Truyện Ẩn Long - Trần Viễn - Chương 330: Đại kết cục
“Chiêm chiếp!”
Ngay vào lúc Trần Viễn rơi vào trầm tư, bên tai của anh truyền đến âm thanh của Tiểu Hoàng. Nó thu nhỏ thân hình, chỉ có kích cỡ của một con chim sẻ, sau đó đậu lên bả vai của Trần Viễn.
Nghe được tiếng kêu của nó, lại nhìn thấy Tiểu Hoàng đang dùng cái đầu nhỏ của mình, cọ cọ vào trên bả vai của anh, Trần Viễn rất nhanh liền hiểu ý, đưa tay vuốt nhẹ lên trên người của nó, sau đó hé miệng mỉm cười.
“Mày làm rất tốt!”
“Chiêm chiếp!”
Tiểu Hoàng lên tiếng đáp lại. Sau đó, từ trong miệng của nó phun ra một chiếc nhẫn cổ xưa, rơi xuống bàn tay của Trần Viễn. Chiếc nhẫn này vừa mới rơi xuống, lập tức hóa thành một vệt kim quang, vô cùng chuẩn xác xuất hiện ở trên ngón tay của anh.
Đây là chiếc nhẫn không gian mà lần trước Trần Viễn nhặt được ở trong Long Cung. Hiện tại, khí linh mặc dù vẫn đang trong tình trạng ngủ say, nhưng một số công năng thông thường của nó Trần Viễn vẫn có thể sử dụng được.
Vừa rồi, Trần Viễn đem chiếc nhẫn này lấy ra, đưa cho Tiểu Hoàng là để nó đi cướp đoạt Huyền Thiên Chiến Giáp từ trong tay của đám ma tộc. Hiện tại, thông qua lực lượng tinh thần, xác định chiến giáp đã thu tới tay. Hơn nữa, Tiểu Hoàng giống như cũng không có một chút trở ngại nào, Trần Viễn không khỏi hài lòng mỉm cười.
Ong… ong…
Nhưng mà, cũng ngay vào lúc này tấm lệnh bài ở trên tay của Trần Viễn đột nhiên phát ra từng trận âm thanh chấn động kịch liệt. Đồng thời, một cỗ lực lượng từ phía trên lệnh bài phát tán ra, để cho anh có loại cảm giác không gian nháy mắt như muốn sụp đổ.
“Chuyện gì xảy ra?!”
Không chỉ Trần Viễn cảm nhận được loại cảm giác này, mà phần lớn người đem lệnh bài cướp ở trong tay đều có cảm ứng tương tự. Chính vì thế, tất cả mọi người đều không khỏi hoảng sợ, hướng ánh mắt nhìn về phía tòa Thông Thiên Tháp, đang đứng sừng sững ở giữa không trung.
“Mọi người mau nhìn!”
Không biết là ai đột nhiên hô lên một tiếng. Ngay sau đó, tầm mắt của mọi người không khỏi lại một lần nữa chuyển hướng. Từ trên thiên khủng, bỗng dưng xuất hiện một cái lỗ đen, bên trong phát tán ra từng trận khí tức hủy diệt, vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng, trong lỗ đen lúc này vậy mà đứng đấy một người. Người này toàn thân mặc lấy hắc giáp, trên đầu mọc ra một cái sừng nhọn, phía sau lưng còn tung bay hai đôi cánh chim đen sì, có thể trải rộng ra đến vạn trượng, nhanh chóng đem không gian xung quanh lỗ đen bao phủ vào bên trong.
Vừa nhìn thấy được cái bóng đen này xuất hiện, tinh thần của mọi người ở đây đều trở nên vô cùng hoảng hốt. Cho dù là tàn hồn thánh nữ, lúc này đang ẩn giấu ở trong Tiên Cung cũng bắt đầu run rẩy, kinh hãi thốt ra.
“Chủ… chủ thần?!”
Âm thanh này của nàng vừa mới phát ra, gã hắc y nhân từ trong lỗ đen vừa mới chui ra, đột nhiên hai mắt mở ro. Một đoàn huyết quang từ trong tròng mắt của hắn, trực tiếp xuyên thẳng qua thiên khung, đánh thẳng về phía tòa Thông Thiên Tháp.
Thấy được một màn này, mọi người đều không khỏi khiếp sợ, kêu lên.
“Không tốt, hắn muốn đem Thông Thiên Tháp phá hủy!”
“Nhanh, mau đem hắn ngăn lại!”
Có người đã nhịn không được, muốn tự mình xông lên phía trước, đem Thông Thiên Tháp bảo hộ. Nhưng mà, những người này còn chưa có tiếp cận được đến Thông Thiên Tháp, cơ thể của bọn họ vẫn còn cách đoàn huyết quang kia đến mấy chục dặm. Thế nhưng, tất cả đều hóa thành bọt máu, không hề lưu lại một chút cặn bã.
Nhìn thấy một màn này, tất cả những người còn lại đều không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Một lần nữa, trong lòng của bọn họ đối với gã hắc y nhân kia cảm thấy khiếp sợ không thôi.
“Muốn chết!”
Nhưng cũng ngay vào lúc này, mọi người đều cho rằng Thông Thiên Tháp sẽ bị đoàn huyết quang từ trong ánh mắt của gã hắc y nhân kia phá hủy. Đột nhiên, một người thiếu niên xông lên phía trước, trong miệng của hắn phát ra một tiếng rống to.
Khí thế trên người của người thiếu niên bỗng dưng bạo phát, một cỗ lực lượng hùng hậu mà thần thánh, từ trên người của đối phương tản mát ra bên ngoài. Lúc này, tất cả mọi người đều không khỏi giật mình, cả kinh.
“Địa Tiên?! Đối phương vậy mà là một vị cường giả cấp bậc Địa Tiên?!”
Từ khí thế ở trên người của gã thiếu niên kia, đám người có thể cảm nhận được một loại lực lượng áp chế, để cho trong lòng của bon họ tỏ ra khiếp sợ không thôi.
Cho dù là Trần Viễn, lúc này anh cũng đưa qua ánh mắt, nhìn về phía bóng lưng của đối phương.
“Kẻ này là?!”
Không biết vì sao, từ trên người của gã thiếu niên, Trần Viễn có loại cảm giác hết sức quen thuộc. Hơn nữa, khí tức của đối phương dường như cũng không quá ổn định.
Thế nhưng, những việc này cũng không có liên quan gì đến anh. Hiện tại, Trần Viễn chỉ muốn biết, rốt cuộc đối phương có thể ngăn lại một kích của vị khách không mời mà tới kia hay là không?
Oành!
Thân hình của gã thiếu niên vừa mới lao ra bên ngoài, còn chưa kịp tiếp xúc với huyết quang. Lúc này, gã hắc ý nhân đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, nhìn về tên thiếu niên. Chỉ có điều, trong ánh mắt của đối phương không có bất kỳ một tia tình cảm nào. Giống như, đối phương chỉ đang nhìn lấy một con kiến, đang ra sức vùng vẫy ở phía trước mặt của mình.
“Chết!”
Oành!
Một trận âm thanh vô cùng đạm mạc vang lên, cũng không thấy đối phương làm ra bất kỳ động tác gì. Cơ thể của gã thiếu niên lúc này bỗng dưng nổ tung, ngay sau đó máu thịt bắn ra bốn phía.
“Giáo chủ! Không!!!”
Nhìn thấy gã thiếu niên cứ như vậy bị một ánh mắt của đối phương đánh cho huyết nhục văng lên tung tóe. Tất cả mọi người một lần nữa dùng đến ánh mắt vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía đòa hắc ảnh, vẫn đang ở một khoảng cách vô cùng xa xôi, ở bên ngoài tinh không.
“Làm sao có thể? Người này thế nào lại mạnh như vậy?!”
Trong lòng mọi người nổi lên một trận hoảng sợ. Bọn họ dù nghĩ như thế nào, cũng tuyệt nhiên không có nghĩ đến, cho dù là một vị đại lão cấp bậc Địa Tiên, vậy mà ở trước mặt của đối phương ngay cả môt cái ánh mắt cũng không thể đỡ được. Hơn nữa, bộ dáng của đối phương còn rất tùy tiện, không có trực tiếp vận dụng lực lượng chân chính của mình.
“Làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy ở đây chờ chết?!”
Lúc này, có người bắt đầu sinh ra thoái ý, chỉ muốn tìm cách chạy trốn. Thế nhưng, vùng không gian này cũng không có ngõ ra, bọn họ cũng không biết chạy trốn như thế nào.
Oành!
Cũng vào lúc này, đoàn huyết quang kia cuối cùng cũng đánh trúng về phía Thông Thiên Tháp. Thân tháp lúc này trở nên lay động kịch liệt, ngay cả không gian ở bốn phía xung quanh, cũng bắt đầu chấn động không ngừng.
Thế nhưng, cho dù lực lượng của đối phương vô cùng kinh khủng, nhưng mà vẫn không có cách nào đem Thông Thiên Tháp phá hư. Thậm chí, bên ngoài thân tháp cũng chỉ lưu lại một ít vết tích nhàn nhạt, giống như chẳng có một chút tác dụng gì.
“Hay quá, Thông Thiên Tháp vẫn còn. Nhanh, mau khởi động lệnh bài, chúng ta càn phải mau chóng tiến vào bên trong Thông Thiên Tháp!”
Mấy người sở hữu lệnh bài, vừa nhìn thấy được một màn này lập tức liền tỏ ra vô cùng kích động. Đồng thời, trên tay của bọn họ liên tục bóp mạnh, lệnh bài ở trên tay lập tức phát ra quang mang đại thịnh. Cuối cùng, một cỗ lực lượng không gian truyền đến, trực tiếp đem những người này cuốn đi.
Thấy thế, những người còn lại đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Nhưng vào lúc này, một trận âm thanh có chút không được hài hòa, bỗng dưng vang lên.
“Ngu xuẩn!”
Theo âm thanh nhìn lại, không biết từ lúc nào vương tử Ared đã dẫn theo một đám binh sĩ ma tộc, đang cấp tốc hướng về phía bên này chạy tới. Sau đó, trên khuôn mặt của đám binh sĩ ma tộc mang theo mấy phần kích động, hướng về phía thân ảnh đang trôi nổi ở trong hư không quỳ xuống, lớn tiếng hô lên.
“Thần Linh vĩ đại! Chúng ta là con dân của vương quốc Autuman, chúng ta xin nguyện dùng lấy linh hồn của minh, hướng tới đức ngài vĩ đại bày tỏ sự tôn kính vô tận!”
Một đám binh sĩ ma tộc đồng thanh hô lên, thật sự để cho những ngươi có mặt ở đây đều không khỏi giật mình. Thế nhưng, thân ảnh ở trong hư không cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy bọn chúng nửa cái. Ánh mắt của nó, vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Thông Thiên Tháp. Cũng không ai biết rõ, trong đầu nó đang suy nghĩ đến thứ gì. Chỉ có điều, vẻ mặt của nó có chút trầm lại. Sau một hồi, một đoàn huyết quang, lại một lần nữa từ trong ánh mắt của nó ngưng tụ.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của nó bỗng dưng xoay chuyển, nhìn về phía vị trí của Trần Viễn. Đồng thời, trong miệng của nó còn phát ra một trận âm thanh kinh ngạc.
“Ồ?!”
Thấy được động tác này của nó, trong lòng của Trần Viễn không khỏi lộp bộp. Ngay lập tức, anh cũng không dám do dự một chút nào, trực tiếp đem Thông Thiên Lệnh cầm ở trong tay bóp mạnh.
Một cỗ lực hụt điên cuồng xông tới, đem Trần Viễn cùng với Tiểu Hoàng hút thẳng vào trong không gian. Sau đó, một trận âm thanh nổ lớn vang lên.
Oành!
Không biết từ lúc nào, huyết quang vậy mà xuyên thẳng qua không gian, trực tiếp đánh về phía vị trí Trần Viễn vừa đứng.
Chỉ có điều, lúc này thân ảnh của Trần Viễn đã hoàn toàn biến mất, ngay cả tòa Thông Thiên Tháp cũng trở nên hư hóa, sau đó tan biến không thấy gì nữa.
Nhìn thấy một màn này, tất cả những người còn lại đều không khỏi ầm thầm giật mình. Nhưng mà, còn không đợi cho bon họ kịp phản ứng lại, vùng không gian ở trước mặt bỗng dưng sụp đổ, vô số toái phiến trở nên vỡ vụn. Vừa rồi, còn một bộ vô cùng thản nhiên, đắc ý. Lúc này, sắc mặt của vương tử Ared không khỏi trở nên trắng bệch. Bởi vì, vừa rồi một nhóm binh sĩ ở ngay gần hắn, vậy mà không một chút dấu hiệu nào, trực tiếp bị vết nứt không gian cuốn đi, ngay cả một chút khối vụn cũng không có lưu lại.
Hơn nữa, không gian xung quanh hắn đang không ngừng phá toại, chờ đợi hắn lúc này chỉ có tử vong.
“A, không!!!”
Khắp nơi truyên đến âm thanh hét thảm, toàn bộ vùng không gian này chỉ không đến nửa khắc đồng hồ, cứ như vậy nứt toát ra, lưu lại vô số mảnh vỡ. Mà ở phía bên trong, đã không còn bất kỳ một người sống, cho dù thi thể cũng không hề lưu lại chút gì.
Cuối cùng, hắc ánh hơi hướng ánh mắt, nhìn về phía một chỗ không gian nào đó, trong con ngươi của nó bắn ra một trận tinh quang. Thế nhưng, nó cũng không có làm ra bất kỳ động tác gì, mà chỉ xoay người, lần nữa đi trở vào bên trong lỗ đen, trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Lúc này, thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh. Ai cũng không biết rõ, những người được truyền tống vào bên trong Thông Thiên Tháp đã đi đâu. Nhưng câu chuyện truyền ngôn về một vị Chiến Thần, đã từng đánh lui qua ma tộc, giết chết vô số dị thú cứ như vậy được truyền lưu, trở thành một nhân vật hết sức truyền kỳ.
– Hết-