Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu (full) - Chương 132
Tiếng xe của Kỳ gia vang lên ngoài cổng, Thẩm Quân với bộ vest trắng cùng anh em nhà mình đi lên chiếc xe đó đi tới Kỳ gia.
Mang thai hơn 3 tháng, bụng của Thẩm Mặc đã rất khó để che giấu nên cậu bất chấp thời tiết đang hơi nóng lên rồi mà khoác chiếc áo khoác mỏng rộng rãi che đi bụng của mình. Thẩm Hà cũng đã mang thai gần hai tháng rồi nhưng bụng không lộ rõ như Thẩm Mặc, nhìn không kĩ thì trông chẳng khác gì trước kia cả.
Thẩm Mặc phải hạn chế đi lại nên Thẩm Kỳ để cậu ngồi một chỗ, còn bản thân thì phải đi chào hỏi khách mời cùng Kỳ lão gia tử. Bên cạnh cậu còn có Thẩm Hà và Vincent nên không quá lo lắng. Vincent phải ngồi trông hai bảo bối của Thẩm gia, ngoại hình của anh ta rất nổi bật khiến cho có không ít người chú ý, đặc biệt là những tiểu thư nhà giàu chưa có đối tượng, một số doanh nhân cũng nhận ra Vincent là chủ tịch của một công ty rất có danh tiếng ở trong nước gần đây cho nên lại gần làm quen, tiện thể dắt theo con gái của mình.
” Chào cậu, tôi nhận ra cậu chính là vị tổng tài của công ty Dyson, rất hân hạnh được gặp!”.
Vincent bắt tay với ông ấy ” Rất vui được gặp!”.
Vị kia nhìn thấy hai người ngồi hai bên ” Đây không phải là tam thiếu và phu nhân Thẩm gia sao? rất vui được gặp hai vị ngày hôm nay”.
Thẩm Mặc không quen kiểu nói chuyện của các doanh nhân nên cậu chỉ ngơ ngác mà bắt tay với ông ấy, còn Thẩm Hà thì chuyên nghiệp hơn nhiều, dù sao cậu ta cũng là tống giám của chuỗi công ty bên ngành giải trí của Thẩm gia.
Vị kia kéo con gái tới giới thiệu ” Đây là con gái của tôi”. Cô gái kia e thẹn nhìn Vincent, giống như là tiếng sét ái tình, vừa gặp đã đổ.
Thẩm Hà nhìn thấy, cậu ta cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng không thể hiện ra mặt, coi như không nhìn thấy. Vincent liếc sang nhìn biểu cảm của cáo con thì biết trong lòng cậu ta nghĩ gì, anh bắt tay với cô gái kia ” Rất vui được gặp tiểu thư”.
Thẩm Hà nhíu mày, quay mặt sang chỗ khác. Vincent vòng tay qua eo Thẩm Hà kéo lại gần ” Xin giới thiệu, đây là vợ sắp cưới của tôi”. Cả cô gái kia và Thẩm Hà đều sửng sốt.
Vị doanh nhân và cô gái kia đều biết ý nên nói thêm vài câu đã rời đi rồi, Thẩm Hà vỗ lên tay Vincent mắng ” Ai là vợ sắp cưới của anh chứ?”.
Vincent cười mỉm rồi bất ngờ mổ lên môi Thẩm Hà ” Giấy kết hôn cũng đã ký rồi còn cứng miệng cái gì?”. Thẩm Hà phồng mồm trợn má giơ ngón tay giữa lên trước mặt anh ta.
Vincent bị chọc cười, nói thầm bên tai Thẩm Hà ” Đừng đắc ý bác sĩ không cho anh đụng vào em thì em dám trêu chọc tôi như vậy, tới lúc nhóc con trong bụng được sinh ra xem anh xử lý em thế nào?”.
Thẩm Hà âm thầm lên ý nghĩ bỏ trốn trong lòng.
Ánh đèn sân khấu sáng lên, bên Kỳ gia người ngồi đông đúc nói chuyện rôm rả, còn bên Thẩm gia chỉ có vài người nhưng không kém phần khí thế, chưa kể còn có không ít người tham dự là chính trị gia và người có chức vị cao trong quân đội, phía sau còn có một đám quân nhân vô cùng hưng phấn hò hét cổ vũ đôi vợ chồng.
Kỳ Gia Phóng và Kỳ lão gia tử xuất hiện trên sân khấu, hôm nay anh ta mặc bộ vest đen lịch lãm, dáng người cao lớn vô cùng có cảm giác an toàn.
Thẩm Kỳ đi cùng Thẩm Quân bước từ ngoài lễ đường đi vào, ánh đèn chiếu theo hình bóng của hai người và tiếng đàn du dương nổi lên làm bầu không khí trở nên thật thiêng liêng. Thẩm Mặc nhìn mà tượng tượng ra cảnh cậu cùng Thầm Kỳ làm đám cưới thì sẽ như thế nào mà cười tủm tỉm. Vincent quay sang ôn nhu nói với em trai bảo bối ” Tới khi em làm đám cưới với cậu ta thì anh sẽ dắt tay em vào lễ đường”.
Thẩm Mặc mỉm cười hạnh phúc gật đầu một cái ” Nhất định là như vậy”.
Trên sân khấu giờ chỉ còn lại hai chú rể và người chủ trì hôn lễ.
“…Dù khó khăn hoạn nạn vẫn ở bên nhau, cậu có đồng ý không?”.
Kỳ Gia Phóng không chờ thêm một giây nào mà lập tức nói ” Tôi đồng ý!”.
Người chủ trì hôn lễ lặp lại một lần câu nói kia với Thẩm Quân, anh im lặng mấy giây làm tất cả mọi người đều nín thở hồi hộp rồi sau đó dõng dạc nói ” Tôi đồng ý!”. Vốn dĩ lúc đầu Thẩm Quân bị Kỳ Gia Phóng dụ dỗ lừa bán mới đồng ý kết hôn, nhưng sau lần Kỳ Gia Phóng xả thân quên mình mà cứu anh thì Thẩm Quân đã không có gì hối tiếc về quyết định của mình nữa, hoàn toàn toàn tâm toàn ý mà gả cho Kỳ Gia Phóng.
Cả hiện trường đều òa lên vỗ tay chức mừng, pháo hoa giấy lấp lánh rơi từ trên xuống, sau đó có một đàn chim bồ câu bay từ ngoài cửa vào thể hiện cho tình yêu vĩnh cửu
Mọi người cùng hô lên ” Hôn đi! hôn đi! hôn đi”.
Thẩm Quân có chút ngại, Kỳ Gia Phóng thì không, anh ta lập tức cúi xuống đặt môi lên môi Thẩm Quân mà hôn thật nồng nàn, cả cuộc đời 35 năm của anh ta chưa từng hạnh phúc tới như vậy.
Bên dưới mọi người đều hú hét cổ vũ, đặc biệt là nhóm quân nhân kia, bọn họ hét lên ” Trung tướng, sau này nhờ vả anh quản lý thượng tướng thật tốt, đừng để anh ấy hành hạ anh em chúng tôi nữa nha”.
Bọn họ âm thầm truyền tai nhau ” Sau này lời của trung tướng nói mới có trọng lượng, thượng tướng cũng chỉ đứng sau mà thôi”.
Thẩm Kỳ quay lại chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Mặc, nhìn thấy cậu cười rất vui vẻ thì trong lòng anh càng mong đến ngày có thể cùng cậu bước vào lễ đường sớm hơn.
Đến phần tung hoa, đây là phần kịch tính nhất nhì trong mỗi đám cưới, người ta nói ai bị ném trúng thì nhất định trong năm nay phải đem hoa tặng cho người mình yêu, tương đương với lời tỏ tình hoặc cầu hôn.
Đám quân nhân nhao nhao lên để được nhận hoa, cả đám đều ế nhiều năm rồi, Thầm Quân ngẫu hứng tung đóa hoa lên cao, bó hoa rơi trúng đầu một quân nhân nào đó rồi bật lên bay sang một góc độ khác.
Kỳ Phong đang ngồi hóng chuyện với Kỳ Mộng Nhiên thì tự dưng bị bó hoa rơi vào tay, mọi người đều ngơ ngác nhìn mà không khỏi thốt lên ” Định mệnh đã an bài”.
Kỳ Phong biết sau khi nhận hoa thì phải làm gì, cậu ta cười bất đắc dĩ đứng lên trong tiếng trêu đùa của Kỳ Mộng Nhiên rồi nhìn xung quanh chỗ ghế ngồi của khách mời, nhìn trúng vào ai đó rồi thẳng bước tiến tới, cả hội trường đều tò mò nhìn theo xem ai sẽ là người được tỏ tình.
Văn Xuyên ngồi cạnh Văn Hoắc lẫn trong đám khách mời, nhận thấy ánh mắt Kỳ Phong đang nhìn thẳng vào mình thì anh ta lúng túng muốn đứng dậy rời đi nhưng người quá đông, chặn mất đường thoát thân của anh ta.
Văn Xuyên chỉ đành ngồi im coi như không liên quan đến mình. Kỳ Phong hững hờ bước đến rồi ngắt một bông hoa ra cài lên tai của Văn Xuyên nói ” Anh Xuyên, anh thật đẹp!”.
Văn Xuyên trừng mắt nhìn cậu ta nói nhỏ ” Cậu bị điên à!”, Văn Hoắc cũng ngạc nhiên khi nhận ra quan hệ giữa hai người này không bình thường.
Tất cả ánh nhìn đều hướng về đây, sửng sốt nhất vẫn là Kỳ Mộng Nhiên, cô không nghĩ tới em trai mình lại thích Văn Xuyên, cùng trong khung hình, cô nhìn tới Văn Hoắc, nhìn anh càng thất sắc hơn sau khi bị cô từ chối lời tỏ tình, cứ nghĩ tới chuyện Diệp Nghi mang thai thì cô càng đau lòng hơn mà nhớ tới đoạn video kia. Kỳ Mộng Nhiên cố lược bỏ những ý nghĩ kia ra khỏi đầu.
Kỳ Phong nhỏ tiếng đáp lại người trước mắt ” Nếu anh không nhận hoa thì bọn họ sẽ cứ nhìn chúng ta như vậy mãi đấy”.
Văn Xuyên bất đắc dĩ nhận bó hoa kia rồi nói ” Cảm ơn!”, không hề có ý xác nhận chuyện gì cả.
Kỳ Phong cười trêu chọc rồi quay lại chỗ ngồi, mọi người cũng biết ý mà rời đi tầm mắt, chỉ là trong lòng đều tò mò quan hệ giữa hai người đó là như thế nào.
Màn dạo này chỉ qua chốc lát mà thôi, tiếp theo mọi người đi tới nơi tổ chức tiệc. Trước tiên hai chú rể nhân vật chính của ngày hôm nay cùng nhau khiêu vũ trong ánh đèn lãng mạn trong sự chúc phúc của mọi người sau đó các cặp đôi khác cũng lên cùng nhau khiêu vũ.
Thẩm Mặc cùng Thẩm Kỳ không khiêu vũ vì Thẩm Mặc hơi bất tiện di chuyển nhiều, cậu gần như vừa vào sảnh là tới ngay bàn tiệc để ăn đồ ăn ngon. So với mấy tháng trước thì Thẩm Mặc đã có thêm chút thịt nữa rồi, cậu ăn rất nhiều nhưng đều vào hết hai đứa nhóc kia nên chẳng mập lên được mấy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu
2. Cố Nguyệt Vương
3. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
4. Em Không Cần Lại Cô Đơn
=====================================
Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng cùng nhau đi tới các bàn tiệc để chúc rượu, khi tới bàn của Thẩm gia, bọn họ lập tức ngồi xuống luôn, cả Kỳ Gia Phóng cũng không ngại vì anh ta cũng coi đây là một phần gia đình của mình. Kỳ Gia Phóng cũng đồng ý với Thẩm Quân rằng sau khi cưới thì vẫn tiếp tục sống tại Thẩm gia vì không muốn vợ mình phải buồn.
Một bàn 6 người trông thật hài hòa và hạnh phúc.