Truyện Ngắn Được Viết Từ 800 Năm Trước - Phù Bất Tô - Chương 3: Câu chuyện 1: Nghe lời, nắm lấy tay của tôi 3
- Trang Chủ
- Truyện Ngắn Được Viết Từ 800 Năm Trước - Phù Bất Tô
- Chương 3: Câu chuyện 1: Nghe lời, nắm lấy tay của tôi 3
– Hạ Noãn Dương –
Hạ Noãn Dương nhìn chằm chằm vào quyển vở bài tập trống trơn trước mặt, cô đặt cây bút trong tay xuống, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, dưới ánh trăng mông lung, cô ngẩn ngơ vuốt ve bàn tay đã từng được Thẩm Mặc Kỳ nắm lấy, rồi dựa lưng vào vách tường và từ từ nhắm hai mắt lại.
Mặc dù tháng chín đã sắp đến, nhưng lũ ve ngoài kia vẫn cứ kêu râm ran, đã rất nhiều đêm mùa hè cô ngủ không yên giấc vì thứ ma âm này. Nhưng giây phút này, thứ âm thanh ấy lại êm tai đến thế lạ thường. Cô áp tay lên lồng ngực cảm nhận sự ấm áp từ nơi ấy.
Thứ hai khi đi học, hầu như toàn trường đều đang thảo luận về trận thi đấu bóng rổ diễn ra hôm thứ bảy, chắc chắn là lam đội của Thẩm Mặc Kỳ thắng, Hạ Noãn Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, tay cô gõ nhịp lên mặt bàn, lắng nghe những lời bàn luận của các bạn nữ bàn bên cạnh, phần lớn đều là khen ngợi Thẩm Mặc Kỳ.
Đột nhiên một bạn nữ quay đầu nhìn Hạ Noãn Dương, bởi vì mới chia lớp nên mọi người còn chưa thân nhau lắm: “Này, cậu là gì của Thẩm Mặc Kỳ thế?”
Hạ Noãn Dương nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn bạn nữ trước, trong lòng hốt hoảng: Xong rồi, lúc Thẩm Mặc Kỳ dắt tay mình, đã có rất nhiều người trông thấy!
“À, chỉ là bạn học bình thường mà thôi.” Hạ Noãn Dương mặt không đổi sắc, bình tĩnh trả lời.
Đám con gái kia liếc mắt nhìn nhau, thấy Hạ Noãn Dương không muốn nhiều lời nên đành phải từ bỏ.
Đừng bao giờ xem thường trí tò mò cùng khả năng bát quái của bọn con gái, mặc dù người ta không có trực tiếp nói ra sự thật, nhưng trong lòng đã ghi nhớ hai cái tên Thẩm Mặc Kỳ và Hạ Noãn Dương.
Từ sau hôm thứ bảy, Lưu Nhiên không còn đến tìm Hạ Noãn Dương nữa, cho dù có tình cờ chạm mặt ở hành lang, cậu ta cũng vội vàng lướt qua.
Hạ Noãn Dương vẫn luôn tuân theo châm ngôn “nước sông không phạm nước giếng,” cộng tính cách của cô vốn ôn hòa, từ nhỏ đến lớn chưa từng đắc tội với ai. Nhưng mỗi một ngôi trường, luôn có một vài cô gái huênh hoang kiêu ngạo, luôn thích kiếm cớ sinh sự.
Cảnh Thẩm Mặc Kỳ nắm tay Hạ Noãn Dương không biết đã bị ai đó chụp lại rồi đăng lên diễn đàn trường, Hạ Noãn Dương xem xong cũng chỉ cười cười cho qua chuyện, cô luôn cho rằng mình cây ngay không sợ chết đứng, những lời đồn sai sự thật cũng sẽ không thể tồn tại được lâu, còn Thẩm Mặc Kỳ cũng không lên tiếng giải thích, cho nên tấm ảnh kia vẫn luôn nằm chễm trệ ở trang đầu của diễn đàn. Thầy cô còn chưa can thiệp vào thì đám con gái kia đã nổi giận đùng đùng, không kiềm chế được.
Hạ Noãn Dương đứng trước bàn học của mình, nhìn đống sách vở trên bàn đã bị ngấm nước ướt hết, cô khẽ cau mày, lớp học lúc này vô cùng yên tĩnh, rất nhiều “người trong cuộc” lén lút nhìn Hạ Noãn Dương, chờ mong cô nổi bão.
“Trời ạ, là ai làm?” Tô Miên trực tiếp bốc hỏa, cô chắp tay lên eo rồi lia ánh mắt sắc lẹm quét qua tất cả mọi người trong lớp, có vài bạn nữ chạm phải ánh mắt của Tô Miên liền cúi đầu ngay lập tức.
Hạ Noãn Dương nắm lấy tay Tô Miên, người đang sắp nổ bão, khẽ lắc đầu. Cô im hơi lặng tiếng thu dọn đống hỗn độn trên mặt bàn.
Buổi trưa..
“Cậu hiền quá đi mất, tớ nói nghe này, cái này vừa nhìn là biết cố ý.” Tô Miên dùng đũa chọc vào miếng thịt trong khay, hệt như có thù hằn gì lớn lắm với nó vậy.
Nét mặt Hạ Noãn Dương vẫn bình tĩnh như cũ: “Biết là người ta làm, nhưng chúng ta cũng không có chứng cứ, nếu người ta kiếm cớ chẳng may sơ ý thì chúng ta cũng chẳng làm gì được họ cả.”
Tô Miên thở dài: “Đúng là người nổi tiếng lắm thị phi, hiện tại đã có một đống bạn nữ ghen tị với cậu, sau này không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện như thế nữa.”
“Đâu phải ai cũng nhàn rỗi được như vậy.” Hạ Noãn Dương chớp chớp mắt.
Tô Miên dùng tay nhẹ nhàng đẩy đẩy Hạ Noãn Dương:
“Hướng hai giờ, nhìn thấy bạn học nữ đang cười đùa kia không? Nghe nói lúc còn ở trung học Tây Nam cậu ta điên cuồng theo đuổi Thẩm học bá, tớ cảm thấy nhất định chuyện vừa rồi có liên quan đến cô ta.”
Hạ Noãn Dương cau mày, nhìn bạn nữ kia thêm vài lần, cúi đầu tiếp tục án cơm, một lúc lâu sau mới nói: “Tớ biết rồi.” Cô cảm thấy mình cần phải tìm gặp Thẩm Mặc Kỳ nói chuyện một chút.
“Cậu đừng lo, tớ sẽ không để người ta ức hiếp dễ dàng như vậy được.” Hạ Noãn Dương ngẩng đầu cười với Tô Miên.
Mặt trời dần ngả về tây.
Hạ Noãn Dương thở hồng hộc chạy về phía bạn nam đang đứng dưới tán cây. Cậu đứng ngược sáng, ánh mặt trời vàng nhạt phủ một lớp mỏng lên người cậu.
“Xin lỗi, mình đến muộn.” Bởi vì vừa chạy quá sức nên gương mặt Hạ Noãn Dương đỏ bừng, cô khẽ thở phì phò.
Hạ Noãn Dương cúi đầu, chàng trai nắm lấy bả vai cô, cách một lớp áo mỏng, có thể cảm thấy nhiệt độ lạnh lẽo phát ra từ tay cậu, thế mà lúc bàn tay ấy chạm vào da thịt lại nóng bỏng như vậy. Hạ Noãn Dương lo lắng động đậy.
“Thẩm Mặc Kỳ..” Hạ Noãn Dương thấp thỏm kéo lấy vạt áo của mình.
Thẩm Mặc Kỳ dựa vào thân cây, lẳng lặng ngắm nhìn bên má đỏ ửng của Hạ Noãn Dương: “Cậu thật sự để tâm đến mấy tin đồn đó sao?”
“Hả?” Hạ Noãn Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút hốt hoảng của cô bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Mặc Kỳ.
Thẩm Mặc Kỳ giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Noãn Dương: “Tớ hiểu ý cậu mà.”
Hạ Noãn Dương chớp chớp mắt, ngại ngùng cười: “Cảm ơn cậu.”
“Đi thôi, tớ mời cậu ăn kem.” Thẩm Mặc Kỳ bỏ tay xuống, đi về phía ngoài của bìa rừng.
Hạ Noãn Dương vẫn khó xử đứng yên tại chỗ, cho đến khi chàng trai xoay người lại vẫy tay với cô, mới kịp định thần lại, đi đến bên cạnh Thẩm Mặc Kỳ. Hạ Noãn Dương cúi đầu nhìn hai cái bóng đang vai kề vai đi sát nhau hắt lên mặt cỏ, khoé miệng cô bất giác cong lên.
Cho dù mặt trời đang dần khuất bóng, nhưng vẫn ấm áp như cũ, lúc này trong khuôn viên trường chỉ còn lác đác vài người, xung quanh yên tĩnh lạ thường, Hạ Noãn Dương
Đi rất chậm, cô tham lam nghĩ muốn ở bên cậu lâu hơn một chút. Nếu bây giờ cô mà ngẩng đầu, sẽ có thể thấy được ánh mắt chàng trai nhìn cô đầy dịu dàng.
Hoàng hôn hôm ấy, tình cảm nở rộ.