Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu - Chương 133 - Chương 133
Sang tháng thứ 9, gần tới ngày sinh, bụng của Thẩm Mặc đã to vô cùng, tới
mức các đường tĩnh mạch cũng bị lộ ra, làm mọi thứ sinh hoạt cũng rất
khó khăn, gần như chỉ nằm được một chỗ, Thẩm Kỳ xót xa tới ăn không ngon ngủ không yên.
Lần đi khám này bác sĩ kiến nghị một chuyện ”
Trường hợp của phu nhân khá đặc biệt, để an toàn nhất, tôi kiến nghị nên để cậu ấy đẻ mổ”.
Thẩm Mặc nghe vậy thì hơi sợ mà nắm lấy tay
chồng mình. Thẩm Kỳ an ủi cậu ” Em nằm nghỉ một lát, anh sẽ nói chuyện
với bác sĩ sau”.
Thẩm Mặc bị anh dỗ ngủ mất, sau đó Thẩm Kỳ mới đi ra nói chuyện với bác sĩ ” Sẽ không nguy hiểm tới tính mạng chứ?”.
Bác sĩ giải thích cặn kẽ cho Thẩm Kỳ ” Mọi trường hợp nam nhân mang thai
đều không thể đẻ thường được, tất cả đều phải đẻ mổ, ông chủ cứ yên tâm, sư phụ của tôi là người đã từng có kinh nghiệm trong chuyện này nên đã
truyền lại kiến thức rất đầy đủ cho tôi rồi, đẻ mổ tuy sẽ để lại sẹo
nhưng 100% là có thể an toàn sinh nở thành công”.
Thẩm Kỳ thở phào nhưng vẫn rất lo lắng, anh quay lại chỗ Thẩm Mặc gọi cậu dậy ” Bác sĩ
nói đẻ mổ rất an toàn, nếu em sợ vậy thì…”.
Thẩm Kỳ chưa kịp nói hết câu Thẩm Mặc đã đáp lại ” Em… Em không sợ”, nói thì thế nhưng tay cậu lại hơi run lên. Thẩm Kỳ ôm vợ nhỏ đáng thương vào lòng ” Em yên
tâm, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì đâu”.
Lúc sau khi
quay về Thẩm gia thì thấy Thẩm Hà đang đỡ bụng đi từ phòng bếp ra, còn
có Vincent theo sau, thấy hai người về thì anh ta nói với Thẩm Mặc ” Anh với Hà Hà đã quyết định đặt tên cho nhóc con là Thẩm Đằng rồi, em với
Thẩm Kỳ đã đặt tên xong chưa?”.
Thẩm Mặc thắc mắc ” Sao lại họ Thẩm?”. Vincent nhìn Thẩm Hà cười sủng nịnh ” Em ấy muốn thế, hơn nữa anh cũng muốn vậy”.
Thẩm Mặc cũng cười theo ” Em bàn với chồng rồi, đứa nào ra trước thì đặt là Thẩm Lạc, đứa ra sau thì gọi là Thẩm Đường”.
Vincent ” Cái tên nghe khá hay đó, sau này chúng nó trở thành anh em với nhau, chắc sẽ nghịch tung nhà lên mất, ha ha ha”.
Kỳ Gia Phóng đã hết thời gian nghỉ phép nên cả anh ta và Thẩm Quân đều
phải vào quân doanh để tiếp tục làm việc rồi nên nhà cũng vắng bớt bóng
người.
Để cho an toàn nên vào những ngày sắp sinh, Thẩm Kỳ trực
tiếp đưa Thẩm Mặc tới bệnh viện ở luôn. Nhẽ ra ba hôm sau là tới ngày dự sinh nhưng qua thêm một tuần Thẩm Mặc vẫn chưa thấy có dấu hiệu nào cả, cho nên bác sĩ chỉ định đặt ngày mổ chủ động luôn.
Ngay ngày hôm
sau Thẩm Mặc được tiêm thuốc mê rồi đẩy vào phòng mổ. Thẩm Kỳ và Vincent đều lo lắng, sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật. Thẩm Hà thì ngồi nghỉ ở trong phòng VIP gần đó. Bỗng dưng cậu ta cảm thấy bụng
đau dữ dội nên bấm nút khẩn cấp, ý tá trực trong phòng kế bên lập tức
chạy sang, Vincent và Thẩm Kỳ nhìn thấy thì cũng hối hả chạy vào nhưng
bị y tá đuổi ra. Rất nhanh một vị bác sĩ già là sư phụ của vị bác sĩ
đang mổ cho Thẩm Mặc chạy tới, Thẩm Hà được đẩy vào phòng sinh mổ bên
cạnh phòng của Thẩm Mặc.
Có một y tá đi ra thì bị Vincent giữ lại
hỏi ” Em ấy bị làm sao vậy?”. Y tá còn sốt ruột hơn, vừa chạy vừa đáp ”
Cậu ấy có dấu hiệu sinh sớm, tôi phải đi lấy dụng cụ đây”.
Cả hai
ông chồng đều bồi hồi lo lắng tới vò đầu bứt tóc trước cửa hai phòng mổ
đang sáng đèn, mỗi phút trôi qua đều cảm giác như cả thế kỷ.
Thật
lâu sau bên phòng Thẩm Mặc vang lên tiếng khóc của một đứa trẻ, Thẩm Kỳ
ngớn ngác nhìn vào nhưng chỉ thấy một tấm rèm trắng phau mà thôi.
Vincent vừa chạy sang đây nghe ngóng thì bên phòng Thẩm Hà cũng có tiếng trẻ con khóc thất thanh vang lên.
Vincent chạy vội quay lại rồi
sốt ruột tới dán cả người lên cửa chờ đợi. Qua một hồi nữa thì trong
phòng Thẩm Mặc vang lên tiếng khóc của một đứa trẻ khác, gào rất to, rất hữu lực. Thẩm Kỳ mừng trong lòng nhưng càng nhiều hơn là lo lắng cho vợ của mình.
Mãi vẫn không thấy ai đi ra, Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng
biết tin thì ngay lập tức chạy từ quân doanh tới. Vừa hay lúc hai người
tới thì Thẩm Hà được đẩy ra, vẫn còn ngấm thuốc mê mà chưa tỉnh lại, y
tá lập tức đưa đứa trẻ đi tới khu lồng ấp. Bác sĩ già nói ” Do sinh non
thiếu mất vài 2 tuần nên cần đứa trẻ cần được ở trong lồng ấp một ngày
để quan sát, cũng không có gì đáng lo, chuyện sinh non thường hay sảy
ra, nên mọi người đừng quá lo lắng”. Vincent lập tức đi theo Thẩm Hà vào phòng chăm sóc đặc biệt nhưng cũng bị đuổi ra, anh ta chỉ đành chạy qua phòng lồng ấp để ngắm con trai của mình, còn không quên chụp ảnh lại
rồi quay lại chỗ Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc vẫn chưa thấy đâu, Thẩm Kỳ sắp không chịu nổi nữa muốn
xông vào thì cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, giống như Thẩm Hà, cậu cũng
bị đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Hai y tá bế ra hai đứa trẻ bụ
bẫm cho Thẩm Kỳ bế, anh nhìn hai nhóc con trong lòng mà cảm giác thật kỳ diệu, đó là con của anh, là kết tinh tình yêu của anh và vợ nhỏ.
Vincent ghen tị với Thẩm Kỳ được bế con, Thẩm Quân lại gần ngắm hai đứa nhóc ”
Hay thật, một đứa giống y hệt anh, còn một đứa giống y hệt Tiểu Mặc”.
Y tá chỉ cho mọi người đứa bé có nằm trong bọc khăn màu trắng giống hệt
Thẩm Kỳ là ra trước, con đứa bea trong bọc khăn màu xanh giống Thẩm Mặc
ra sau. Mọi người rất nhanh đã xác định được đâu là Thẩm Lạc, đâu là
Thẩm Đường rồi.
Vừa mới sinh ra nên chúng còn nhăn nheo, sau khi
để Thẩm Kỳ bế một lúc thì y tá liền đưa hai đứa nhóc đi vào phòng chăm
sóc để cho bú sữa.
Thẩm Kỳ lúc này mới đi sang phòng của Thẩm Mặc nhìn vợ mình qua ô cửa kính tiệt trùng.
Lúc Thẩm Mặc tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cậu vẫn đau đớn không thể ngồi
dậy, chỉ có thể nằm một chỗ. Vừa tỉnh dậy cậu đã sờ lên bụng đã nhỏ lại
của mình mà hốt hoảng nói ” Con…con của em đâu?”.
Thẩm Kỳ đang
dùng bình sữa cho con bú ở bên cạnh vừa nghe thấy đã vội lại gần, chạm
tay lên má Thẩm Mặc để an ủi, anh bế đứa nhóc trên tay hạ xuống giường
bên cạnh Thẩm Mặc rồi lại đi ra bế đứa nữa ra đặt ở bên còn lại.
Thẩm Mặc nhìn thấy hai nhóc con nhăn nhéo bên cạnh thì mỉm cười nhưng vẫn bĩu môi ” Sao xấu quá vậy?”.
Y tá ở gần đó nói ” Mới sinh nên em bé hơi nhăn nheo một chút, qua vài ngày là sẽ trắng trẻo bụ bẫm lên thôi”.
Thẩm Mặc mỉm cười với tay lên nắm lấy tay chồng mình kéo anh ngồi xuống bên cạnh.
Lúc này cậu mới để ý trong căn phòng VIP rộng rãi này còn có một chiếc
giường khác, Thẩm Hà đã tỉnh từ trước đó vài tiếng nhìn sang đây. Đúng
lúc này Vincent cùng một ý tá đi vào bế theo đứa nhỏ trong lòng, sau khi kiểm tra thì đứa trẻ hoàn toàn bình thường chỉ là hơi thiếu cân một
chút nhưng không vấn đề gì cả.
Vincent vui mừng bế con trai đưa
cho Thẩm Hà bế, động tác Thẩm Hà lóng ngóng không biết phải đặt tay đi
đâu, may mà có y tá hướng dẫn.
Lúc này bác sĩ đi vào, anh ta nói ” Khi nãy tôi đã nói với Thẩm tổng rồi nhưng vẫn muốn nhắc lại cho mọi
người, nam nhân mang thai thì sẽ không có sữa nên đứa trẻ phải được nuôi bằng loại sữa đặc biệt của bệnh viện, nhưng tôi vẫn khuyến khách hai
phu nhân cho con bú để đứa trẻ được cảm nhận xúc cảm của mẹ”.
Sau
khi dặn dò thêm vài thứ cần phải kiêng ăn thì bác sĩ mới rời đi, Thẩm
Mặc nghe sau khi phẫu thuật thì trong vòng 1 ngày không được ăn gì thì
cảm thấy đau khổ, cũng may trong lúc cậu hôn mê cũng qua 12 tiếng rồi,
chỉ còn phải nhịn thêm 12 tiếng nữa thôi.
Thẩm Mặc tò mò muốn thử cho con bú nhưng lại ngại người khác ở đây, Thẩm Kỳ liền ấn nút, rèm
lập tức phủ kín quanh giường. Thẩm Mặc bế Thẩm Lạc thử cho con bú, cảm
giác nhột nhột khiến cậu mỉm cười, qua một lúc lại đổi sang Thẩm Đường.
Phía bên kia Thẩm Hà cũng giống như vậy nhưng là trong tình trạng khá là
gượng ép, một bên bị con chiếm lấy, một bên thì thì cha nó chiếm lấy mà
mút, Thẩm Hà không có sức để gây sự với Vincent nên cứ kệ để cho anh ta
làm bừa như vậy.