Truyền Nhân Thần Y – Tô Vũ (Truyện FULL) - Chương 840 Ở đó kìa, anh nhìn đi!
Sau khi nghe Mạnh Đông Dương nói xong, Tô Vũ nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh từng nói là có thể tìm thấy mà? Sao bây giờ lại nói không tìm thấy?”
Mạnh Đông Dương gãi gãi đầu: “Không phải vậy. Tôi từng nói là mộ chính có khả năng ở sau cửa, nhưng tôi không chắc cho lắm. Có điều, nếu nó không ở đó thì chắc là ở mắt phong thủy Tây Sơn. Chúng ta thử lại mắt phong thủy xem sao.”
Bởi vì bây giờ đang là ban ngày cho nên Tô Vũ không kiêng dè gì nhiều. Lúc này đám rễ huyết rồng đang trong trạng thái ngủ đông, sẽ không làm người khác bị thương.
Hai người đi đường núi hơn một tiếng đồng hồ. Mạnh Đông Dương còn chưa khỏi hẳn, lại thêm hai ngày trước mất máu rất nhiều, sức khỏe hơi yếu, vậy nên lúc này anh ta mặt mày tái nhợt, ngồi trên tảng đá thở hổn hển.
“Anh Tô, để tôi nghỉ ngơi một lát đi, hai chân tôi mềm nhũn ra rồi. Nhìn anh kìa, hô hấp không thay đổi một chút nào luôn, sao mà hay vậy?” Mạnh Đông Dương thở hổn hển vài hơi rồi dứt khoát ngồi xuống mặt đất, trước ngực lên xuống phập phồng liên tục vì thở mạnh.
“Hừ, anh tự biết mình còn chưa khỏi hẳn, mà còn đi nhanh làm gì?” Từ khi lên núi, Mạnh Đông Dương dường như sốt ruột hơn cả Tô Vũ, dẫn Tô Vũ chạy suốt cả đường đi.
“Không đi nhanh sao được hả? Tuy rằng Tây Sơn không lớn lắm, nhưng mà anh xem bây giờ mấy giờ rồi, chúng ta phải đi nhanh để xuống núi trước khi mặt trời lặn mới được.” Hóa ra là Mạnh Đông Dương muốn trở về trước khi mặt trời lặn. Bởi vì trời tối là trên núi sẽ có cái thứ gì đó, Mạnh Đông Dương không muốn đi tìm hiểu một chút nào.
Trên thực tế, dù cho hiện giờ là ban ngày thì anh ta cũng cảm thấy thấp thỏm. Nhưng mà vì lên núi cũng được vài tiếng rồi, không thấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên anh ta cũng dần to gan hơn. Có điều, dù to gan hơn thì cũng có cái độ, xuống núi trước khi mặt trời lặn chính là điểm mấu chốt của anh ta.
“Anh Tô nhìn thấy không, đi lên phía trước rồi rẽ trái, ở đó có một khe núi, lúc trước tôi thấy hư vị mộ ở nơi đó, mấy thứ kia cũng chạy ra từ nơi đó.” Sau khi thở vài hơi, Mạnh Đông Dương chỉ ra phía trước, nói với Tô Vũ.
“Đi thôi, đi lên nhìn xem.” Tô Vũ nói xong, dẫn đầu đi lên.
Mạnh Đông Dương ở phía sau hô to: “Anh Tô, đừng đi, mấy thứ kia trốn ở phía sau đấy, chúng ta đi qua là đi tìm chết!”
“Ai nói với anh đi qua là đi tìm chết hả? Hơn nữa, chúng ta đi từ xa đến đây, chính là vì nơi đó mà?” Tô Vũ không quan tâm đến tính nhát gan của Mạnh Đông Dương.
“Nhưng mà… thôi được rồi, dù sao hiện giờ cũng là ban ngày, tôi nghe nói quỷ quái sợ ánh sáng, bọn nó chẳng dám làm gì chúng ta đâu.” Dứt lời, Mạnh Đông Dương lấy một cây dao nhỏ ra đâm một lỗ nhỏ trên ngón tay mình, sau đó chấm chấm lên giữa mày mình, rồi gọi Tô Vũ: “Anh Tô, lại đây tôi chấm cho anh một cái, nghe mấy người già nói là để trừ tà.”
Tô Vũ trừng anh ta một cái rồi mặc kệ anh ta, tiếp tục đi theo hướng mà anh ta chỉ. Bởi vì chuyện mới xảy ra không lâu cho nên dọc theo đường đi vẫn còn thấy được dấu vết do Mạnh Đông Dương để lại.
Hai người nhanh chóng đi tới nơi có một mảnh đất tơi.
Mạnh Đông Dương nói: “Ở đây nè, mảnh đất này là do tôi đào lên, huyết kỳ lân còn ở đó kìa. Hôm trước tôi đến đây thấy có quái vật, sợ quá bỏ chạy rồi làm rơi.”
Dứt lời, Mạnh Đông Dương chạy lại nhặt huyết kỳ lân từ trên mặt đất lên, sau đó dùng ống tay áo lau bùn đất cho sạch. Anh ta cảm thấy thứ này có lẽ có tác dụng quan trọng nào đó.
Tô Vũ không quan tâm mấy thứ này. Anh nhìn mấy vết kéo còn sót lại trên mảnh đất tơi, giống như là có dây leo thực vật kéo qua kéo lại để lại dấu vết, ngoài ra còn có dấu chân nhân loại, chắc là dấu chân của Mạnh Đông Dương.
Tô Vũ không cần nhìn kỹ cũng biết vết kéo là do rễ cây huyết rồng để lại. Anh càng thêm tin chắc vào suy đoán trước đó của mình. Rất có thể là đám nai con hút máu chạy ra từ cửa bên này theo lời nói của Mạnh Đông Dương.
“Anh nói hư vị nằm ở đâu?” Tô Vũ quay đầu lại hỏi Mạnh Đông Dương.
“Ở đó kìa, anh nhìn đi!” Dứt lời, Mạnh Đông Dương nuốt một hơi nước bọt, rón ra rón rén đi lại gần, rồi lại bày ra vẻ có thể xoay người bỏ chạy bất cứ lúc nào.
“Anh Tô, là thật sự kìa, thật sự có cái thứ gì đó chạy ra từ bên trong. Anh xem đi!” Mạnh Đông Dương chỉ vào mấy nhánh cây khô héo trong khe núi phía trước rồi nói với Tô Vũ.
Mấy nhánh cây đó là do Mạnh Đông Dương để lại che cửa động trước khi đi. Còn bây giờ, mấy nhánh cây đó rơi rụng bên ngoài, rõ ràng là bị đẩy ra từ bên trong động, chứng tỏ rằng có thứ gì đã động vào nhánh cây.
Lúc này, Mạnh Đông Dương cực kì sợ hãi, dưới chân giống như là mọc rễ, nói sao cũng không dám đi lên phía trước nữa. Anh ta nhón chân nhìn vào bên trong, ngoài miệng lẩm bẩm Bồ Tát phù hộ này kia.
Đó là một cái động do Mạnh Đông Dương đào ra, có thể khom lưng để đi vào bên trong.
Đống đất bên ngoài không nhiều, nghĩa là động không dài, đi một lát là sẽ tới mộ phụ mà Mạnh Đông Dương đã nói.
“Đi từ nơi này vô khoảng mười mét là tới mộ phụ. Chúng ta phải đi vào thật sao?” Mạnh Đông Dương ôm huyết kỳ lân đi theo sau Tô Vũ.
Tô Vũ quay đầu lại hỏi Mạnh Đông Dương: “Có sợ không?”
“Anh hỏi dư thừa quá vậy? Trên lưng tôi toát đầy mồ hôi lạnh rồi nè!” Mạnh Đông Dương gật đầu nói.
“Bây giờ tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy thứ đuổi theo anh lúc trước đang ở bên trong. Anh có muốn đi xem không?” Lúc ở cửa động, Tô Vũ phát hiện lông tóc mà anh đã thấy vào đêm qua, kết hợp với những vết kéo trên mặt đất, gần như có thể khẳng định rằng nai con hút máu đang ở bên trong.
“Anh hỏi tôi muốn gặp quỷ không hả? Tôi đoán là không ai muốn gặp cả. Thôi bỏ đi anh Tô, chúng ta quay về đi, để cho cảnh sát xử lý là được rồi.” Mạnh Đông Dương còn định kéo Tô Vũ chạy đi.
“Anh theo sau tôi đi, nhớ là đừng gây ra tiếng ồn quá lớn, cẩn thận đánh thức chúng nó. Đi thôi!” Tô Vũ ngoắc ngón tay với Mạnh Đông Dương.
Trước đó đã nói rồi, nai con hút máu là thực vật chứ không phải động vật, chúng nó bị rễ cây huyết rồng khống chế, mà cây huyết rồng lại ngủ đông vào ban ngày, vậy nên nai con hút máu cũng đang trong trạng thái ngủ đông.