Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full) - Chương 385 “Ngăn cản ta là không thể nào!”
- Trang Chủ
- Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full)
- Chương 385 “Ngăn cản ta là không thể nào!”
Nam Cung Hàn, Cố Thiên Mệnh, cả hai đều nắm trong tay kiếm dài cả mét, từ xa chạy về phía nhau.
Một thanh kiếm sắc tối như mực, một thanh sắc bén chấn hồn, đều là linh bảo hiếm có khắp thế gian. Hôm nay chúng lần lượt rơi vào tay Nam Cung đại đế và Cố Thiên Mệnh, chính thức đối đầu.
Keng!
Hai đạo kiếm quang cùng lúc phát ra, va chạm vào nhau phát ra tiếng động đinh tai nhức óc cùng những trận cuồng phong thét gào.
Hơi thở trên người Cố Thiên Mệnh cũng càng lúc càng trở nên dồi dào, dày đặc vết nứt màu đen không ngừng lan tràn ra toàn thân, nhưng ánh mắt hờ hững của hắn vẫn ghim chặt lên người Nam Cung Hàn đang cưỡi trên rồng vàng ở phía xa, giữa hai đầu lông mày xẹt qua một tia ngưng trọng.
“Kiếm thể đại thành, hẳn là có thể chống đỡ trong một khoảng thời gian ngắn!”
Với tu vi Địa Huyền đỉnh phong hiện tại của hắn căn bản không làm xê dịch nổi gót chân của Nam Cung Hàn, rốt cuộc dù nói thế nào, hóa thân của Nam Cung Hàn và rồng vàng đều ngưng tụ sức mạnh tương đương cảnh giới Thiên Huyền.
Hắn dùng khóe mắt liếc xuống đường vân đen mảnh trên cổ tay, trầm lắng lại đan điền, sau đó chân phải giậm mạnh vào hư không, lập tức hơi thở mênh mang ẩn giấu tại sâu trong linh hồn liền dâng trào ra ngoài.
Nam Cung Hàn đang cưỡi trên rồng vàng lúc này cũng không kìm được có chút sửng sốt.
Trời, bắt đầu ảm đạm vài phần.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Từng trận gió điên cuồng như ập đến từ trong hư vô, cuộn lên từ vùng sâu thẳm của Bách Quốc, rít gào về phía Cố Thiên Mệnh.
Mà vô số linh khí tràn đến từ mọi hướng, chui vào dưới chân hắn rồi hòa vào đan điền trong cơ thể.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”, vô số người đều cảm nhận được mặt đất đang khẽ run, cúi đầu ngờ vực lẩm bẩm.
“Hơi thở này, không lẽ…”, có người không quan tâm tới sự biến hóa của mặt đất, mà ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh trên đỉnh trời, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Đây là đạo vận, người này sắp bước chân vào cảnh giới Thiên Huyền rồi sao? Không lẽ vừa rồi hắn chỉ mới là tu vi Địa Huyền? Trời ơi! Với sức mạnh của Địa Huyền đã có thể chống đỡ công kích từ dị thú thiên địa và Nam Cung đại đế, cũng quá đáng sợ rồi đi”.
Một ông lão với kiến thức uyên bác nhạy bén cảm nhận được một tia đạo vận đang len lỏi trên bầu trời, kết hợp với một vài miêu tả trong sử sách, lập tức suy đoán ra đầu mối.
Đúng vậy, Cố Thiên Mệnh lúc này đang muốn phá vỡ tấm chắn giữa Địa Huyền và Thiên Huyền, chân chính đột phá tới cảnh giới Thiên Huyền!
Nhưng phương trời này dường như có một quy tắc đang kìm hãm hắn bước qua ngưỡng cửa này, sờ không thấy, nhìn không tới.
Hắn cảm nhận được sự kháng cự của trời đất, nhưng chẳng hề dừng lại mà càng gồng mình thôi thúc sức mạnh nằm sâu trong linh hồn để nâng cao tu vi.
Ầm ầm…
Không biết từ đâu vang lên từng trận ong ong, không lớn nhưng lọt vào tai mỗi người, khiến người ta bất giác muốn tìm ra nơi khởi nguồn.
Nam Cung Hàn cưỡi trên rồng vàng, không cố gắng ngăn cản Cố Thiên Mệnh, chỉ lặng lẽ quan sát hết thảy. Ông ta là đế quân, tự sinh ra đế uy không ai sánh bằng. Nếu đã muốn chém giết Cố Thiên Mệnh, vậy cũng phải để hắn có năng lực cùng mình sống mái một phen.
Mười vạn quân giáp vàng bị biển máu của Cố Thiên Mệnh vây chặt, căn bản không có cách nào trốn thoát, vẫn luôn tận lực chống cự, không uổng là đội quân số một dưới quyền thống lĩnh của Nam Cung Hàn, nếu đổi thành đội quân thế tục khác, sớm đã bị chôn vùi không còn mảnh giáp rồi.
“Ngăn cản ta là không thể nào!”
Cố Thiên Mệnh không biết lực cản này đến từ đâu, nó dường như có liên quan đến thiên đạo, nhưng lại không phải là lực lượng trực tiếp được truyền đến từ thiên đạo, vì vậy càng khó bề phân biệt.
Hắn không quấn quýt suy nghĩ nhiều thêm, vừa tập trung chú ý bốn phương tám hướng, đề phòng có người tập kích bất ngờ, vừa dốc toàn lực vận dụng sức mạnh linh hồn để nâng cao tu vi.
Oong….
Giữa đất trời tựa như có một sức ép đang lao về phía Cố Thiên Mệnh, cố gắng muốn kìm chân hắn đột phá.
Nhưng Cố Thiên Mệnh tuyệt nhiên sẽ không dừng lại, nếu hôm nay hắn không thể bước một chân vào cảnh giới Thiên Huyền, vậy hậu quá khó có thể tưởng tượng nổi.
Kinh mạch toàn thân hắn bạo phát, gân xanh trên cổ càng hằn lên đáng sợ, kinh hãi nhất chính là vết nứt màu đen mỏng manh đã lan tràn lên đến gò má, càng tô đậm nét dữ tợn.
Đột nhiên, trời bắt đầu buông xuống cơn mưa nhẹ, rải xuống Bách Quốc Chi Địa. Chỉ là điều khiến người đời phải hoảng sợ chính là những giọt nước mưa đỏ tươi, tràn ngập mùi máu tanh nồng.
“Trời đổ mưa máu, điềm gở giáng xuống rồi!”, Nam Cung Hàn tự nhủ, đôi mắt trống rỗng và áp bức vẫn nhìn chăm chăm vào Cố Thiên Mệnh.