Tú Bà Và Quan Gia - Vũ Hề - Chương 54: Tội Ác Lý Thị
Nhất là sự tình ở phương nam, nếu nữ nhi bà ta xuống đài, không thể đưa tay che trời nữa vậy thì sự tình bên đó sẽ lộ ra sơ hở.
Vậy nên điều đó là tuyệt không thể
“Vậy người muốn làm sao?” mà ngồi xuống cạnh nàng ta rồi hỏi.
Dáng vẻ Lý Tinh Liên đều đã tính kỹ, nàng ta nhếch môi cười nói “Đương nhiên là trừ hậu hoạn.”
Dưới ánh mắt lo nghĩ của Lý phu nhân, nàng ta nói “Trước đó ta đã cho người đi mua chuộc một người làm của Tụ Hoa Phường. Gã ta báo lại với ta rằng, mấy ngày nay Tú Nương ngã bệnh, sức khỏe suy yếu không thể xuống giường. Đợi khi ta đến, gã mở cửa sau rồi dẫn ta đến hậu viện. Tìm được nàng ta rồi thì trực tiếp khiến nàng ta phải hối hận vì đã tồn tại.”
Hành sự nhiều năm như vậy, Lý phu nhân đương nhiên hoàn toàn tin vào nữ nhi của mình.
Không bao lâu sau một nha hoàn tiến vào thì thầm bên tai nàng ta, nghe rõ ràng tất cả, nụ cười trên mội nàng ta trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.
“Đúng là trời cũng giúp ta mà! Mau, chúng ta mau đến Tụ Hoa Phường. Giải quyết sớm ta sẽ được ngon giấc.” nàng ta cười vui mừng nói.
Lý phu nhân tiễn Lý Tinh Liên ra cửa, khi nàng ta đi qua một cái giá treo tường thì dừng bước.
Ở đó có một con dao nhỏ dài gần bằng hai gang tay người trưởng thành, vỏ ngoài trơn nhẵn, cán dao được khắc hoa văn chìm độc đáo.
Ánh mắt đảo một vòng, nàng ta biết đây là món đồ trước đây phụ nhân làm cho cô cô đã mất tích lâu nay của nàng ta.
Nhưng giờ đây nàng ta lại cảm thấy không thứ nào làm hung khí tốt hơn thứ này.
Người sở hữu nó đã biến mất từ lâu, vật này lại luôn để trong phòng phụ thân nàng ta, hạ nhân ra vào không ít.
Đến lúc đó cứ nói là hạ nhân trộm đi, có tra cũng tra không đến nàng.
Chỉ là nàng ta có ngàn suy vạn tính thì sẽ không ngờ đến Lý An Bình đang ở Tụ Hoa Phường.
Sau đó là việc Lý Tuân đi gặp Chu Hưng Đế để tấu trạng, về sau lại bị sơn tặc sát haị. Ngay cả Lý lão gia tử cũng bởi biết sự tình mà hạ dược qua đời.
Mọi chuyện Lý phu nhân không thể thoát tội, ban đầu bà ta chỉ định một mình nhận hết, bảo toàn nữ nhi. Nhưng bây giờ lại khác, nàng ta bất nhân thì cũng đừng trách bà ta bất nghĩa.
Nghe được tất cả suy tính bên trong, triều thần kinh nghĩ nhìn hoàng hậu. Đều nói thâm cung gian hiểm, lòng người khó đoán. Chỉ là không ai nghĩ đến một nữ nhân luôn dịu dàng như vậy lại có thể tàn độc đến thế.
“Đây! Nàng ta đây nào phải con người nữa!” có vị quan thân thiết nhiều đời với Lý gia, thâm tâm không khỏi bất bình vì Lý gia.
Những người khác dù không nói thành lời thì trong lòng cũng đều đang mắng nàng ta.
Từ khi Lý phu nhân xuất hiện thì sắc mặt Lý Tinh Liên đã trắng bệch đến không còn giọt máu, tai nghe bà ta từng câu từng chữ rõ ràng kể rõ sự tình, nàng ta thật sự là sụp đổ rồi.
Bỗng nhiên nàng ta bừng tỉnh, hướng ánh mắt cầu cứu đến trên người Chu Hưng Đế. Vậy nhưng chưa đợi nàng ta mở miệng thì một bàn tay như trời giáng hướng nàng ta mà đến, một bạt tai này khiến tai nàng ta ù lên, đầu óc trong phút giây trở nên trỗng rỗng.
Tiếng quát đầy giận dữ của Chu Hưng Đế như xa như gần “Người đâu! Đem mẫu nữ Lý thị nhốt vào đại lao, chờ ngày xử lý!”
Ánh mắt Lý Tinh Liên trở nên vô vọng, tại ánh nhìn cuối cùng nàng ta nhìn đến Cố Khâm vẫn luôn im lặng đứng cạnh nhìn.
Nếu như… năm đó nàng ta gả cho lang quân như ý, có phải hay không sẽ không đi đến bước đường này.
Nhanh chóng có cẩm y vệ tiến vào, bọn họ thô bạo kéo theo mẫu nữ Lý thị đi đến Đại Lý Tự, chờ ngày tốt xét xử thi hình.
Chu Hưng Đế lạnh lùng nhìn tất cả, đến cuối cùng hắn ta hướng Lưu lão Vương Phi nói “Sự tình này bị che giấu, vẫn là đa tạ lão Vương Phi vì nghĩa quên thân, khiến trẫm nhìn rõ lòng tham bất chính của Lý thị.”
Ánh mắt Lưu lão Vương Phi cũng nhìn hắn ta, cuối cùng bà bật cười nói “Đúng thật là ta vì nghĩa quên thân.”
Cuối cùng bà khom người hướng vị lão cựu thần đứng đầu, nói “Trương đại nhân, việc còn lại xin nhờ ngài.”
Lần nữa ánh mắt mọi người hướng đến lão cựu thần lưng đã còng xuống, năm đó phụ thân Cố Khâm không vào triều, sau Cố thái gia thì vị này chính là Thừa Tướng tiếp theo.
Năm dài tháng rộng, vậy nhưng quyền uy năm đó của lão là không thể phủ nhận.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Trương lão lấy ra một cuộn thánh chỉ khác.
Rốt cuộc là có bao nhiêu chiếu thư còn lưu lại!
Dù cho trong lòng kinh hãi khiếp vía thế nào thì triều thần vẫn nhất tề quỳ xuống tiếp chỉ.
Ngay cả Chu Hưng Đế trong lòng đã hận Lưu lão Vương Phi đến thấu xương cũng vẫn phải quỳ xuống tiếp chỉ.