắc phù văn xa lạ, thú quỳ trên bàn đá chính là một con thú giữ mộ hung thần ác sát.
Thân hình thú giữ mộ giống như trẻ em, tai voi cánh tay dài vuốt đỏ, toàn thân đen kịt, há to miệng răng nanh cắn một nửa người đứa nhỏ, hình ảnh vô cùng quái đản gian ác.
Cái gọi là cột thần đạo có nghĩa là lấy cột đá làm đánh dấu dùng để mở đường, ẩn dụ vượt qua cột thần đạo chính là đến thiên đạo, đi con đường của người chết, dẫn đến chùa miếu hoặc lăng mộ, là con đường thần minh hoặc cái chết trước khi trở về cần phải đi qua.
Cho nên trong đề thi ‘mở đường trước lăng mộ, một bước ma vực, một bước thần vực chính là ý này, trước đường dẫn đến chùa miếu thì bước vào thần vực, ngược lại chính là ma vực.
Vấn đề là thú quỳ đầu cột cột thần đạo bình thường là điềm lành, chỗ này nhưng lại là thú giữ mộ.
Thú giữ mộ thông thường đặt trong lăng mộ, dùng để trấn áp tai họa, bảo vệ chủ nhân mộ, mà một mộ một chủ nhân.
Trong một lăng mộ chỉ có thể đặt một thú giữ mộ, bằng không chém giết lẫn nhau, không thể yên ổn.
Thế nhưng chỗ này có vô số cột thần đạo, vô số thú giữ mộ, kì quái tà dị hơn nữa không hợp lẽ thường, cảm thấy khu vực cảnh giới này giống như là một đống mộ địa an táng cỡ lớn, mỗi một cột thần đạo đại biểu một ngôi mộ cổ, trong mộ cổ niêm phong dị vật khủng bố hung dữ mạnh mẽ.
Sầm Kim nhìn chằm chằm ghi chép chữ trên bàn đá, tổng cộng bốn hàng, không phải chữ phồn thể cậu quen thuộc, là mà nét bút chữ đại triện mượt mà phức tạp.
Chữ đại triện cận đại khác biệt có hơi nhiều với chữ phồn thể, Sầm Kim suy đoán phiên dịch đại khái ý nghĩa: Chỗ này đất đai màu mỡ, bách tính ỷ vào nó sinh tồn, nhưng trong rừng có một loại tà túy nào đó rất tàn bạo, vì để trấn áp mà đúc cột thần đạo và thú giữ mộ, hy vọng có thể trừ tận gốc thứ hại người.
Nhưng mỗi lần cột thần đạo sắp hoàn thành, chung quy sẽ sụp xuống vô cớ, vì giải quyết vấn đề này, đặc biệt tuân theo cách làm của các tổ tiên, cuối cùng khôi phục cuộc sống bình yên khỏe mạnh.
Thời gian lập cột, tháng ba năm thứ ba dân quốc.
“Cách làm của tổ tiên…cách làm gì?”
Ghi chép chữ vài ba câu viết rõ ngọn nguồn cơ bản của cột thần đạo, nhưng ở chỗ ‘cách làm của tổ tiên’ ăn nói úp mở, sơ lược.
Sầm Kim nhớ lại tiêu đề, không hy vọng là đáp án cậu suy đoán.
Cậu đi đến cột đạo thần thứ hai, nội dung giống bàn đá, thời gian từ vượt qua dân quốc đến tháng ba năm 45 triều thanh Càn Long, sau đó lại là cột thứ ba, cột thứ tư…cho đến cột thần đạo thứ 13, thời gian ngừng ở tháng hai năm nào đó triều Nguyên, nội dung bàn đá có thay đổi mới.
“Lời trí tuệ tiên tri, nhìn phương xa đến nói…cái gì đưa đồng tử? Đặt cọc ở giữa, tưới vôi vào. Người dân tranh nhau, vội vàng chạy đi.” Sầm Kim cau mày: “Ý là có một tiên tri nói cho bách tính bản địa biết, có người nào đó giả thần giả quỷ…cũng có thể là dị vật đóng giả thần minh, ‘hắn’ muốn chọn đồng nam đồng nữ cúng tế, giúp trấn áp tà túy. Bách tính cho rằng là chuyện tốt, chen lấn đưa lên con trai con gái?”
Ý nghĩa không khác lắm, ngoại trừ đại từ điểm mấu chốt nào đó nhận không ra đoán không ra, ví dụ từ phương xa chỉ cái gì, tiên tri là chỉ ai, ‘thần minh’ chọn đồng tử là hình dung cái gì…dựa vào kiến thức thiếu hụt của cậu, trước mắt còn nhìn không ra.
Từ cột thần đạo này đếm dần lên, mỗi một cột thần đạo ghi chép chữ bàn đá đều có câu này ‘lời trí tuệ tiên trí’, nói rõ cái này chính là được sử dụng thay thế cho ‘cách làm của tổ tiên’ trong mười hai bàn đá cột thần đạo trước ghi chép chữ.
Sầm Kim dừng ở giữa hành lang cột đạo thần, trước người sau người đều là cột thần đạo tinh xảo, nếu như không tìm hiểu sâu hàm nghĩa khủng bố phía sau, kiến trúc này có thể nói là hùng vĩ tráng lệ, tăng nhanh giá trị nghiên cứu lịch sử.
Mỗi một cột thần đạo đại biểu triều đại nào đó, hàng chục cột thần đạo tồn tại cùng lúc giống như một hành lang thời gian.
Một tiến một lùi, chính là thời gian trăm năm.
Hành lang cột thần đạo này nếu như mở cửa đối với bên ngoài, tuyệt đối chấn động giới khảo cổ.
Sầm Kim thở dài, đi đến chỗ này, tin tức đã nắm rõ không khác lắm, có thể chuẩn bị phá hoàn cảnh tự cứu rồi.
Bàn đá ghi chép chữ kết hợp nội dung phân tích đề thi, bắt đầu từ thời viễn cổ liền có bách tính sinh tồn ở mảnh đất này dẫn đến xây dựng cột thần đạo và thú vật mộ, trấn áp tà túy hung tàn.
Nhưng quá trình xây dựng nhiều lần thất bại, thế nên xuất hiện một tiên tri, nói cho bách tính biết hiến tế trẻ con, cuối cùng dựng cột thành công.
Mà trong ngành nghề kiến trúc cổ xưa có tập tục xấu, nếu như công trình vô cớ thất bại chính là nói rõ đất đai bị kinh động, cần dùng người sống đưa vào cột để tế, trong đó đứa trẻ ngây thơ đơn thuần, là người sống tế phẩm thích hợp nhất.
Thường được gọi là ‘đánh cột sinh’, lưu truyền từ các nơi Châu Á, cũng được xưng là ‘cột người’ hoặc ‘đặt móng người sống’, có cách nói đánh cột sinh bắt nguồn từ cuốn sách <> đã bị thất truyền, đương nhiên thật giả không biết.
Hành lang cột thần đạo này không chỉ có một trăm cột, trẻ con chết ở tập tục xấu đánh cột sinh đoán chừng vượt hơn 200, chỉ là không biết cột thần đạo sớm nhất bắt nguồn từ triều đại nào.
Sầm Kim nắm chặt dao chặt xương, vừa đi về phía trước, vừa ở trong lòng đọc thầm: Thời đại rất xa, oán niệm sâu nặng, nhìn thế nào đều khó đối phó nhất. Khu vực cảnh giới này gọi là đứa nhỏ khóc, lại khắp nơi có liên quan đến đứa nhỏ, 100% là dị vật nhân loại.
Dị vật nhân loại biết nói chuyện, biết suy nghĩ, có thể giao lưu, thân thiện đàm phán, đây là chuyện tốt cùng có lợi, hy vọng ‘đứa nhỏ khóc’ hiểu được lựa chọn như thế nào.
“Đương nhiên tỷ lệ bị làm chết càng cao hơn.” Sầm Kim nhỏ tiếng châm chọc.
Cậu đang duỗi thẳng cổ, cảm thấy cổ rất cứng ngắc, phía sau rất nặng, giống như trên vai ép xuống vật nặng gì đó dẫn đến phần lưng cột sống đau nhức không thôi.
Đếm đến cột thần đạo thứ mười chín, Sầm Kim mệt đến thở hổn hển, một trận gió lạnh thổi đến trước mặt, cậu lạnh đến rùng mình, ngẩng đầu nhìn phát hiện không biết từ lúc nào mây đen cuồn cuồn, che lấp ánh mặt trời, sắc trời mờ tối, tầm nhìn trở nên khó khăn.
Cây rừng rậm rạp, một thanh âm cũng không nghe thấy, từng cột thần đạo hệt như từng mộ bia cao vút, dường như có vong linh ngồi ở trên mộ bia, lặng lẽ nhìn chăm chú nhân loại, chờ đợi cơ hội kéo cậu vào trong mộ bia trở thành một thành viên mới trong đó của nó.
Ban đầu thú giữ mộ kì quái ở dưới cảnh chiều hôm chiếu rọi biến thành càng thêm dữ tợn kinh dị.
Gió âm u lạnh lẽo thổi qua bên tai, còn có thể nghe thấy tiếng cười cuốn theo trong gió.
Đó là tiếng cười của đứa nhỏ, như có như không, như gần như xa, lần nghe đầu tiên lại hốt hoảng cảm thấy như ở bên tai.
“Hì hì…”
Từng chuỗi tiếng cười vui vẻ theo gió lạnh thổi vào trong lỗ tai, tiếng cười của một đứa nhỏ còn có thể khen là dễ thương vui tai, tiếng cười một đám đứa nhỏ chính là chói tai ồn ào.
Nhất là trận tiếng cười này càng ngày càng sắc nhọn, càng ngày càng vang dội, lúc Sầm Kim đếm đến cột thần đạo thứ hai mươi mốt, tiếng cười trực tiếp thẳng vào não, giống như tiếng rít điên cuồng, giống như tiếng khóc thét sắc bén của máy thu âm của hộp đĩa phát ra, truyền đền màng nhĩ bị đâm đau đớn, giống như một cái cưa cưa chia đầu óc.
Sầm Kim đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt trắng bệch.
Tối tăm, cô đơn, âm u lạnh lẽo, đau đớn tột độ và oán hận cùng với tiếng cười bỗng nhiên rót vào đầu óc, chấn động mãnh liệt khiến Sầm Kim trong giờ phút này sản sinh ảo giác.
Núi lớn màu đen, một đám cổ nhân xuôi theo sống lưng dãy núi, hoặc khiêng vật liệu xây dựng, hoặc tay cầm một lát tre dài lặng lẽ tiến về trước, đã đi rất lâu, cuối cùng ngừng ở một chỗ đất trống, mọi người nhìn vào vị trí khoảng cách xa xa của đỉnh núi.
Sầm Kim hốt hoảng đứng ở trong đám người, bị mọi người bao vây, bên cạnh là một bé gái mặt tràn đầy vui mừng, mọi người đặt cậu và bé gái vào trong tâm hình tròn của hai cột đá, một người già quỳ bái điên cuồng, dùng cổ ngữ lẩm bẩm Sầm Kim nghe không hiểu, phía sau một đám người quỳ xuống lạch cạch lạch cạch, trên mặt toàn bộ là nét mặt điên cuồng.
Đằng trước tiên là một người trung niên râu dê, diện mạo không thấy rõ, choàng lên áo tràng Tát Mãn tương đối sơ sài, đỉnh đầu đội mặt nạ quỷ màu sắc tươi đẹp, mặt nạ quỷ hai mắt nhô ra, hình dáng giống như đứng thẳng, mà bả vai hắn, giữa eo đều mang lông chim tươi đẹp.
Hắn giơ hai tay làm tư thế cầu trời, ngữ điệu nhẹ nhàng tụng đọc cổ ngữ làn điệu quái dị, lập tức mây đen cuồn cuộn, gió to nổi lên, trời đất chao đảo, dường như có tiếng gào to của cự thú không biết tên xé lòng đất từ trong vực thẩm bò lên nhân gian.
Tiếng gào to chấn động đến Sầm Kim hồn vía lên mây, nhưng người khác có mặt ở hiện trường không để bụng, thậm chí xem dị tượng thành phép màu.
Trẻ con thấy vậy, hi hi cười lớn.
Đám người lớn mừng rỡ, quỳ ba lần và quỳ chín lần.
Sầm Kim trong lòng cảm thấy hoang đường, muốn trốn thoát, nhưng cậu không thể chi phối chân tay, rõ ràng cảm thấy cổ họng bản thân rung động, nghe thấy tiếng cười của mình.
Tiếp sau đó hai người trẻ tuổi khỏe mạnh lên trước, phễu gỗ cầm tay, nhét vào trong miệng Sầm Kim, Sầm Kim biết họ muốn làm gì, bản thân thật sự điên cuồng vùng vẫy, gào thét, nhưng lại bị vây ở trong thân thể con nít, thân thể này rất tò mò thích thú chờ mong nghi lễ tiếp theo.
Bởi vì cha mẹ nói cho bé biết, bé phải đi tiên giới rồi, chỗ đó có đủ mọi thứ, bé sẽ vui vẻ hạnh phúc mãi mãi.
Người trẻ khỏe mạnh khác rót vôi vữa bùn trắng vào phễu, xuôi theo phễu rót vào trong miệng, trong cổ họng, chảy qua thực quản, vào trong bụng, cho đến khi một thùng vôi vữa rót xong, trong phế tạng ngũ tạng toàn là vôi vữa, nhanh chóng đông đặc, cứng lại, nhanh chóng phá hư công năng ruột và phủ tạng, một người sống sờ sờ biến thành một bức tượng, cực hình đáng sợ mới ngừng lại.
Có người la to, vẫn là cổ ngữ, Sầm Kim lần này nghe hiểu, hắn đang gào: “Hạ cột—”
Không! Cậu còn chưa chết!
Các người bị lừa rồi, chúng tôi bị lừa rồi, các người đã lừa gạt chúng tôi!
Rất đau a a a a!
Ý thức của Sầm Kim đang gào thét, lúc rót vôi vữa vào cổ họng, cậu và bé gái đối diện thì đau đến gào thảm thiết, phát điên vùng vẫy, thế nhưng chẳng thấm vào đâu, một đứa nhỏ sao có thể địch được một đám người lớn?
Vôi vừa vừa dày vừa nặng đổ lên, bốn phía xung quanh bị niêm phong đến chặt chẽ, rất lâu sau, mọi người giống như thủy triều rút đi, yên tĩnh bao trùm lên, họ bị quên lãng ở chỗ này, trăm năm ngàn năm, càng ngày càng đau đớn, càng ngày càng hận, thậm chí ngày nào đó bỗng nhiên mở mắt –
“Khụ khụ!”
Sầm Kim quỳ trên đất, che lồng ngực ho đến xé ruột xé gan, nguồn gốc cột thần đạo và đánh cột sinh giống như suy đoán của cậu, họ lúc đầu trấn áp ‘tà túy’ là thứ ở trong đập chứa nước ngầm, sau đó bị nhà tiên tri lừa gạt, cho rằng làm cột người là đưa con trai con gái đi tiên giới.
Tập tục xấu này duy trì đến dân quốc, thứ trong đập chứa nước ngầm tiến vào thời kì hoạt động, hành lang cột thần đạo ô nhiễm năm này tháng nọ hình thành oán hận, do đó ra đời dị vật có tên ‘đứa trẻ khóc’.
Đứa trẻ khóc, đúng hơn nên có cách gọi là oán đồng, chủ yếu là từ lúc đứa nhỏ bị rót vôi vữa đau đớn kịch liệt cấu tạo thành, dùng thân thể đứa nhỏ trong cột đá làm vật dẫn.
Thảo nào dị vật trong cột thần đạo ngàn năm giống như một đống mộ táng cỡ lớn như vậy chỉ là nguy hiểm cấp độ hai, hóa ra thời dân quốc mới bị ô nhiễm.
Sống lưng Sầm Kim bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, mắt hướng xuống dưới, thoáng thấy cổ bị một bàn tay nhỏ màu xanh xám vòng quanh, xuyên qua phản quang sống lưng dao chặt xương có thể soi người, cậu nhìn thấy sau lưng một đứa nhỏ toàn thân màu xanh quạ nằm sấp lên, hai mắt toàn bộ màu xám, gương mặt lộ ra vô số đường sợi đen nứt nẻ, giống như búp bê sứ bị vỡ vụn dán vào.
Sầm Kim bày tỏ bị nhân viên rừng phòng hộ và hai dị vật trong nhà gỗ trong rừng điên cuồng đuổi giết, còn rất xinh đẹp đáng yêu.
Oán đồng: “Hi hi.” Lộ ra một miệng răng đen sắc bén.
Sầm Kim mặt xui xẻo: “Đừng cười, lộ răng rồi.”
Oán đồng: “?”
Sầm Kim: “Cười không lộ răng mới là thật sự xinh đẹp.”
Oán đồng: “…”
Nó bò lên trước, muốn dụ dỗ Sầm Kim quay đầu, thế nhưng Sầm Kim chính là mắt nhìn thằng về trước, khiến nó có hơi bối rối, trước đây người gặp phải rõ ràng đều sẽ bị dọa đến chốc chốc quay đầu, tinh thần sụp đổ cùng lúc tính toán thoát khỏi nó.
Oán đồng có chút tò mò, duỗi dài cổ, đầu sắp đụng đến gò má Sầm Kim, hai tay túm chặt cổ Sầm Kim, lúc sắp bò đến chính diện nhân loại nhìn thẳng này, bỗng nhiên ngừng lại, cúi đầu vừa nhìn, đúng lúc bóng ngược sống lưng dao chặt xương đối diện với nó.
Sầm Kim xấu hổ cười: “Anh là đầu bếp, em tin không?”
Oán đồng đột nhiên căm giận, há miệng gầm rú rít gào: “AAAA—”
Sầm Kim thiếu chút nữa cầm không vững dao chặt xương, lại là đau đầu kịch liệt, khiến cậu kinh hồn bạt vía là mỗi một oán đồng làn da xanh xám trong cột thần đào bò ra, trên mặt treo lên nét mặt như cười như khóc, độc ác lại điên cuồng nhìn chằm chằm cậu, giống như linh cẩu chuẩn bị nhào qua chia sẻ thức ăn là cậu.
Cậu nhớ ra trong tiêu đề ‘cõng búp bê, đừng quay đầu, chín mươi chín bước đến nhân gian’ có lẽ chính là tình hình bây giờ này đi.
Nếu như chỉ cõng một oán đồng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ chín mươi chín bước, nếu là hai bên một đống oán đồng dùng ánh mắt độc ác trừng bạn, lấy bạn làm trung tâm chậm rãi tụ tập, đó thật sự là cần dũng khí cực lớn mới có thể qua màn.
“Anh không có ác ý.” Sầm Kim vừa nghĩ đau cũng tốt oán cũng tốt, dị vật bị ô nhiễm chính là dị vật nhân loại, vừa tổ chức ngôn ngữ thử giao tiếp: “Anh cũng từng bị rót vôi vữa, thử qua đau đớn giống như các em.”
Đau đớn có thể nhịn, chính là thiếu chút nữa bị sặc chết.
Lúc đám giám khảo đại học Mi phổ cập kiến thức đứa nhỏ khóc, vậy mà để sót tin tức quan trọng như vậy nó sẽ kéo người vào ảo cảnh tử vong, theo lý mà nói, không nên phạm loại sai lầm này mới đúng, hay là nói cái này cũng là một phần thi?
Sầm Kim có chút nghi ngờ, không biết ngoại trừ cậu ra, có lẽ khu vực cảnh giới chưa từng có thí sinh từng gặp ảo cảnh tử vong.
“Anh hiểu rõ các em, anh cảm thấy chúng ta có thể tạo thành đối tác hợp tác rất tốt. Hơn nữa anh là người tốt, có nhiều yêu thương không nơi nào đặt được hết.”
Oán đồng ngừng gào thét, nhưng tốc độ tay tóm chặt cổ Sầm Kim vẫn nhanh hơn.
Sầm Kim cảm nhận được hít thở khó khăn tốc độ nói rất nhanh: “Anh có thể giúp các em diệt trừ nhà gỗ trong rừng—chính là quái vật một mắt và nữ không mặt tóc dài thường xuyên xâm phậm các em.”
Tác giả có lời muốn nói: Tặng yêu thương, cảm động không?