Truyện Cố tổng sủng thê - Mộc Mai (full) - tác giả Aly - Chương 163
Chương 162
“Anh ta vẫn chưa chịu ký hợp đồng à?” Cố Văn hỏi.
“Gần đây em và Bạch Lâm Anh đang tiến hành kế hoạch “mưa dâm thấm đất”, chắc sẽ có hiệu quả sớm thôi, nếu không có hiệu quả thì em sẽ áp dụng một số biện pháp hơi cực đoan. Nhưng anh yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt đâu.”
“Ô? Chẳng lẽ vợ bé nhỏ của anh có [ cách tốt hơn sao?” Cố Văn thử dò hỏi.
“Mọi chuyện đều nằm trong tâm kiểm soát của em rồi, anh không cần lo lắng.”
“Vậy tốt rồi, nếu không thuận lợi thì em phải nói cho anh biết, anh sẽ giúp em giải quyết.” Cố Văn an ủi Mộc Mai.
Sau khi chấm dứt cuộc gọi video thì Mộc Mai lên giường nằm nghỉ ngơi. Một tháng nay cô đã làm cho Kiêu Vĩ Thành rất nhiều món ăn nhẹ nhưng lại không biết có hợp với khẩu vị của anh ta không.
Ngày hôm sau, Mộc Mai đi theo Bạch Lâm Anh đến: công ty, Kiêu Vĩ Thành đã đợi rất lâu: “Không biết hôm nay cô Mai mang tới cho tôi thứ gì đây?”
Mộc Mai nở một nụ cười bí hiểm rồi đặt hộp quà trước mặt Kiêu Vĩ Thành: “Anh Vĩ Thành, anh cứ mở ra xem thử.”
Kiêu Vĩ Thành tò mò mở hộp ra thì một mùi sữa nồng nặc đột nhiên bốc lên, bên trong là một chiếc bánh nhỏ nhắn và tỉnh tế được trang trí rất sinh động.
Lần này Kiêu Vĩ Thành ăn thử một miếng trước mặt Mộc Mai, bánh ngọt có vị rất ngon nên anh ta khen: “Tay nghề của cô Mai thật tuyệt vời.”
Một nụ cười xấu xa hiện lên trên khóe miệng của Mộc Mai: “Anh Vĩ ị Thành không sợ tôi đầu độc sao?”
Bạch Lâm Anh đứng bên cạnh cô nghe vậy cũng sửng sốt: “Mợ hai…”
“Anh Vĩ Thành, chỉ cần anh ký vào văn bản này thì tôi sẽ đưa thuốc giải cho anh.” Mộc Mai cầm lấy một xấp tài liệu từ Bạch Lâm Anh, cô cũng không lo lắng Kiêu Vĩ Thành có tức giận hay không.
John cảm thấy hơi bất an nên vội vàng mở miệng: “Cô Mai, cô có biết…”
“Không cần nói thêm nữa.” Kiêu Vĩ Thành ngất lời .John, sau đó anh ta lại đứng lên nhìn người phụ nữ trước mặt rồi cười: “Cô Mai đúng là một người phụ nữ thông minh, nhưng mà nếu tôi đã trúng độc rồi thì sẽ chết sao? Hay là chúng ta chờ một chút thử xem, tôi không tin cô Mai tàn nhẫn với tôi như vậy.” Kiêu Vĩ Thành không vội ký hợp đồng.
“Anh Vĩ Thành, anh tốt nhất nên ký hợp đồng sớm một chút, dù sao thì thời gian cũng không còn nhiều. Nếu chất độc phát tán…”
“Cô sẽ không thể trốn khỏi đây nếu tôi thật sự bị trúng độc mà chết. Không những không ký được hợp đồng mà còn tự kết liêu mạng sống của mình.”
Kiêu Vĩ Thành ngắt lời cô, thủ đoạn nhỏ của người phụ nữ đã bị anh ta nhanh chóng phát hiện ra.
“Anh…” Mộc Mai lắp bắp.
“Thời gian đã trôi qua được một lúc rồi, tôi cũng không thấy chuyện gì xảy ra cả, xem ra cô Mai không nỡ để tôi chết.”
Kiêu Vĩ Thành tựa lưng vào ghế, khuôn mặt được giấu sau lớp khẩu trang ngập tràn sự vui vẻ.
Mộc Mai thấy lời nói dối của mình đã bị nhìn thấu thì cũng ngừng giả vờ: “Anh Vĩ Thành thật sự rất thông minh.
Xem ra những thủ đoạn nhỏ này không thế làm anh hoang mang.” Mộc Mai giữ lại hợp đồng, Kiêu Vĩ Thành đúng là người đã đi qua rất nhiều “sóng giớ” trong cuộc đời, anh ta sẽ không dễ dàng bị người khác đe dọa.