TỬ HÀM - Con Cáo và Chùm Nho - Chương 6 - Heo hồng cũng biết đánh nhau
- Trang Chủ
- TỬ HÀM - Con Cáo và Chùm Nho
- Chương 6 - Heo hồng cũng biết đánh nhau
– Phiền anh không gây sự ở cửa hàng chúng tôi.
Ông chú kia nghe vậy thì càng cao giọng, lặp lại lời của cậu:
– Gây sự? Hahaha! Tao không định gây sự nhưng cái thái độ xấc xược của hai đứa mày khiến tao không ưa nổi. Đã vậy thì tao sẽ quậy banh cái chỗ này cho tui bây coi!”
Ta lặng lẽ biến ra một bịch bỏng ngô hàng pha ke, sẵn sàng xem phim hành động trực tiếp. Haizzz… Các ngươi đừng hỏi ta tại sao lại “pha ke”, bởi vì những con ma lâu năm như bọn ta từ sớm đã không còn người thân cúng bái nữa rồi. Bọn ta nếu không hấp thụ âm khí thì chính là đi trộm hương hoả của mấy linh hồn cùng tên khác hoặc có thể chờ tới mấy dịp tết âm, khi đó có thể ăn thoả thích.
Vừa dứt lời, hắn ta đã tóm lấy cái kệ nhỏ đặt trước quầy mà quăng ra xa, những hàng hoá xung quanh cũng không tránh khỏi số phận bị giẫm đạp quăng ném.
Cô gái nhỏ nấp phía sau cậu ta mặc dù sợ hãi nhưng lại phi lên trước, túm lấy cánh tay to lớn của hắn.
– Ông còn không dừng lại là tôi báo công an đó!
Trước lời đe doạ đó, hắn không hề nao núng. Không những không dừng hành động của mình lại mà còn túm lấy tóc cô giật mạnh ra sau:
– Mày dám?!
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt hung ác, hai mắt trợn trừng, đôi lông mày sâu róm dính chặt lại với nhau.
“Tiểu Hồng, Tiểu Hồng, nhìn răng hắn kìa, hai cây răng cửa hình như là làm bằng vàng đó!”
Ta phấn khích nói với Tiểu Hồng phát hiện mới của mình. Cô ấy cũng gật gù, trên không xuất hiện mấy chữ lơ lửng: [ Cướp không ]
“Không được, không được. Cô quên là chúng ta không được phép làm hại người sống sao? Cẩn thận Dạ La dùng dây trói ma, trói cô lại, quất cho một trận đó.”
Quỷ khí xung quanh cô ấy trở nên ảm đạm, đại biểu cho tâm trạng thất vọng.
Phía dưới cửa hàng, tính hình ngày càng gây cấn. Gia Hân mở to đôi mắt ngập nước nhìn bàn tay thô kệch đang giơ cao trước mặt mình. Hắn muốn đánh cô.
Vừa lúc cái bạt tay hạ xuống, Gia Hân nhắm tịt mắt lại.
Bốp!!!!
m thanh to rõ vang lên nhưng cô vẫn không cảm thấy đau.
Ta trố mắt nhìn cảnh trước mặt, lần nữa phấn khích đến mất kiểm soát.
“Quaooo! Anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết đây sao? Tiểu Hồng, cô có thấy cậu ta rất đẹp trai không?”
Đứng trước trai đẹp, chúng sinh bình đẳng, lệ quỷ bên cạnh ta cũng giơ ngón cái tán thành với suy nghĩ của ta.
Thịnh Hàm bị đánh đến nổi đầu nghiêng sang một bên, tóc mái rũ xuống che mất đôi mắt. Cô gái kia thì khẽ hít vào một ngụm khí, không tin được mà mấp máy môi.
– Anh… Anh Hàm, anh không sao chứ?
Cậu ta phun ra một ngụm nước bọt, kèm theo máu. Một bên má đã ửng đỏ, khoé môi cũng rỉ máu. Cậu không trả lời mà lạnh lùng nhìn kẻ vừa ra tay đánh mình.
– Thật sự xin lỗi vì thái độ phụ vụ không tốt. Mong anh bỏ qua cho.
Ta bất ngờ ngơ ngác, muốn lật bàn, cảm thấy cậu trai này quá hiền lành! Bị người ta đánh đến cỡ đó rồi mà còn cúi đầu xin lỗi? Đổi lại là ta, sớm đã quyết chiến một trận, máu chảy thành sông.
Ông chú kia khịt mũi khinh thường:
– Xin lỗi chú em nhé! Cũng tại anh nóng quá, không kìm được. Lời xin lỗi này, anh mày nhận, sau này nhớ chú ý thái độ.
Nói rồi hắn cưới khà khà, thông thả đút tay vào túi quần, bước ra khỏi cửa hàng.
Người vừa đi khỏi, ánh mắt Thịnh Hàm lại loé sáng. Ta có linh cảm cậu trai trẻ này nhất định đã thầm lên kế hoạch gì đó.
– Anh Hàm, anh đợi một chút em đi lấy hộp sơ cứu.
– Không cần đâu, chút vết thương nhỏ ấy mà.
Gia Hân nhìn cậu ta, đôi mắt rưng rưng, cuối cùng cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
– Xin lỗi anh, đều tại em cả. Hức… Hức…
Tiểu Hồng vốn chỉ yên lặng xem đột nhiên lại hí hoáy viết mấy chữ trên không: [ Tội nghiệp ]
Ta bật cười ha hả.
“Không ngờ cô còn biết tội nghiệp cho người khác đó! Ta thấy hai cái cô hồn vất vưởng không chốn về không người thờ cúng chúng ta mới đáng tội nghiệp nè. Cô bé Gia Hân đó thì có gì mà tội nghiệp?”
Hình như Tiểu Hồng giận ta rồi, không thèm đáp lại ta nữa.
Ta tự đánh vào đầu mình một cái. Sao ta lại ngu ngốc quên mất Tiểu Hồng cũng chỉ mới mười tám đôi mươi nhỉ? Chắc là từng trải qua chuyện tương tự nên mới động lòng thương.
Phía dưới truyền tới giọng an ủi của cậu trai:
– Đừng khóc, cũng không phải lỗi của em mà.
– Cảm ơn anh, anh Hàm. Cảm ơn anh đã đỡ cho em. Hức…
– Được rồi, anh không sao đâu. Đàn ông con trai như anh đâu thể trơ mắt nhìn em bị đánh được. Như vậy thì hèn lắm.
Gia Hân vẫn không ngừng nức nở và tự trách, thấy vậy Thịnh Hàm chỉ đành xoa nhẹ đầu cô:
– Hay em dọn bãi chiến trường này giùm anh xem như đền bù thế nào?
– Dạ, được ạ.
– Vậy anh ra ngoài mua vài cái băng dán cá nhân. Vẫn còn hơn 1 tiếng nữa mới tan ca, lỡ khách vào thấy anh bị thương thì không hay.
– Dạ, anh đi đi, em sẽ dọn dẹp chỗ này.
Mắt thấy Thịnh Hàm ra ngoài, ta liền túm lấy Tiểu Hồng bay theo sau. Chỉ thấy cậu ta nhìn đông nhìn tây rồi đi theo hướng ông chú vừa nãy. Cước bộ của cậu ta ngày càng nhanh, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người cao to, hơi béo đang phì phèo khói thuốc đi trước mặt, cách tầm 4 mét.
“Đấy! Ta nói có sai đâu, nhìn tên tiểu tử này không giống người sẽ nuốt ấm ức vào trong tẹo nào.”
Ta chỉ thấy cậu ấy nhanh chóng áp sát hắn ta rồi kéo người vào một con hẻm khuất nắng. Vì hai bên đều là nhà cao tầng nên ta và Tiểu Hồng đành bay vòng lên trên, rồi từ từ đáp xuống phía trên nắp thùng rác gần đó.
Ông chú kia bất thình lình bị dẫn đi thì tức giận, bắt đầu văng tục chửi thề. Nhưng mặt cậu ta vẫn không biến sắc, đôi mắt giống như dã thú, phát sáng trong đêm.
– Mày thích đánh nhau à? Thích thì tao chiều! Ngon nhào vô đi nhóc…
Không để hắn dứt câu, cậu đã lao tới tung một cú vào giữa bụng của hắn. Khiến hắn không kịp ngậm mồm nước bọt phụt ra ngoài, cả người cong như tôm.
Ta càng xem càng thích thú, không ngờ tuy còn trẻ mà cậu ta đã có bản lĩnh như vậy. Dám một mình đi trả thù còn dám trực tiếp ra tay, khiến hắn không kịp né đòn, khó khăn dựa vào tường ho khụ khụ.
– Sau này ông còn dám đến gây chuyện lần nào, tôi đánh ông lần đó.
Nói rồi Thịnh Hàm xoay người bỏ đi. Tiểu Hồng mặc kệ ánh mắt của ta vỗ tay bôm bốp. Nếu cô ấy nói được chắc đã không ngừng gào lên: Ngầu quá! Đẹp trai quá!! Muốn lấy chồng quá!!
Ta cũng đánh nhau thường xuyên, sao không thấy cô ấy vỗ tay cho ta?