Truyện Ngắn Được Viết Từ 800 Năm Trước - Phù Bất Tô - Chương 1: Câu chuyện 1: Nghe lời, nắm lấy tay của tôi 1
- Trang Chủ
- Truyện Ngắn Được Viết Từ 800 Năm Trước - Phù Bất Tô
- Chương 1: Câu chuyện 1: Nghe lời, nắm lấy tay của tôi 1
– Hạ Noãn Dương –
Hạ Noãn Dương vội vàng bước đi, cô híp mắt lại, lộ ra vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn. Nắng tháng tám luôn gắt như vậy, cô không hề cảm nhận được chút ấm áp nào, thay vào đó lại là cảm giác nóng rát kinh khủng. Lúc này, trong lòng cô sớm đã đem ban lãnh đạo trường học ra mắng được 800 lần.
Thấy cách đó không xa là khu dạy học, cô vội vàng bước vào, cảm nhận được sự mát mẻ bên trong lập tức khiến cô thoải mái lên nhiều.
Bên trong khu dạy học đã tụ tập không ít học sinh, phần lớn trong số họ đều đứng bên cửa sổ hi hi ha ha trò chuyện hoặc là chậm rì rì mà đi về phía phòng học.
Hạ Noãn Dương vẫn bước đi vội vàng như cũ, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đi vào lớp học ngồi phe phẩy quạt và lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Đi vào lớp học, cô trực tiếp ngồi luôn vào vị trí của mình.
Tô Miên thấy Hạ Noãn Dương tới liền chạy qua, nét mặt tràn ngập sự hưng phấn: “Noãn Dương, cậu biết tin gì chưa?”
Hạ Noãn Dương đem đồ cất vào ngăn kéo, yếu ớt lên tiếng: “Tin gì vậy?”
“Uầy, nghe nói trường chúng ta sẽ cùng trường cao trung* Tây Nam xác nhập!” Vẻ mặt Tô Miên tràn đầy sự hưng phấn, “ai ai cũng biết cao trung Tây Nam nhiều trai đẹp, cậu đã từng nghe qua về Thẩm Mặc Kỳ chưa? Nghe nói cậu ta lớn lên siêu cấp đẹp, thành tích lại tốt.. Đây thực sự chính là bạch mã hoàng tử trong lòng của tớ.”
Hạ Noãn Dương nhìn Tô Miên cười vui vẻ như vậy, nét mặt cứng lại đôi chút, miễn cưỡng tươi cười: “Thật vậy hả?”
Tô Miên chớp mắt cảm thấy biểu hiện của Hạ Noãn Dương có vẻ không đúng lắm bèn khẽ chọc chọc cánh tay cô hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Hình như tớ bị cảm nắng, cậu để tớ nghỉ ngơi một chút là được.” Hạ Noãn Dương nói xong liền gục mặt xuống bàn, cô đem mặt chôn thật sâu vào trong hai cánh tay của mình, rồi nhắm mắt lại, rất lâu sau đó cũng không thấy cô động đậy chút nào. Tô Miên cho rằng cô thực sự mệt, nên lẳng lặng mà rời đi.
Hạ Noãn Dương gắt gao mà bấu lấy cánh tay của chính mình, cô cũng chẳng biết bản thân mình cảm thấy sợ hãi hay vui mừng, chín năm trời cô làm bạn học cùng Thẩm Mặc Kỳ, chỗ cậu ấy ngồi vẫn luôn cách chỗ cô rất gần, cũng chẳng biết bắt đầu từ bao giờ mà cô đã chậm rãi thích chàng trai kiệm lời này, tuy rằng họ có tới chín năm làm bạn, nhưng hai người bọn cô cũng chẳng có nhiều tiếp xúc, trong lúc đi học vẫn luôn là cô nhìn trộm cậu ấy.
Khi gần tới kì thi trung khảo, không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra mà chạy đến trước mặt cậu ấy bắt chuyện.
Cô cảm thấy ngày ấy khi bản thân cô đứng trước mặt Thẩm Mặc Kỳ đã hao hết dũng khí tích góp được của nhiều năm nay.
Trong ký ức mơ hồ của Hạ Noãn Dương, ngày ấy Thẩm Mặc Kỳ mặc áo sơ mi màu trắng vô cùng chỉnh chu, trên mặt không lộ ra một chút cảm xúc dao động nào.
“Thẩm Mặc Kỳ, nguyện vọng một của cậu là trường nào thế?” Hạ Noãn Dương ngẩng đầu nhìn lên thiếu niên trước mặt.
Cậu ta sửng sốt một chút, nhàn nhạt trả lời: “Tây Nam.”
Hạ Noãn Dương gật đầu sau đó cô nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Đối với Hạ Noãn Dương mà nói, tuy thành tích của cô kém Thẩm Mặc Kỳ nhưng cũng là gương mặt nổi bật trong trường học. Nếu không xảy ra chuyện đó, thì bây giờ có lẽ cô cũng đang theo học tại Tây Nam. Cứ ngỡ rằng sau này sẽ chẳng bao giờ gặp lại, vậy mà, ai ngờ rằng..
Hiện tại cô cũng chỉ có thể nói một tiếng là ý trời trêu ngươi.
Tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà từ từ truyền đến, cả lớp đang ồn ào bỗng chốc yên tĩnh hẳn, Hạ Noãn Dương ngẩng đầu, cô không suy nghĩ thêm nữa.
Cô giáo cất cao giọng nói, nhìn lướt qua các bạn học bên dưới mà nói: “Chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói đến chuyện hai trường xác nhập, nguyên nhân là do cao trung Tây Nam có lịch sử lâu đời, cần trùng tu lại khu giảng đường, cho nên bộ giáo dục quyết định xác nhập hai trường trước, vì vậy phải phân ban* lại từ đầu, mọi người hãy chuẩn bị cho tốt mấy ngày nữa sẽ thi phân ban..”
* * *
Thi phân ban cùng lắm chỉ mất hai ngày, Hạ Noãn Dương thành công thi vào khoa văn, trên mục thông báo của trường học cái tên đã lâu rồi không thấy lại lần nữa đập vào mắt cô, vị trí đầu tiên vẫn như cũ luôn bị cậu ấy chiếm giữ chặt chẽ:
Thẩm Mặc Kỳ.
Vị trí này giống như là sinh ra để dành cho cậu ấy vậy.
Thời gian nghỉ hè chỉ còn lại một nửa khiến cô cũng chẳng biết được hương vị cuộc sống là gì.
Tháng chín đến mùa khai giảng đến, bạn học xa nhau mấy tháng cuối cùng vẫn lại được gặp nhau, Hạ Noãn Dương đi tới cổng trường. Cô nhìn khung cảnh xung quanh tuy quen thuộc mà cũng có chút lạ lẫm, gương mặt cô từ từ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Noãn Dương” Gia Âm hướng về phía Hạ Noãn Dương mà vẫy tay “lại đây nhanh lên!”
“Noãn Dương, sao cậu lại thi vào trường này thế? Rõ ràng nhà cậu cách trường Tây Nam gần hơn mà?” Gia Âm thân mật lôi kéo cánh tay của Hạ Noãn Dương, “Hơn nữa bạn cùng lớp phần lớn đều theo học tại Tây Nam.”
“À, lúc ấy nhất thời xúc động liền chọn theo học nơi này” Hạ Noãn Dương cúi đầu, che đấu ánh mắt ưu thương của bản thân.
“Này! Ở đây, ở đây.” Không biết Gia Âm nhìn thấy ai mà đột nhiên hưng phấn nhảy dựng lên, “Thẩm học bá, Lục mỹ nhân! Chỗ này chỗ này, Noãn Dương cũng ở đây.”
“Lâu rồi không gặp.” Không biết từ khi nào Thẩm Mặc Kỳ đã đứng ở cạnh Hạ Noãn Dương, lúc này Hạ Noãn Dương chỉ cảm thấy trái tim của mình đập lỡ mất một nhịp, cô đờ đẫn ngẩng đầu, cười cười, lại nhìn đến cô gái bên cạnh mình, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm không dễ gặp.
“Tớ đi trước nhé, lớp học còn có việc chưa làm xong nữa.” Hạ Noãn Dương xoay người, nhanh chóng đẩy đám người phía trước nhanh chóng chạy ra ngoài, chẳng biết vì cái gì mà bản thân cô muốn chạy trốn, cô chạy đến một chỗ không người, vô lực dựa vào tường thở dốc từng hồi.
Ngày ấy của năm đó, thiếu nữ mỉm cười nhu hòa cùng ánh mắt ôn nhu của thiếu niên, luôn là tảng đá đè nặng không thể vứt bỏ trong lòng cô. Càng muốn quên đi lại càng khắc thật sâu trong lòng.
Hạ Noãn Dương dùng sức lắc đầu, cô cố gắng ổn định lại tâm trạng của chính mình, đi đến giảng đường lễ đường, ngày hôm nay cô làm đại diện thay mặt cho cao trung Cửu Lam lên phát biểu. Sau khi ngồi vào vị trí của mình, cô chợt nhận ra bạn cùng bàn của mình lại là người đứng vị trí đầu tiên: Thẩm Mặc Kỳ.
Cảm thấy chỗ bên cạnh mình có người ngồi xuống, cô vẫn cúi đầu nhìn bản thảo như cũ, đôi mắt tuy vẫn nhìn chằm chằm vào bản thảo của buổi diễn thuyết trong tay nhưng tâm trí cô lại không biết đã bay về đâu.
“Hình như cậu rất sợ tôi, có phải không?” Thẩm Mặc Kỳ nhìn sườn mặt Hạ Noãn Dương, bất ngờ lên tiếng hỏi.
“Hả?” Hạ Noãn Dương sửng sốt một chút, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, trên mặt lại có chút nóng: “Không có mà, sao tớ lại có thể sợ được, cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Cô giả vờ không thèm để ý rồi cười cười, lại tiếp tục cúi đầu nhìn bản thảo diễn thuyết.
Ngón tay thon dài của Thẩm Mặc Kỳ khẽ gõ vào tay của người bên cạnh, cậu chậm rãi mở miệng: “Lục Nghi là em ruột của tôi, chẳng qua là con bé theo họ mẹ mà thôi.”
“Hả?” Hạ Noãn Dương lại sửng sốt thêm lần nữa, đại não cô chuyển động có chút chậm như đang tiêu hóa số thông tin vừa rồi, Thẩm Mặc Kỳ khá là vừa lòng khi nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô: “Đến lượt cậu lên đài phát biểu.”
Hạ Noãn Dương nhìn giáo viên chủ trì trên đài đang trừng mắt nhìn mình, cô run run, lập tức cầm bản thảo diễn thuyết lên đài phát biểu, trong đầu lại vẫn luôn nhớ đến câu nói vừa rồi của Thẩm Mặc Kỳ, bất giác lại nở nụ cười.
Hạ Noãn Dương nhìn thiếu niên dưới đài, đột nhiên cảm thấy năm ấy rốt cuộc bản thân đã bỏ lỡ cái gì, cô đọc lên bài diễn thuyết của mình, lần đầu tiên cô cảm thấy được người khác chú ý cũng là một điều tốt.
Hôm nay, Hạ Noãn Dương hưng phấn đến nỗi không ngủ được.
[ Đôi lời của tác giả: Năm đó hóa ra mình còn có tâm tư của thiếu nữ]
Chú thích: * thi phân ban: Giống như nhìn thức thi xếp lớp ở nước ta để phân loại năng lực của học sinh.
* Cao trung: Đây là hệ thống giáo dục trung quốc tương đương với cấp 3ở nước mình.
* Trung khảo = thi cấp 3