Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full) - Chương 383 "Có người nói kiếp hồng trần khó vượt qua”.
- Trang Chủ
- Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full)
- Chương 383 "Có người nói kiếp hồng trần khó vượt qua”.
Đối mặt với mưa kiếm mạnh mẽ này, rốt cuộc một vài tên lính giáp vàng cũng không trụ nổi nữa mà bị chém tan tác thành hư vô. Nhưng chút tổn thất này hoàn toàn không ảnh hưởng tới thế công của cả đội quân, ngược lại khí thế hung hãn kia vẫn không ngừng tăng lên.
“Tuân theo lệnh của đế quân, giết chết phản tặc, giết!”
Đứng trước đội quân có một vị tướng quân lưng hùm eo gấu dương cao trường thương, hiệu lệnh quân tâm.
“Giết, giết, giết!”
Tiếng rống chém giết vang dội này là thứ mà quân đội tại Bách Quốc Chi Địa căn bản không thể so sánh bằng, mỗi một tiếng gầm bật ra đều có thể tăng cường vài phần lực lượng tự thân, cực kỳ khủng bố.
Nam Cung Hàn bễ nghễ đứng phía trên đại quân giáp vàng, lộ ra uy thế của một huyền thoại tại Bách Quốc Chi Địa, là sự tồn tại khiến chúng sinh phải phủ phục quỳ lạy.
“Giết!”
Nam Cung Hàn một lần nữa nâng lên thanh hắc kiếm, nhanh như chớp một luồng kiếm quang màu đen bắn ra từ mũi kiếm, xộc thẳng về phía Cố Thiên Mệnh!
Cùng với mệnh lệnh khẩn cấp của Nam Cung Hàn, đội quân giáp vàng lại càng tăng nhanh tốc độ tấn công, cứng rắn chống lại màn mưa kiếm quang kia hòng tiếp cận diệt trừ Cố Thiên Mệnh.
Nhất thời, trên có chiêu kiếm hung hiểm Nam Cung Hàn tung ra, dưới có sự kết hợp công kích như sói đói của đội quân giáp vàng, cảnh tượng này khiến vô số cường giả quan sát từ xa phải toát một thân mồ hôi lạnh thay Cố Thiên Mệnh.
“Đây… đây chính là đế uy của Nam Cung đại đế ba nghìn năm trước sao?”
“Người này phải chống cự thế nào? Một sự tồn tại vô thượng như vậy sẽ bó tay chịu trói sao?”, một ông lão với đôi mắt trũng sâu nhìn chằm chằm đỉnh trời, thân thể cong queo vẫn không ngừng run nhè nhẹ.
“Đội quân giáp vàng trong lời đồn! Đây chẳng qua chỉ là thứ thiên đạo huyễn hóa ra mà thôi, nếu họ còn tồn tại trên đời, khắp thiên hạ ai có thể cản bước đây?”
Vô số người trong lòng gợi lên đủ loại suy nghĩ, họ giờ phút này đã hoàn toàn chết lặng trước một màn sát phạt kinh thiên động địa này.
Cố Thiên Mệnh không có cách nào biết được suy nghĩ của họ. Hắn chỉ muốn dựa vào thanh kiếm dài một mét trong tay quét sạch tất cả kẻ thù trước mặt, thổi bay mọi ảo ảnh trên thế gian.
“Có người nói kiếp hồng trần khó vượt qua”.
Cố Thiên Mệnh từ từ nhắm lại hai mắt, lẩm bẩm một mình: “Nhưng ta lại cho rằng, tất cả tai ương trên đời đều có thể giải quyết bằng một nhát kiếm, làm sao có thứ gọi là khó vượt qua đây?”
Hắn chậm rãi nâng mi hé lộ đôi mắt mang theo ngàn dặm biển máu, pha trộn nét trống rỗng cô tịch tuôn ra vô tận huyết quang, nhuộm đỏ cả bầu trời Bách quốc…
Khi Cố Thiên Mệnh chậm rãi nâng mắt, một tầng đỏ tươi vô tận từ trong con ngươi hắn khuếch tán ra ngoài, trong nháy mắt quét ngang bầu trời và mọi vùng đất thuộc Bách Quốc Chi Địa.
Một biển máu đỏ thẫm mênh mông tụ lại quanh thân Cố Thiên Mệnh, bao phủ lên mỗi một tấc đất ngọn cỏ.
Trong tầng biển máu này có một luồng sức mạnh bất tận đang xoáy trào bên trong, dường như muốn nuốt chửng toàn bộ Bách Quốc Chi Địa, khiến hàng trăm triệu sinh linh kêu khóc sụp đổ.
Biển máu vô tận, là con đường chông gai và đẫm máu mà Cố Thiên Mệnh đã bước trên con đường tu luyện kiếp trước, vẫn luôn được chôn sâu trong linh hồn hắn. Hôm nay, hắn đã không màng tất cả mà dẫn động luồng sức mạnh được chôn nén tại nơi sâu thẳm ấy.
“Máu… đều là máu, á….”, vô số người nhìn thấy máu tươi từ hư không lan tràn ra đều khiếp đảm đến cực điểm thét lên.
“Đây mới là biển máu chân chính mà, người này rốt cuộc đã tàn sát bao nhiêu người! Tại sao lại có thể tỏa ra hơi thể nồng nặc máu tanh, trực tiếp huyễn hóa ra biển máu như vậy cơ chứ?”.
“Là khí thế biển máu đến từ linh hồn, trên tay người này phải nhuốm máu bao nhiêu sinh linh mới có thể khủng bố như vậy đây?”, vô số cường giả Địa Huyền đều không có cách nào chịu nổi khí thế bức người này, cả cơ thể họ cong như chiếc lá chật vật trong gió bão.
Tại kinh thành Thiên Phong quốc, những võ giả tu vi non yếu đều sớm đã bất tỉnh, chỉ còn một vài cường giả đang chật vật quan sát một màn này, hoảng sợ không thôi: “Hầu gia, hắn thực sự là hầu gia sao? Tại sao hầu gia lại khủng bố như vậy?”
Ngay cả mấy người quân thượng Mạc Tu Ương, ông cụ Cố hay Lý Thiên Nguyên cũng đã quên hết thảy, chỉ có thể trơ mắt dõi theo bầu trời đầy máu kia.
Biển máu này cũng chậm rãi trực tiếp bao phủ lên mười vạn quân giáp vàng.
“Kẻ địch ta từng chém giết nào chỉ dừng ở con số trăm triệu! Ta từng chất đầy biển thi thể bao la, nhật nguyệt cũng vì ta mà đảo lộn, mười phương cổ quốc, ngàn vạn tông môn đều phải bò dưới gót chân ta”.
“Chỉ một đại quân phàm tục cũng dám cuồng vọng phán xét ta, các ngươi, dựa vào đâu!”