Từ Địch Thành Yêu - Tĩnh Dạ Tư - Chương 49
Thậm chí khi Cố Thanh Hàn đã đồng ý làm tình nhân của hắn thì cả hai cũng chưa từng vượt quá mức cọ xát bên ngoài.
Mặc cho Thẩm Tư Đằng đã nhiều lần hỏi đến nhưng câu trả lời của nàng vẫn luôn là vì bản thân chưa sẵn sàng.
Điều này đúng là có hơi khác thường khi mà hắn vẫn duy trì mối quan hệ với nàng. Lí do Thẩm Tư Đằng mê mệt Cố Thanh Hàn thực chất là bởi nàng rất có sức hút và luôn biết cách làm hài lòng người khác. Khi mới tiếp xúc thông thường sẽ vì vẻ ngoài mà cho rằng nàng là kiểu người khó gần và vô cùng nhàm chán, nhưng chính vì sự thanh tao không vướng bụi trần đó lại là nguyên nhân khiến hắn buộc phải để mắt tới nàng.
Hoặc cũng có thể là do ở nàng có một sự tương đồng nhất định với Triệu Lam.
Tuy nói một người cao ngạo và nóng bỏng như hoa hồng, còn một người thanh lãnh và thuần khiết như hoa sen, nhưng tựu trung thì cả hai đều toát lên phong thái ngạo kiều cùng quyến rũ.
Không thể phủ nhận, phụ nữ càng lạnh lùng khó đoán lại càng thôi thúc khoái cảm chinh phục của đàn ông.
Mà Thẩm Tư Đằng đối với mị lực của bản thân tự tin có thừa.
Thử nghĩ mà xem, ngay cả một nữ vương như Triệu Lam mà hắn còn có thể cưới về thì một Cố Thanh Hàn có gì là khó?
Còn chưa kể nàng đã từng một thời si mê hắn đến mức độ nào, cả trường khi đó ai mà chẳng biết. Việc chiếm hữu được nữ nhân này chỉ còn là chuyện không sớm thì muộn mà thôi.
Nghĩ đến điều này, nhiều lúc Thẩm Tư Đằng còn phải khâm phục sức chịu đựng của chính mình. Trên đời này có được bao nhiêu gã đàn ông có thể nhẫn nhịn ham muốn và dục vọng đối với bạn gái kia chứ, vậy mà hắn thậm chí còn dung túng cho tất cả những lần từ chối quan hệ của nàng. Kỳ thực Thẩm Tư Đằng cũng không rõ bản thân có từng yêu nàng hay không, nhưng việc hắn rất sủng ái nàng là điều không thể chối cãi.
Nói tóm lại, Cố Thanh Hàn là ngoại lệ duy nhất trong số những nhân tình của hắn từ trước đến giờ.
Địa vị của nàng gần như chỉ sau chính thất Triệu Lam mà thôi.
Chờ một chút, kia là…
Sự chú ý của Thẩm Tư Đằng vô tình rơi vào một món đồ được bày ở trên bàn. Hắn từ từ vòng qua giường ngủ rồi đi đến bên cạnh bàn đọc sách, cầm đồ vật đó lên tay, tò mò kéo thử sợi dây cót.
Tiếng nhạc du dương thân thuộc lập tức phát ra, chẳng trách vừa nãy hắn thấy thứ này có chút quen mắt.
Đó là một cái hộp phát nhạc làm bằng gỗ.
Là món quà đầu tiên hắn đã tặng cho Cố Thanh Hàn.
Khoé miệng Thẩm Tư Đằng vô thức nhếch lên, đây vốn là một thứ đơn giản đến tầm thường, hắn chỉ tiện tay đem tặng cho nàng, thật không ngờ nàng vẫn còn giữ nó đến tận bây giờ.
Cạch.
Âm thanh mở cửa vang lên đằng sau, Cố Thanh Hàn bưng một khay thức ăn cùng cà phê mang vào liền thấy Thẩm Tư Đằng đứng quay lưng về phía cửa, dáng vẻ còn giống như đang nhìn ngắm thứ gì đó, ngạc nhiên hỏi, “Anh đang xem cái gì mà chăm chú vậy?”
Thẩm Tư Đằng quay phắt người lại tựa lưng vào cạnh bàn, tay phải giơ chiếc hộp nhạc lên, cười nói: “Em vẫn còn giữ nó sao? Anh hơi bất ngờ đó”
“A, anh nói cái này hả?”, đôi môi mỏng khẽ cong lên, “Một vật quan trọng như vậy, em làm sao có thể vứt bỏ được”
Thẩm Tư Đằng chỉ chờ có vậy liền bật cười, nghiêng người đặt nó về lại chỗ cũ, vừa đúng lúc không nhìn thấy biểu cảm đã thay đổi trong chớp tắt của Cố Thanh Hàn.
Phải, nó quan trọng như vậy, làm sao có thể bỏ.
Nỗi nhục nhã mà nàng đã chịu khi nhận được nó, làm sao có thể quên.
Ngay khoảnh khắc Cố Thanh Hàn vô cùng hạnh phúc vì cầm trên tay “món quà” này thì thực tế lại giáng cho nàng một cú tát đau điếng.
Bọn người xung quanh lúc Thẩm Tư Đằng tặng nó cho nàng thì hùa nhau vỗ tay chúc mừng, cổ vũ. Đợi đến khi hắn vừa rời đi liền luôn miệng đay nghiến không tha, nói nàng bất quá chỉ là một sọt rác, mà sọt rác thì chỉ dùng để chứa những vật bị bỏ đi.
Đúng, “món quà” mà nàng cho là quý giá rồi nâng niu như báu vật lại chính là thứ đã bị hoa khôi Triệu Lam từ chối.
Thẩm Tư Đằng bất quá chỉ là tiện tay ném nó lại cho nàng.
Ngay từ kỷ vật đầu tiên hắn đã khiến nàng ngộ nhận.
Ấy vậy mà ngày đó Cố Thanh Hàn còn cố chấp tự lừa mình rằng hắn thật sự vẫn để nàng trong lòng, bằng không thì thứ này chắc chắn sẽ nằm trong tay một nữ sinh khác.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân khi đó chẳng khác gì một con ngốc.
Ngu ngốc đến đáng thương, bị một tên nam nhân không ra gì thoả thích trêu đùa tình cảm.
Bản thân dù biết rõ mà vẫn cứ đâm đầu vào, chẳng khác nào tự đem mình làm trò cười cho thiên hạ.
Mục đích nàng giữ lại nó không gì khác là để nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được quên những chuyện Thẩm Tư Đằng đã gây ra cho mình.
Nở một nụ cười chua chát, Cố Thanh Hàn nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi đi về phía hắn, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi đã trở về trạng thái bình thưởng.
“Anh lại đây ăn một ít đi”, nàng đặt khay thức ăn lên bàn, dùng đũa gắp một miếng thịt sườn đút cho hắn, dáng vẻ cực kỳ ôn nhu và săn sóc.
Thẩm Tư Đằng vui vẻ há miệng, vừa nhai vừa cảm thán, “Tài nấu nướng của em đúng là không thể chê được!”
“Nếu anh thích, sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh ăn”
Không biết nàng đã nói với hắn câu này bao nhiêu lần, chỉ là cùng một nội dung nhưng khi được nói ở hai thời điểm khác nhau cũng sẽ mang hàm ý khác nhau. Người nghe nếu không tinh tế thì khó lòng phân biệt được.
May mắn thay, Thẩm Tư Đằng rơi đúng vào trường hợp này.
Có lẽ do đói bụng hay vì đồ ăn quá ngon mà hắn không có tâm trạng để ý đến mấy tiểu tiết vừa rồi. Thẩm Tư Đằng rất nhanh liền xử lý sạch chén súp, lại cầm lên ly cà phê nhâm nhi.
Hắn bất chợt nhíu mày, “Sao lại đắng quá vậy, em quên bỏ đường à?”
Giọng nói Thẩm Tư Đằng lộ rõ vẻ không hài lòng. Nàng trước giờ vẫn luôn làm tốt theo khẩu vị của hắn, sao bây giờ lại mắc một lỗi cơ bản như thế?
Cố Thanh Hàn lúc này mới sực nhớ ra…
Có lẽ nàng đã quen tay khi pha nó cho Triệu Lam, cô uống cà phê không bao giờ bỏ đường.
Từ khi vào đoàn mỗi ngày nàng đều tự mang cà phê đến cho cô, rồi dần dần nó đã trở thành thói quen từ lúc nào không biết.
Hi vọng Thẩm Tư Đằng sẽ không vì một chút sai sót này mà nghi ngờ.
Nàng nhanh tay chộp lấy ly cà phê, “Để em giúp anh pha lại”
“Thôi khỏi đi”, hắn hậm hực đặt nó lên bàn, nhìn chằm chằm nàng.
Cố Thanh Hàn thầm than không ổn, nếu bây giờ để hắn nổi giận thì coi như đổ bể hết.
Nằm ngoài dự kiến của nàng, cổ tay đột nhiên bị nắm trụ, Thẩm Tư Đằng hơi dùng lực một chút liền đem nàng kéo vào ngồi trong lòng mình. Hắn dùng một tay giữ chặt eo nàng, một tay đặt lên chiếc đùi trắng muốt bắt đầu vuốt ve.
“Lâu lắm rồi chúng ta không làm chuyện đó nhỉ?”
Giọng Thẩm Tư Đằng nghe có vẻ khàn hơn bình thường, từ đáy mắt hiện lên rất rõ ý đồ của hắn. Cố Thanh Hàn còn mơ hồ cảm nhận được cách vài lớp vải có thứ gì đó nhô lên áp sát vào mông mình.
Nàng suýt chút nữa nôn ra đất một bãi.