Truy Quang - Tuế Kiến - Chương 35: Thanh xuân rực rỡ chỉ có một lần trong đời
Không biết có phải là bị dính ma chú kỳ quái gì hay không, mà vào đêm trước đại hội thể thao, Khê Thành luôn lất phất mấy trận mưa, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm xuống liên tục.
Tuy nhiên, bất kể mưa có to thế nào, nhiệt độ có thấp đến đâu, cũng không thể ngăn cản được sự nhiệt tình và mong đợi của các lớp đội sổ ở lầu 4 đối với đại hội thể thao. Vào buổi tối trước khi chính thức bắt đầu, Phương Bình đã nhiều lần lên bảo bọn họ giữ im lặng, nhưng hiệu quả của mỗi lần đều chỉ có thể duy trì vài phút, thầy ấy vừa rời đi, lớp học lại như nổ tung.
Hai ngày nay trời đổ mưa, tất cả huấn luyện đều bị hoãn lại, Chu Hề Từ buồn bực nằm sấp trên bàn ngủ bù, như thể không hề nghe thấy những tiếng ồn ào bên tai.
Cô đang ngủ say, bỗng nhiên bị người khác lắc lắc bả vai, bị tỉnh giấc đột ngột, vẻ mặt cô không kiên nhẫn: “Giản Thiểu Phàm, cậu làm gì…”
“Mau, đừng ngủ nữa, Khâu Trác Ngọc đang náo loạn với mấy người lớp 24, cậu mau đi xem một chút.” Giản Phàm nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ra khỏi lớp.
Khâu Trác Ngọc đang cãi lộn với Triệu Huy, cậu ta chỉ vào mũi Triệu Huy, giọng điệu hung tợn: “Con mẹ nó, tao mà không thắng lớp tụi mày trong đại hội thể thao, tao sẽ viết ngược cái tên Khâu Trác Ngọc này của mình.”
“Mạnh miệng thì ai không nói được.” Triệu Huy cũng không cam lòng yếu thế: “Nếu lớp chúng tao không lấy được hạng nhất, cái tên Triệu Huy của tao cũng viết ngược.”
Khâu Trác Ngọc tiếp tục tăng giá: “Lớp chúng tao không lấy được hạng nhất, không chỉ tên tao viết ngược, mà tao mẹ nó còn trần truồng chạy quanh sân thể dục một vòng.”
“Mày…” Triệu Huy bị khí thế của cậu hù dọa.
Khâu Trác Ngọc cười ha hả một tiếng: “Thế nào, không dám à?”
Triệu Huy đỏ mặt tía tai, “Ai nói tao không dám!”
“Được nha.” Khâu Trác Ngọc giơ tay vỗ hai cái: “Các vị bạn học đều nghe thấy rồi đó, hôm nay Khâu Trác Ngọc tôi liền đặt lời nói ở đây, đến lúc đó người nào thua mà không chịu thực hiện, con mẹ nó cả đời này đều không cứng lên được.”
Cậu nói quá nhanh, Chu Hề Từ muốn ngăn cũng ngăn không kịp, cô che mặt, chen vào giữa đám đông: “Có chuyện gì vậy?”
Khâu Trác Ngọc nhìn lướt qua Triệu Huy một cái: “Thằng chó này lan truyền tin đồn về Trần Lâm Qua trong nhà vệ sinh, bị bọn Xuyên Tử nghe thấy.”
Triệu Huy tức giận mắng: “Con mẹ mày chứ! Mày nói ai chó!”
Khâu Trác Ngọc cũng nổi giận đùng đùng, nói: “Người nào tiếp lời, người đó chính là chó!”
Triệu Huy vốn đã định rời đi, nhưng vừa nghe thấy lời này lại lập tức vọt trở về, nửa đường bị Thiệu Vũ Bình dùng tay giữ lấy, cậu ấy dùng sức hơi mạnh, siết đến nỗi sắc mặt Triệu Huy cũng biến đổi: “Mẹ nó, mày buông ra.”
Thiệu Vũ Bình buông tay ra, chà chà tay lên vai cậu ta giống như vừa đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu: “Triệu Huy, chuyện hôm nay vốn là mày làm sai, bọn tao không đánh mày một trận cũng coi như cho mày mặt mũi rồi, tuy rằng Trần Lâm Qua mới đến lớp bọn tao chưa được bao lâu, nhưng anh ấy cũng là một thành viên của lớp bọn tao, chuyện lần trước mày đâm lốp xe bọn tao đã không so đo với mày, đừng có mà mặt dày mày dạn như thế chứ.”
Triệu Huy cũng không phải là người ăn chay, vừa nghe lời này, mấy người trong đội bóng rổ lớp bọn họ liền vây quanh lại, Thiệu Vũ Bình cũng không sợ hãi, va vào bả vai cậu ta, rồi đẩy ra: “Thế nào, muốn đánh nhau sao?”
Chu Hề Từ kéo ống tay áo Thiệu Vũ Bình: “Đội phó.”
Gần đây Thiệu Vũ Bình đang chuẩn bị cho giải vô địch điền kinh vào cuối năm, nếu như cậu ấy lấy được giải thưởng thì sẽ đi tiếp con đường này trong tương lai, lỡ mà cậu ấy bị xử phạt vì đánh nhau vào lúc này, đừng nói đến việc được đặc cách tuyển sinh, ngay cả thi đấu Vương Hỗ Sinh cũng sẽ không cho cậu ấy tham gia.
Bầu không khí đang căng thẳng, Vệ Dương từ đầu kia hành lang chạy tới, mặt đối mặt với Thiệu Vũ Bình, rồi quay đầu nhìn lại đồng đội của mình, bình tĩnh nói: “Đội bóng rổ, trở về hết cho tôi.”
Triệu Huy không sợ Vệ Dương, nhưng sợ Vệ Dương sẽ báo cáo chuyện này cho huấn luyện viên, cậu ta giơ ngón giữa về phía Khâu Trác Ngọc rồi mới dẫn người trở lại phòng học.
“Mẹ nó chứ!”
“Khâu Trác Ngọc.” Thiệu Vũ Bình nắm bả vai cậu ấy đẩy người quay về: “Đừng xúc động, ngày mai đã là đại hội thể thao rồi, ở trên sân đấu cậu còn sợ không tìm được cơ hội hành chết cậu ta sao?”
Một đám người tản ra trước khi Phương Bình đi lên.
Chu Hề Từ nghe cãi nhau nửa ngày, chờ quay lại phòng học mới ý thức được có gì đó không đúng: “Ơ? Trần Lâm Qua đâu? Các cậu nói nửa ngày, người ta thì đâu rồi?”
“Anh ấy đi học thêm ngữ văn rồi.” Giản Phàm nhịn không được nói tiếp: “Cậu ngủ ngon thật đấy.”
“…”
Trần Lâm Qua học xong hai tiết học thêm, cầm tài liệu ôn tập vừa mới bước vào lớp, phát hiện cả lớp đều như có như không mà đưa ánh mắt về phía anh.
Anh dừng lại ở cửa, chần chờ nói: “Có chuyện gì vậy?”
Thiệu Vũ Bình cười: “Không có việc gì, anh học xong rồi à?”
“Xong rồi.” Trần Lâm Qua đi vào, trở lại vị trí, thuận tay đặt tài liệu vào đống sách trên bàn Chu Hề Từ, “Bọn họ làm sao thế?”
“Chính là vì thằng Triệu Huy lần trước đó.” Chu Hề Từ tránh nhắc tới quá trình bọn họ cãi nhau, chỉ nói: “Khâu Trác Ngọc nổi giận vì hồng nhan, cùng người ta hạ chiến thư, nói là lần thi đấu này không giành được hạng nhất, sẽ trần truồng chạy quanh sân thể dục một vòng.”
“Vì hồng nhan?”
“Là anh đó.” Chu Hề Từ trịnh trọng nói: “Bây giờ anh chính là quốc bảo của lớp chúng ta.”
Trần Lâm Qua từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: “Nếu bị thua, thực sự sẽ trần truồng chạy quanh sân thể dục một vòng thật sao?”
“Đương nhiên rồi, Khâu Trác Ngọc đã thề độc.”
“Thề độc cái gì?”
“Là…” Chu Hề Từ nhìn anh, đột nhiên nói không nên lời, “Dù sao cũng rất độc rất độc, độc đến nỗi đoạn tử tuyệt tôn.”
Trần Lâm Qua nhướng mày, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác sứ mệnh và trách nhiệm cực kì lớn, nếu không phải bên ngoài mưa vừa tạnh, anh thậm chí còn muốn xuống lầu chạy vài vòng.
Buổi tối trước khi tan học, Lâm Tùng Viện lại tới lớp dặn dò không được đến trễ lễ khai mạc đại hội thể thao vào sáng mai, năm nay nhà trường không để tất cả các khối lớp đi vòng quanh sân thể dục một vòng, mà là sắp xếp các đàn em khối 10 và 11 biểu diễn một số tiết mục lớn cho các anh chị khối 12.
Nhà trường yêu cầu tỷ lệ tham dự của khối 12 phải đạt 100%, lớp có người vắng mặt không lý do sẽ trực tiếp bị trừ 5 điểm, điểm này được tính vào thành tích cuối cùng của đại hội thể thao.
Sau khi xem vài màn biểu diễn có ca hát, có nhảy múa, có cả đánh quyền, tất cả học sinh lớp 12 đứng trong gió lạnh gần nửa tiếng đồng hồ đều bị lạnh đến run cầm cập.
Chu Hề Từ co rụt cổ lại: “Hôm nay nhiệt độ thấp thế này, mấy em ấy mặc ít như vậy mà nhảy múa không thấy lạnh sao?”
“Có thể là trong lòng họ đang bùng cháy đấy.” Giản Phàm chỉ vào các nam sinh trong lớp mình, rồi lại chỉ vào nhóm người lớp 24 bên cạnh: “Không khác gì bọn họ lúc này, người đang ở đây, nhưng tâm đã ở đấu trường La Mã rồi.”
Kể từ khi hạ chiến thư vào tối hôm qua, toàn bộ nam sinh lớp 25 đều giống như được tiêm máu gà, ngay cả Trần Lâm Qua sau khi biết được nội dung lời thề độc của Khâu Trác Ngọc, cũng sinh ra cảm giác vinh dự tập thể mãnh liệt, lúc này cũng theo bọn họ cùng nam sinh lớp 24 ngươi tới ta đi trao đổi những ánh mắt chém giết.
Chu Hề Từ đỡ trán: “Tớ cầu xin lễ khai mạc mau chóng kết thúc, tớ thực sự sợ bọn họ tiếp tục nhìn nữa sẽ lập tức đánh nhau trước mặt lãnh đạo trường luôn quá.”
Đánh thì không thể đánh, nhưng thi đấu thì nhất định phải so.
Buổi sáng Trần Lâm Qua chỉ có một hạng mục nhảy cao, ba thành viên dự thi của lớp 25 đều là được Dương Nguy dựa theo chiều cao mà chọn ra.
Nhảy cao nhảy cao, dáng người càng cao, thì nhảy càng cao.
Nhìn chung quy luật này thật sự có điểm đúng, cuối cùng chỉ còn lại Trần Lâm Qua cùng ủy viên ban thể dục lớp 24, và một nam sinh trong đội tuyển trường.
Dương Nguy bóp bả vai Trần Lâm Qua giúp anh thả lỏng xương khớp, “Đừng căng thẳng, không lấy được vị trí thứ nhất cũng không sao, chỉ cần lọt vào top 3 là đã được cộng điểm rồi.”
Anh cau mày đè tay Dương Nguy lại: “Tôi không căng thẳng, nhưng cậu cứ ấn xuống như vậy, có thể không cần đợi đến lúc tôi ra sân, xương cốt này của tôi đã bị cậu bóp nát rồi.”
Bên cạnh truyền đến vài tiếng cười, Chu Hề Từ vỗ vào cánh tay Dương Nguy: “Ủy viên thể dục, cậu thả lỏng một chút, đây mới là trận đấu đầu tiên của hôm nay thôi.”
Dương Nguy lắc tay: “Tớ không có căng thẳng, tớ rất thả lỏng mà.”
Cô không bình luận gì, đưa nước trong tay cho Trần Lâm Qua, anh nhận lấy mở nắp uống một ngụm, rồi rất tự nhiên mà đưa lại: “Buổi sáng em không thi đấu à?”
“Có, nội dung 50m, đoán chừng lát nữa phải đi qua đó kiểm tra rồi.” Trên tay Chu Hề Từ vẫn còn cầm áo khoác của anh, tiến lại gần hỏi: “Có tự tin sẽ giành được hạng nhất không?”
Trần Lâm Qua nhìn về phía nam sinh trong đám người ở đối diện, lắc đầu nói: “Khó, đội trường rất mạnh, phỏng chừng nhảy thêm hai lượt nữa chúng ta sẽ không theo kịp.”
“Trời ạ, em rốt cuộc cũng nhìn thấy anh nghiêm túc khiêm tốn một lần.”
“…” Trần Lâm Qua nhìn cô một cái, khó có được mà không bác bỏ cô, anh giơ tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu cô một chút: “Đi đây.”
Nhiệt độ của lòng bàn tay lướt qua trong chớp mắt.
Chu Hề Từ vô thức nắm chặt áo khoác trong tay, khóe môi bất giác giương lên một nụ cười hơi nông.
Trận chung kết sắp bắt đầu.
Trần Lâm Qua cùng hai tuyển thủ khác đi tới trước mặt trọng tài, hôm nay anh mặc một bộ đồ màu đen, trông người gầy gầy mà thẳng tắp.
Vóc dáng trọng tài không cao lắm, anh khẽ cúi đầu xuống lắng nghe, không biết nói đến cái gì, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười nhẹ, sự lạnh lùng trên mặt thoáng chốc nhạt đi rất nhiều.
Phản ứng của quần chúng vây xem càng thêm nhiệt liệt, Chu Hề Từ tùy tiện đảo mắt qua, mấy nhóm nữ sinh trong đám người đều giơ điện thoại di động lên chụp ảnh anh.
Trần Lâm Qua dường như không phát hiện, nghe trọng tài nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hề Từ, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Chu Hề Từ còn chưa kịp đáp lại nụ cười ấy, tầm mắt đã bị một nam sinh đột nhiên xông tới ngăn trở, cô lập tức đổi vị trí rồi nhìn lại, Trần Lâm Qua đã đi tới một bên để xếp hàng.
Trận đấu dựa theo thứ tự xếp hạng thành tích của vòng loại, Trần Lâm Qua xếp thứ hai, chờ anh đứng vào vị trí xuất phát, Giản Phàm nhịn không được mà chậc lưỡi: “Với độ nổi tiếng của Trần Lâm Qua, đợi đến cuối năm bỏ phiếu, số phiếu của anh ấy phải đoạn tầng luôn ấy, sao trước kia tớ không cảm thấy trường chúng ta có nhiều nữ sinh như vậy nhỉ?”
“Đó là bởi vì cậu không học ở ban xã hội.” Chu Hề Từ nói chuyện, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào Trần Lâm Qua đang giơ tay ra hiệu cho trọng tài trên sân.
Áo thun đen đón gió mà lay động, dán sát vào cái eo thon gầy của thiếu niên, trong nháy mắt khi nhảy lên, mép áo cũng bị gió cuốn lên, cảnh xuân bên hông chợt lóe qua.
Tiếng reo hò càng thêm nồng nhiệt.
Ngay khi rơi xuống đất, bụi đất tích tụ trên đệm hơi bay lên giữa không trung, lưng anh dán vào đệm thuận thế lăn một vòng, lúc đứng dậy, trên tay áo bị phủ lên một tầng cát bụi.
Trọng tài ghi lại thành tích.
Trần Lâm Qua vỗ bụi quay lại điểm xuất phát, lúc bắt đầu vòng hai, đài phát thanh đang hô vang nữ sinh lớp 12 nội dung 50m bắt đầu đến kiểm tra(1).
(1)Trong cv là “Kiểm lục”: nôm na là điểm danh và kiểm tra VĐV trước thi đấu, nhưng từ này vừa không phổ biến lại cũng không thuần việt nên mình đổi lại.
Chu Hề Từ nhét áo khoác và nước vào lòng Dương Nguy, “Tớ đi đây, nhớ báo kết quả trận đấu vào trong nhóm đó!”
“Biết rồi.” Dương Nguy ôm chặt áo khoác: “Cố lên, Chu Tiểu Từ, đừng làm đội điền kinh chúng ta mất mặt.”
“Yên tâm đi.”
Lúc Chu Hề Từ đi ra ngoài lại quay đầu nhìn lại, Trần Lâm Qua vừa mới từ trên đệm đi xuống, xắn tay áo nhìn về phía nơi cô đứng khi nãy.
Bóng người trùng trùng điệp điệp dần che khuất tầm mắt hai người.
Cô không kịp nói gì, quay đầu chạy về phía “chiến trường” của mình.
Một buổi sáng thi đấu xong, lớp 25 thu hoạch bội thu, Chu Hề Từ và Giản Phàm lần lượt giành chức vô địch nội dung 50m và 100m nữ.
Trần Lâm Qua nhảy cao đạt được vị trí thứ hai, hạng nhất là Cao Hy của đội trường.
“Lớp 24 sao rồi, bọn họ hiện tại được bao nhiêu điểm?” Buổi trưa lúc ăn cơm, Chu Hề Từ nghe Dương Nguy thống kê xong, cắn miếng sườn hỏi.
Sắc mặt Dương Nguy không quá tốt: “Rất sít sao với chúng ta, lớp bọn họ lần này thực lực cũng rất mạnh, ném lao bọn họ giành hạng nhất, lớp chúng ta chỉ xếp thứ sáu.”
“Đừng suy sụp, còn chưa kết thúc mà.” Chu Hề Từ lật lật danh sách hạng mục: “Buổi chiều còn có 800m nam, nữ và hai người ba chân…”
Cô nói đến đây thì ngẩng đầu lên nhìn Lý Đại Xuyên đang vùi đầu ăn, đá chân Trần Lâm Qua dưới bàn: “Các anh luyện thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.” Trần Lâm Qua buông đũa xuống: “Đã nâng cấp từ đi một bước ngã một lần lên thành đi năm bước ngã một lần.”
Chu Hề Từ chớp chớp mắt: “Anh nghiêm túc?”
“Bằng không đợi lát nữa cơm nước xong tụi anh thực hành một lần cho em xem.”
Cô chậc lưỡi: “Quên đi, vẫn là để dành chút sức lực này để lên đường đua thôi.”
Lý Đại Xuyên nghe thế thì đáp: “Cậu phải có lòng tin vào bọn tớ chứ, tuy rằng bọn tớ luyện tập không tốt, nhưng các lớp khác cũng chả khá khẩm hơn bao nhiêu đâu, chúng ta chỉ cần thắng đám chó lớp bên cạnh là được rồi.”
Chu Hề Từ vẫn không quá yên tâm, hơn nữa nỗi lo này càng được phóng đại khi tiến vào sân thi đấu, nhất là lúc nhìn thấy tuyển thủ các đội khác trên đường băng.
Lớp 25 ở đường băng trong cùng, bên cạnh là Triệu Huy và Hà Nhất Kim lớp 24, hai người nay xem như là kẻ thù chung của lớp 25, nhất là Triệu Huy, trận đấu còn chưa bắt đầu, cô đã bắt đầu lo lắng bọn họ có thể nửa đường đánh nhau hay không.
Không biết có phải vẻ mặt của cô quá mức nghiêm túc không, mà khi Trần Lâm Qua điểm danh xong quay lại, anh dùng ngón tay búng nhẹ lên trán cô, chờ cho cô lấy lại tinh thần mới cười nói: “Anh là ra sân thi đấu, không phải ra chiến trường, em căng thẳng như vậy làm gì.”
Anh không dùng nhiều sức, nhưng Chu Hề Từ vẫn cảm giác được đầu mình nóng lên, đưa tay lên sờ sờ nói: “Em là sợ Triệu Huy ngáng chân tụi anh, cậu ta là người nhỏ nhen, keo kiệt, chỉ vì một lần thi bị bắt mà cũng có thể phá lốp xe của anh…”
Nói đến chuyện này, cô lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Gần đây cậu ta không đi đâm lốp xe của anh chứ?”
“Không có.” Trần Lâm Qua nói xong, thấy cô vẫn chưa tin, nhắc nhở: “Bây giờ trong nhà để xe đã có camera giám sát, em quên rồi sao?”
“Anh nói em mới nhớ.”
Sau vụ việc đâm lốp xe xảy ra, Phương Bình đã nghiêm khắc xử phạt Triệu Huy, thậm chí còn suốt đêm tăng ca để lắp camera giám sát ở cả bốn góc nhà để xe.
Vừa nói xong, Lý Đại Xuyên cầm dây buộc chân chạy tới: “Mau mau, buộc lại, trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Chu Hề Từ đang muốn ngồi xổm xuống, thì thấy chiếc giày trước mặt lui về sau một bước nhỏ, cô ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
Trần Lâm Qua sờ sờ mũi: “Để bọn anh tự buộc, em đi lấy giúp anh chai nước.”
“Được rồi.” Chu Hề Từ đứng lên nhét đoạn dây vào tay anh, đi đến chỗ lấy nước được nửa đường thì nghe thấy tiếng trọng tài thổi còi, lại lập tức quay trở về.
Trần Lâm Qua và Lý Đại Xuyên đã buộc chắc chân xong, đang đứng trên đường đua, các tình nguyện viên của hội học sinh đang giúp kiểm tra độ chặt của dây.
Nhìn thấy Chu Hề Từ, anh giơ tay lên làm động tác uống nước.
Bạn học bên cạnh đang cầm cờ đuổi người ra khỏi phạm vi thi đấu, Chu Hề Từ không chen qua được, đang sốt ruột không biết làm thế nào để nói với anh, thì trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
“Vệ Dương!” Cô gọi người lại, chạy tới lấy một chai nước từ trong thùng trước ngực cậu ta: “Lát nữa sẽ trả lại cho cậu! Cảm ơn!”
“Chu…” Vệ Dương thấy cô lại chen vào trong đám người đang vây xem, cậu ta túm lấy một bạn học bên cạnh rồi nhét cái thùng sang: “Tớ đi vệ sinh, cậu giúp tớ mang nước qua nhé.”
“Được.”
Chu Hề Từ đang ra hiệu cho Trần Lâm Qua ý bảo cô đã lấy được nước, Vệ Dương từ bên kia chen tới, nhìn theo tầm mắt cô, đối diện với ánh mắt của Trần Lâm Qua, cậu ta khẽ nhướng mày, quay đầu lại hỏi: “Đó chính là học sinh mới chuyển đến lớp các cậu?”
Vệ Dương rời trường hơn bốn tháng, vừa trở về đã nghe nói học kỳ này lớp các cô chuyển đến một học bá, mấy người buôn dưa kia biết “scandal” của cậu ta và Chu Hề Từ, còn nói thêm vào một câu rằng người đó hình như là thanh mai trúc mã của Chu Hề Từ.
Chuyện cậu ta thích Chu Hề Từ mọi người đều biết, chuyện Chu Hề Từ không thích cậu ta ai ai cũng rõ trong lòng, bình thường người quen đùa giỡn với nhau tuy vô hại, nhưng Vệ Dương lại không muốn cho người khác cơ hội buôn chuyện lung tung như vậy, vì thế cậu ta sẽ lập tức nói qua loa lấy lệ đôi câu, đem chuyện này dời đi.
Lại nói tiếp, hôm nay cũng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Trần Lâm Qua ngoài đời, quả thật rất đẹp trai, chỉ là ánh mắt có chút lạnh, nhìn không dễ tiếp cận lắm.
Chu Hề Từ không để ý trả lời cậu ta, ngay từ đầu trận đấu, toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người Trần Lâm Qua trên đường băng.
Không chỉ có mỗi cô, rất nhiều nữ sinh vây xem ước chừng đều đến vì Trần Lâm Qua, từ khi tiếng còi bắt đầu vang lên, bên tai Vệ Dương cũng chỉ có thể nghe thấy ba chữ Trần Lâm Qua.
Cậu ta muốn nói chuyện với Chu Hề Từ, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe cô mắng một câu: “Mẹ kiếp! Thằng chó Triệu Huy! Mình biết ngay mà!”
Nói xong, cô liền chạy về phía vạch đích.
Vệ Dương cũng chen theo sau.
Cách vạch đích khoảng 20m đã có một đám đông vây quanh, từ trong miệng những người đang xem, Vệ Dương nghe rõ được đầu đuôi câu chuyện.
Triệu Huy và Hà Nhất Kim ở đường băng số 2 sau khi bị mất thăng bằng thì vấp ngã vào Trần Lâm Qua và Lý Đại Xuyên ở đường băng số 1.
Lớp 25 nói là cố ý, lớp 24 cắn chết không thừa nhận, hai nhóm người trực tiếp dừng trên đường băng để cãi nhau, nếu không phải có giáo viên ở một bên, có lẽ đã lao vào đánh nhau rồi.
Chu Hề Từ chen vào trong đám người, Trần Lâm Qua ngồi trên mặt đất, hai cánh tay đặt trên đầu gối, trên mu bàn tay và ngón tay đều có nhiều vết trầy xước ở các mức độ khác nhau.
Ngón út là nghiêm trọng nhất, toàn bộ lớp da ở mặt bên đều bị rách, máu theo đó rỉ ra từng giọt.
Chân mày Chu Hề Từ gần như nhíu thành một đường, khi cô nắm cánh tay anh để xem vết thương, Trần Lâm Qua cũng có thể cảm giác được tay cô đang run rẩy.
Anh dùng đầu ngón tay chọc chọc vào cổ tay cô, “Không sao, anh…”
Bên cạnh đột nhiên lại có một người khác ngồi xổm xuống.
Vệ Dương.
Bạn trai tin đồn của Chu Hề Từ.
Trần Lâm Qua vừa nảy ra hai câu ấn tượng này trong đầu, liền nhắm mắt lại, hô hấp cũng trở nên nặng nề, “Hình như anh thấy hơi đau.”
Chu Hề Từ cũng không ngẩng đầu lên, mi tâm nhăn lại càng lúc càng rõ ràng: “Chắc chắn là đau rồi, còn chảy cả máu nữa mà, Triệu Huy cái đồ chó chết.”
“Chu Hề Từ.”
“Hả?”
“Đừng nói tục.”
Lúc này Chu Hề Từ mới ngẩng lên, vừa định nói gì đó, chớp mắt nhìn thấy Vệ Dương đang ngồi xổm bên cạnh, ngây ngẩn cả người: “Sao cậu lại ở đây?”
“…” Vệ Dương thở dài một tiếng: “Tớ đã đi theo cậu từ lúc bắt đầu thi đấu rồi, đừng nói với tớ là cậu không phát hiện ra nhé.”
Chu Hề Từ thực sự muốn nói là cô không hề phát hiện ra.
Vẻ mặt Vệ Dương càng thêm ai oán: “Vậy cậu còn nhớ việc cậu lấy nước của lớp chúng tớ không?”
“Không phải chứ Vệ Dương, chỉ vì một chai nước mà cậu đi theo tớ đến tận bây giờ?” Chu Hề Từ nhướng mày: “Cũng không phải là tớ không trả.”
Nghe đến đây, Trần Lâm Qua thật sự không nhịn được cười, chút chua xót không nhẹ không nặng trong lòng bỗng chốc biến mất, anh chỉ chỉ vào chai nước Chu Hề Từ làm rơi trên mặt đất: “Cho anh uống chút nước.”
“Ồ.” Chu Hề Từ vặn nắp ra định đưa cho Trần Lâm Qua, nhưng khi nhìn đến vết thương trên hai tay anh, cô liền trực tiếp đưa tới bên môi anh.
Trần Lâm Qua ở tư thế này uống hai ngụm, tầm mắt rơi vào trên người Vệ Dương, hai người “ngươi tới ta lui”, cuối cùng là Vệ Dương đứng lên trước: “Tớ đi đây, không cần trả nước đâu.”
“Tớ sẽ trả.” Chu Hề Từ vặn chặt nắp chai, quay đầu lại nhìn anh một cái, nhờ người đỡ Trần Lâm Qua từ trên mặt đất dậy: “Anh cử động chân thử.”
Trần Lâm Qua cử động hai cái theo lời cô: “Không có việc gì.”
“Không có việc gì thật chứ?” Chu Hề Từ vừa nói, vừa đưa tay sờ lên đùi anh.
Trần Lâm Qua bị dọa đến mức trực tiếp nhảy về phía sau hai bước, tay vung ra một đường máu trong không trung, nghiêm mặt nói: “Làm gì đó?”
“Em kiểm tra anh có bị thương hay không?” Chu Hề Từ nói: “Tuy nhiên nhìn động tác anh nhanh nhẹn như vậy, em yên tâm rồi.”
Cô nói xong, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Triệu Huy trong đám người, chờ đến khi phát hiện mục tiêu, cô liền giống như Tiểu Na Tra đạp lên Phong Hỏa Luân trực tiếp lao người tới.
“Chu Hề Từ…!”
Trần Lâm Qua muốn cản cũng không kịp, chỉ có thể nhìn cô như một quả đạn pháo đã định sẵn mục tiêu công kích mà đâm vào Triệu Huy vừa từ trên mặt đất đứng dậy.
“Mẹ nó! Ai không có mắt như vậy!” Triệu Huy trước đó cũng bị ngã không nhẹ, lúc này bị Chu Hề Từ dùng phương pháp “đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm” này va vào, trực tiếp ngã cắm mặt xuống đất, cái mũi vốn không cao của cậu ta đoán chừng cũng bị đập cho gãy rồi.
“Là tao, bà cô của mày đây!” Chu Hề Từ ngã ở trên lưng Triệu Huy, một chút xây xát cũng không có, lúc bò dậy còn đá vài cái lên đùi cậu ta: “Thật xin lỗi nha cháu trai, bà cô của cháu lớn tuổi rồi, mắt không còn tốt nữa, không nhìn thấy trên mặt đất có một đống phân chó lớn như vậy, thế nên mới bị giẫm phải.”
“Con mẹ mày…!” Triệu Huy chống cánh tay vừa định đứng lên, trên eo lại đột nhiên rơi xuống hai vật nặng, đè cậu ta ngã xuống một lần nữa.
Khâu Trác Ngọc đang đẩy tạ ở bên cạnh, thi đấu được một nửa thì nghe nói bên này xảy ra chuyện, liền trực tiếp ôm hai quả tạ vọt tới.
Cậu ấn hai quả tạ có trọng lượng không nhẹ, trực tiếp đè Triệu Huy xuống đất không thể nhúc nhích: “Mày có phải là đàn ông con trai hay không? Giờ đứng dậy cũng làm không nổi à?”
Khi Khâu Trác Ngọc một câu lại một câu hỏi cậu ta có phải đàn ông không, nói đến hết sức tận tâm, thì lớp trưởng lớp 24 dẫn theo giáo viên chạy tới.
Lớp 25 phối hợp ăn ý, trước khi bọn họ đến, Khâu Trác Ngọc đã ném quả tạ đi, rồi cùng các nam sinh bên cạnh xếp chồng lại, tất cả đè lên nhau, còn bày ra vẻ mặt vô tội mà nói: “Thầy, sao thầy lại đến đây?”
Giáo viên cau mày: “Các em đang làm gì vậy?”
“Xếp La Hán ạ(2).” Thiệu Vũ Bình ở trên cùng đứng lên, “Thầy hồi đi học chưa từng chơi qua trò này sao ạ? Rất vui đó.”
Hà Nhất Kim chỉ vào cậu ấy nói: “Nói bậy! Tụi mày rõ ràng đang bắt nạt người khác.”
“Ai?” Giản Phàm đẩy trở về: “Bọn tao bắt nạt ai? Con mắt nào của mày nhìn thấy bọn tao bắt nạt người khác? Năng lực của cậu ta không đủ nên bị đè ở phía dưới, đấy là vấn đề của cậu ta, làm sao có thể gọi là bắt nạt chứ?”
Cô ấy nói xong, còn khoác tay lên vai Hà Nhất Kim: “Này, cậu đụng vào tôi, tôi cũng có thể nói với giáo viên là cậu đùa giỡn lưu manh.”
Hà Nhất Kim chưa từng cãi nhau với con gái, huống chi là một người không ra bài theo lẽ thường như Giản Phàm, cậu ta chỉ vào cô ấy lắp bắp nửa ngày: “Mày, mày…”
“Thôi đi, lớp tụi mày vừa rồi đã thua, trong sân ngoài sân đều là loser.” Khâu Trác Ngọc giơ ngón tay cái hướng xuống, “Loser!”
Các nam sinh lớp 25 học theo Khâu Trác Ngọc, đồng thanh nói: “Loser!!”
“Được rồi, được rồi, đừng náo loạn nữa, đánh nhau gây sự trong đại hội thể thao sẽ bị trừ điểm, các em đừng ỷ vào việc chủ nhiệm Phương hôm nay không có ở đây mà làm loạn.” Giáo viên cũng không muốn quản những chuyện như này, bèn tùy tiện hòa giải, “Các em cũng thật là, đùa giỡn cũng phải chú ý chừng mực, không có lần sau đâu đấy.”
“Vâng ạ! Đã biết, thưa thầy!” Khâu Trác Ngọc dẫn đầu các nam sinh chào giáo viên: “Tạm biệt thầy! Thầy vất vả rồi!”
Chờ đám người đi xa, Triệu Huy mới được nam sinh lớp cậu ta đỡ dậy, Thiệu Vũ Bình đi tới đạp vào mông cậu ta một cái: “Có bụi, tao giúp mày đá đi.”
“Các cậu đừng có khinh người quá đáng!” Hầu hết các nam sinh lớp 24 đều không có ở đây, mấy nữ sinh lại không thể gánh vác được tình hình, lời nói ra cũng không có trọng lượng.
“Rốt cuộc là ai khinh người quá đáng chứ?” Chu Hề Từ đi tới: “Còn không phải là do Triệu Huy và Hà Nhất Kim lớp các cậu cố ý vấp ngã vào bạn học lớp chúng tôi trên sân thi đấu hay sao? Các cậu nhìn xem họ bị ngã thành cái dạng gì rồi?”
Cô cẩn thận kéo cánh tay Trần Lâm Qua, Trần Lâm Qua cũng phối hợp để lộ vết thương trên tay, cánh môi mím chặt, như thể bị đau đến không chịu nổi.
Chu Hề Từ nói: “Anh ấy chính là học sinh đứng đầu lớp chúng tôi! Xếp hạng 13 toàn khối…”
Trần Lâm Qua cúi đầu ghé vào bên tai cô: “Hạng 12.”
“Hả? Anh leo lên nhanh vậy sao?” Chu Hề Từ cũng đè giọng hỏi.
Anh gật đầu.
Chu Hề Từ tiếp tục nói: “Anh ấy đứng thứ 12 toàn khối, nếu bởi vì lần tai nạn này mà cánh tay bị thương không thể viết được chữ, thì các cậu có chịu trách nhiệm về tổn thất của nhà trường và của gia đình chúng tôi hay không! Còn có bạn học Lý Đại Xuyên, đừng nhìn bề ngoài cậu ấy không có thương tích gì, nhưng tổn thương trong lòng các cậu biết được sao!”
Lý Đại Xuyên ở một bên lập tức vùi đầu vào vai Hùng Lực, Hùng Lực nghiêm mặt, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu ấy: “Không có việc gì, có chúng tớ ở đây.”
Lớp trưởng lớp 24 nhịn không được mà nói: “Nhưng trọng tài cũng không nói bạn học lớp chúng tôi phạm quy…”
Đúng lúc này, Đào Khương từ bên kia đường băng chạy tới: “Phạm quy rồi.”
Cô ấy hít một hơi: “Lớp 24 cố ý ngáng chân người khác bị tính là phạm quy, trừ 10 điểm, trọng tài nói bồi thường điểm cho lớp chúng ta, cộng thêm 1 điểm.”
Toàn bộ lớp 24 và lớp 25: “…”
Bạn lớp trưởng vừa nãy nhỏ giọng nói xin lỗi, liền lôi kéo mấy nữ sinh khác rời đi, mấy người Triệu Huy ở bên cạnh cũng muốn đi, nhưng bị Khâu Trác Ngọc ngăn cản: “Xin lỗi đi.”
“Mày…!”
“Mày cái gì mà mày, làm sai phải bị đánh, bọn tao còn chưa có đánh mày đâu.”
Triệu Huy sợ mạnh hiếp yếu, bỏ lại một câu “Thực xin lỗi” rồi cũng không quay đầu lại mà chạy đi.
“Đồ hèn.” Khâu Trác Ngọc mắng chửi, vừa định nói thêm gì đó, đột nhiên nhìn thấy hai quả tạ trên mặt đất, vội vàng phản ứng lại, khom lưng ôm lấy quả tạ và chạy đi: “Mẹ kiếp! Tớ còn chưa thi đấu xong, tớ đi trước đây!!”
Một đám người thấy cậu chạy được nửa đường, thì bị giáo viên tìm tới vặn lỗ tai, trông bộ dáng rụt cổ của cậu, cả bọn đều không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thiệu Vũ Bình cười nửa chừng thì nhìn thấy vết thương trên cánh tay Trần Lâm Qua, lại không cười nổi nữa: “Anh muốn đến phòng y tế của trường xử lý một chút không?”
Chu Hề Từ phản ứng lại, nắm lấy cánh tay anh: “Em đưa anh đi.”
Phòng y tế và sân thể dục nằm ở hai hướng khác nhau, lúc Chu Hề Từ kéo Trần Lâm Qua qua đó, bác sĩ trực ban của trường đang định đi toilet.
Anh ấy thực sự gấp đến độ không chịu nổi, nói: “Các em chờ tôi một lát nhé, vài phút thôi.”
Chu Hề Từ nhìn anh ấy, nói: “Không có việc gì, anh cứ đi đi, em sẽ xử lý, em có thể lấy chút bông gòn lau bụi đất cho anh ấy trước được không ạ?”
“Có thể.” Bác sĩ của trường đem hộp thiếc nhỏ màu trắng đặt lên bàn: “Dùng nhíp gắp, đừng dùng tay.”
“Được, cảm ơn ạ, anh mau đi đi, đừng để ý tụi em.”
Chu Hề Từ nhìn anh ấy đi ra ngoài, có lẽ là cảm thấy bọn họ không chú ý nữa nên bắt đầu vắt chân lên cổ mà chạy, chìa khóa treo ở thắt lưng kêu leng keng.
Cô không nhịn được cười: “Xem ra là rất gấp nha.”
Quay đầu lại nhìn thấy Trần Lâm Qua đang ngồi bên cạnh, sắc mặt cô lại trở nên nghiêm túc: “Vừa rồi đáng lẽ em nên đá Triệu Huy thêm hai cú.”
Trần Lâm Qua nghĩ đến phương pháp “đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm” kia của cô, thật không thể nghĩ đến mà, nghĩ đến liền thấy đau đầu: “Chu Hề Từ.”
“Ừ?” Cô đang gắp hai miếng bông gòn, kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh: “Sao vậy?”
“Sau này muốn đánh người, thì hãy đổi phương thức khác.”
“Hù chết em rồi, em còn tưởng rằng anh sẽ bảo sau này em không được tùy tiện động tay động chân với người khác chứ.” Chu Hề Từ nắm lấy cổ tay anh lật qua, “Chẳng qua trên cơ bản em sẽ không động tay động chân với ai đâu, tất cả đã có Khâu Trác Ngọc và Đại Hùng, bọn họ chính là tay đấm của em, còn Tiểu Phàm ý hả, chính là cái miệng thứ hai của em, về phần Khương Khương mà nói… miễn cưỡng được coi là quân sư của em đi.”
Trần Lâm Qua nhìn cô, bỗng nhiên hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Động tác tay Chu Hề Từ bất thình lình loạng choạng, chọc đến chỗ anh bị rách da, làm cô sợ tới mức vội vàng nâng tay lên: “Không sao chứ?”
Trần Lâm Qua nhíu mày: “Không sao.”
“Anh đừng có nói chuyện, làm em giật nảy mình.” Cô cúi đầu, trong lòng rối bời, không biết vì sao Trần Lâm Qua lại hỏi cô như vậy.
Anh là anh trai của em.
Đây không phải là đáp án hiển nhiên sao?
Nhưng…
Vì cái gì mà đáp án hiển nhiên như vậy, cô lại không thể nghĩ đến trước tiên, Chu Hề Từ lại bắt đầu cau mày suy nghĩ sâu xa.
Vẻ mặt đầy mây mù.
Bác sĩ của trường từ bên ngoài tiến vào nhìn thấy biểu tình của cô còn tưởng rằng nam sinh này bị thương rất nghiêm trọng, chờ xử lý xong mới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may, miệng vết thương không sâu lắm, thay hai ba lần thuốc thì sẽ ổn thôi, còn có mấy ngày này phải chú ý đừng để dính nước.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Chu Hề Từ nhận lấy túi thuốc, “Như này sẽ để lại sẹo sao ạ?”
“Còn phụ thuộc vào khả năng hồi phục của từng người, chẳng qua bị ở trên tay, để lại sẹo hay không cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
Chu Hề Từ nói thầm: “Vẫn có một chút ảnh hưởng mà.”
Bác sĩ bật cười.
Trần Lâm Qua cũng nở nụ cười, đứng lên nói: “Đi thôi, quay về nào.”
Chu Hề Từ đỡ anh đi được nửa đường, mới ý thức được gì đó: “Ơ không đúng, anh bị thương ở tay chứ đâu phải ở chân, anh không thể tự đứng thẳng lên mà đi sao?”
Cô làm bộ muốn hất cánh tay anh ra, nhưng Trần Lâm Qua đã nhíu mày chậc một tiếng trước, cô dừng tay lại, rồi buông lỏng ra: “Quên đi, quên đi.”
Trần Lâm Qua cười khẽ, cánh tay đặt trên vai cô, trong tầm mắt Chu Hề Từ đều là băng trắng quấn trên lòng bàn tay anh.
Cách quá gần rồi.
Gần đến mức hô hấp và nhiệt độ cơ thể anh, cô đều có thể nghe thấy và cảm nhận được tất cả, rất nóng, giống như đang dựa gần một cái bếp lò, cả người cô đều chậm rãi bị thiêu đốt.
Lỗ tai Chu Hề Từ nóng đến mức không thể nóng hơn, lấy một tư thế cực kỳ mất tự nhiên, cô ngồi xổm xuống, “Em thắt dây giày.”
Cánh tay Trần Lâm Qua chậm rãi rũ xuống, tầm mắt rơi vào vành tai đỏ bừng của cô, ngón tay giật giật, nhưng vẫn là không chạm xuống.
Không dám.
Cũng sợ làm cô sợ hãi.
–
Đại hội thể thao kéo dài tổng cộng ba ngày.
Vốn là ngày cuối cùng Trần Lâm Qua còn có một nội dung chạy vượt rào 100 mét, nhưng ngay khi Dương Nguy nhìn thấy băng gạc trên hai tay anh, lập tức tự mình xung phong chạy thay.
Anh biết buổi sáng Dương Nguy vừa mới chạy xong 1500m, buổi chiều còn phải chạy 3000m, nên đã cố ý nhấn mạnh rằng mình không có việc gì: “Tôi có thể tham gia.”
Nhưng Dương Nguy rất kiên trì: “Không được, miệng vết thương này của anh nếu chạy 100 mét chắc chắn sẽ bị nứt ra, không được, em không muốn làm tội đồ của lớp chúng ta đâu.”
Trần Lâm Qua lưu loát tháo băng gạc trên tay: “Đã không sao rồi.”
Băng gạc là sáng nay đi thay thuốc, Chu Hề Từ nhờ bác sĩ của trường quấn giúp, nói là sợ trong thời gian hồi phục bị nhiễm trùng do bụi bặm.
Dương Nguy còn muốn nói thêm gì đó, Trần Lâm Qua bỗng nhiên đè bả vai cậu ấy lại: “Còn nữa, chạy bộ là dùng chân, không phải dùng tay, cho dù muốn nứt ra cũng là người lớp 24 bị nứt.”
Dương Nguy “phụt” cười: “Chà, em thật không ngờ học bá như anh lại là cái dạng này.”
Trần Lâm Qua thu tay lại, quấn băng gạc trở về, cười hỏi: “Tôi là cái dạng gì?”
“Thì là…” Dương Nguy gãi gãi đầu: “Em tưởng anh không thể chơi cùng một chỗ với đám học sinh như tụi em, không phải đều nói giữa học bá và học tra có một bức tường ngăn cách hay sao?”
Trần Lâm Qua không nói gì, chỉ giơ tay lên giữa không trung gõ gõ.
Dương Nguy khó hiểu: “Làm gì vậy?”
“Tôi gõ xem bức tường ở đâu.”
Dương Nguy bật cười, lần này thật sự là phát ra từ đáy lòng, cười đến mức khiến Chu Hề Từ vừa đi lấy nước trở về cũng phải buồn bực: “Chạy vượt rào còn chưa bắt đầu đâu, có phải cậu vui mừng quá sớm rồi không.”
“Cậu có chút niềm tin vào nam sinh chúng tớ được không thế?” Dương Nguy nhìn sang bên cạnh: “Đi, chúng ta đi kiểm tra thôi, không thèm chấp nhặt với cậu ấy.”
“Tớ? Chấp nhặt?” Chu Hề Từ nhìn về phía Trần Lâm Qua, vẻ mặt anh vô tội buông tay, bị Dương Nguy lôi kéo đi ra.
Chu Hề Từ chú ý tới nút thắt băng gạc trên tay anh, liền đuổi theo: “Băng gạc của anh bị sao vậy?”
“Anh tự thắt lại.” Trần Lâm Qua thăm dò: “Anh có thể tháo ra không?”
“Anh nghĩ sao?” Cô xụ mặt: “Em có thể cho anh tiếp tục tham gia thi đấu là dựa vào việc vì anh mà Khâu Trác Ngọc mới phát lời thề độc.”
Dương Nguy nói: “Tớ đã khuyên anh ấy rồi, là anh ấy nhất quyết muốn thi.”
“Anh ấy không đi chẳng lẽ để cho cậu đi sao, có phải cậu đã quên buổi chiều cậu còn nội dung 3000m.” Chu Hề Từ thở dài: “Ngay cả trâu cày ruộng cũng không mệt mỏi như thế.”
Dương Nguy: “Cậu so sánh cái kiểu gì vậy?”
“Kiểu so sánh của học tra.”
“…”
Trần Lâm Qua cười cười: “Được rồi, anh chỉ là ra sân thi đấu, cũng không phải ra chiến trường.”
Chu Hề Từ chỉ vào anh: “Ngày hôm qua anh cũng nói với em như vậy, kết quả thì sao?”
Trần Lâm Qua mặt không đổi sắc, chỉ là bước nhanh hơn: “Anh đi kiểm tra.”
Dương Nguy bị hình thức ở chung của hai người chọc cười, thuận miệng nói một câu: “Nhà các cậu sau này nhất định là cậu làm chủ, Trần Lâm Qua nhìn chính là người bị vợ quản nghiêm.”
Chu Hề Từ vốn còn đang nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Lâm Qua, nghe cậu ta nói lời này xong, đột nhiên thu tầm mắt lại, “Cậu nói bậy gì đó.”
Dương Nguy vỗ vỗ miệng: “Sai rồi, sai rồi, là tớ nói năng không suy nghĩ.”
Chu Hề Từ mím môi, bị câu nói của Dương Nguy làm cho không dám nhìn chằm chằm Trần Lâm Qua nữa, liếc xem một cái thôi cũng giống như là đang mang mục đích riêng.
Cô cũng không tiến đến điểm kiểm tra mà đi theo Giản Phàm và Đào Khương chen chúc trong đội cổ vũ của lớp.
Trần Lâm Qua đứng ở đường băng số 4, không biết có phải giáo viên biết mâu thuẫn giữa lớp bọn họ và lớp 24 lần trước hay không, lần này người của lớp 24 đứng ở đường băng số 1, chạy thế nào cũng không thể vướng vào đối phương.
Anh đang khởi động dựa theo động tác Chu Hề Từ dạy, hai tay đều quấn băng, nhìn thẳng phía trước không biết đang suy nghĩ gì.
Đối diện có người gọi Trần Lâm Qua, Chu Hề Từ và anh đồng thời nhìn sang.
Trong đám người, Trang Vi mặc một chiếc áo hoodie màu xanh da trời, cùng chiếc quần thể thao màu xám, trong tay cầm hai chai nước, mỉm cười vẫy tay về phía anh, “Cố lên.”
Trần Lâm Qua gật đầu, dời tầm mắt đi.
Chu Hề Từ không hiểu sao lại nhớ tới lời nói của Dương Nguy, ánh mắt không ngừng lưu chuyển giữa Trần Lâm Qua và Trang Vi, mãi cho đến khi tiếng còi vang lên mới lấy lại tinh thần.
Tất cả nam sinh tham gia chạy vượt rào 100m ai nấy đều chân dài, cao trên 1m8, Chu Hề Từ nhanh chóng nhìn ra được, Trần Lâm Qua là cao nhất.
Anh mới luyện chạy vượt rào được một tuần, có thể là vì buff của học bá, động tác nhấc chân của anh rõ ràng đạt tiêu chuẩn hơn so với những người khác, bóng hình anh ở trong gió kéo thành một đường màu đen.
Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt bên tai, anh vượt qua đường kẻ ngang nơi vạch đích, gần như là giành hạng nhất mà không có chút cạnh tranh hồi hộp nào.
Nhóm nam sinh Thiệu Vũ Bình xông tới vây anh ở trung tâm, Chu Hề Từ nhìn thấy Trang Vi đi qua đưa nước, cách xa nên nghe không rõ họ nói cái gì.
Cô bị Giản Phàm và Đào Khương đẩy đi qua, nghe được Trần Lâm Qua từ chối: “Cảm ơn, không cần, tôi có nước rồi.”
Nói xong thì nhìn thấy Chu Hề Từ, anh chen qua đám người đi đến, hơi nóng trên người anh cũng đồng thời ùa tới, trên mặt anh xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Chu Hề Từ hơi mất tập trung, cả người đều bị bao phủ trong bóng dáng của anh, hơi nóng bắt đầu từ dái tai dần dần thiêu đốt lên.
Trần Lâm Qua nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà giơ tay nhéo nhẹ một cái: “Em làm sao vậy?”
Chu Hề Từ bị bất ngờ không kịp đề phòng, tim đột nhiên đập loạn nhịp, cô siết chặt lòng bàn tay mới ngăn được mình không bỏ chạy ra ngoài, cổ họng hơi khô khốc: “Không sao, nóng quá thôi.”
Trần Lâm Qua cũng không hỏi nhiều, nghiêng người từ trong tay cô rút ra chai nước, vặn mở nắp rồi đưa qua: “Uống chút đi.”
Chu Hề Từ nhìn anh không nhúc nhích: “Nước cho anh.”
Anh đưa chai nước đến bên môi cô, thấp giọng nói: “Em bị khô họng rồi.”
Chu Hề Từ nhận lấy, tự mình uống hai ngụm, nghĩ đến nắp còn ở trong tay anh, liền trả chai nước lại, sau khi nhận lấy, Trần Lâm Qua trực tiếp thông qua miệng chai uống hết nửa chai nước rồi mới vặn nắp lại.
Cô sửng sốt, ép buộc mình dời tầm mắt đi, một cái giường cũng đã ngủ qua, uống cùng một chai nước thì có gì to tát, chỉ là trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng nhiệt độ trên mặt thủy chung không hề phai nhạt.
Có lẽ trời quá nóng.
Bên cạnh có một học sinh đi ngang qua.
“Mẹ kiếp, hôm nay bao nhiêu độ, sao lại lạnh như vậy?”
“Mười mấy độ? Hình như nhiệt độ sắp hạ nữa rồi.”
“Đi đi đi, trở về ký túc xá lấy quần áo đi.”
……
Chu Hề từ: “…”
Cô cúi đầu lẩm bẩm, chỉ là do trời quá nóng.
Khâu Trác Ngọc từ phía sau chạy tới, cánh tay đè lên vai cô, mang đến một trận hơi nóng ẩm ướt: “Một mình cậu ở chỗ này thì thầm cái gì đấy, Giản Tiểu Phàm và Đào Khương đâu?”
“Không biết, mới vừa nãy còn ở đây mà.” Gió thu thổi tới, Chu Hề Từ cảm giác hơi nóng quanh người tản đi không ít, quay đầu đối diện với khuôn mặt trắng nõn của Khâu Trác Ngọc, lại quay đi im lặng vài giây, rồi lại quay lại lần nữa.
Khâu Trác Ngọc bị động tác này của cô chọc cười, vuốt cằm nói: “Sao, rốt cuộc cũng bị vẻ đẹp trai của tớ mê hoặc rồi sao?”
“Cút.”
Chu Hề Từ đẩy cánh tay cậu xuống, nhịp tim vẫn đều đặn đập không nhanh không chậm, không hoảng không loạn, cũng không có loại cảm giác mất kiểm soát như khi đang đi thì bị hẫng nhịp như ban nãy.
Cô nhìn Trần Lâm Qua đang đứng ở một bên nói chuyện với Thiệu Vũ Bình, có lẽ nhận thấy được tầm mắt của cô, anh tùy ý liếc lại đây.
Chu Hề Từ lại giống như làm chuyện gì đó trái với lương tâm, lập tức cúi đầu, tim lại bắt đầu đập loạn xạ.
Cô muốn phát điên.
Triệu Huy ở lớp 24 cũng muốn điên rồi, lớp bọn họ bởi vì hai người ba chân phạm quy, bị trừ 10 điểm, khoảng cách giữa lớp 25 và họ cũng bị nới ra một đoạn.
Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói hạng nhất, có thể ổn định trong top 3 cũng có chút nguy hiểm.
Nếu thật sự thua, Triệu Huy tin tưởng bọn điên lớp 25 nhất định sẽ bắt cậu ta trần trụi vòng quanh sân thể dục một vòng, cậu ta ngồi trên khán đài, xoa xoa cái eo còn hơi nhức mỏi, tầm mắt nhìn chằm chằm đám người lớp 25 kia, trong lòng đang tính toán gì đó.
Hạng mục thi đấu của lớp 12 chỉ còn lại 3000 mét nam và nữ vào buổi chiều.
Hạng mục này tuy rằng điểm cộng cao nhưng tỉ lệ hoàn thành rất thấp, nam nữ mỗi lớp chỉ có một suất, hàng năm chạy đến cuối cùng đều là cuộc thi tranh ngôi vô địch giữa mấy học sinh thể thao.
Năm ngoái Dương Nguy không địch lại học sinh thể thao lớp khác, chỉ giành được vị trí thứ ba, năm nay không biết có phải bị lời thề độc kia của Khâu Trác Ngọc kích thích ý chí chiến đấu hay không, mà 200m cuối cùng, Chu Hề Từ nhìn thấy cậu ta đột nhiên tăng tốc, vượt qua từng người một.
Học sinh lớp 25 vây xem ở trên, dưới khán đài đều nổ tung, tiếng hét chói tai trực tiếp đè áp các lớp khác gấp mấy lần.
Dương Nguy giẫm lên những tiếng hò reo đó, với chênh lệch so với người đứng đầu mấy mili giây giành được vị trí thứ hai, theo sát sau đó là Lý Mộc Tùng lớp 24.
Chu Hề Từ vội vàng đi tới trước bàn tính điểm, vừa mới bấm phép tính trên di động được một nửa, Trần Lâm Qua ở bên cạnh đã nói: “Chúng ta nhiều hơn 12 điểm so với lớp bọn họ.”
“Làm sao anh tính nhanh như vậy?”
Trần Lâm Qua thản nhiên nói: “Chỉ là phép cộng hai chữ số mà thôi.”
“Anh vẫn là nên ngậm miệng lại.” Chu Hề Từ thu điện thoại về: “Chỉ còn lại 3000m nữ, năm ngoái lớp Triệu Huy đứng thứ ba, Khương Khương đứng nhất, cho dù năm nay lớp bọn họ lấy được hạng nhất được cộng thêm 15 điểm, thì chỉ cần Khương Khương ổn định trong top 6, chúng ta vẫn sẽ thắng.”
Hạng nhất 3000m cộng mười lăm điểm, sau đó tính dần đến vị trí thứ sáu, mỗi hạng giảm hai điểm, dựa theo tình hình hiện tại mà tính, cơ hội lớp 25 thắng là rất lớn.
Nhưng sở dĩ tai nạn được gọi là tai nạn, chính là bởi vì nó đến đột ngột, khiến cho người ta không kịp đề phòng.
Đào Khương ở khán đài xem thi đấu 3000m nam xong, đang chuẩn bị xuống lầu đến điểm đăng ký để kiểm tra, khi đi tới hai bậc thang cuối cùng thì bị người từ phía sau đụng một cái, cả người trực tiếp từ trên bậc thang ngã xuống.
Thời điểm Chu Hề Từ nhận được điện thoại của Giản Phàm và chạy tới, mắt cá chân trái của cô ấy đã sưng lên rõ ràng, đừng nói đến chạy, ngay cả đi bộ cũng là một vấn đề.
“Có phải lại là bọn Triệu Huy làm hay không?” Hai mắt Chu Hề Từ đỏ lên vì tức giận, lúc đứng dậy muốn đi tìm người thì bị Đào Khương kéo tay lại.
Cô ấy đau đến mặt trắng bệch, “Không phải, là lớp 11.”
Hai nam sinh đụng người cũng không rời đi mà đứng ở bên ngoài đám đông, nghe được lời này, người cao hơn trong đó lập tức xin lỗi: “Chúng em thật sự không cố ý, hai chúng em đang đùa giỡn, không cẩn thận bước hụt mới đụng phải đàn chị…”
“Có phải Triệu Huy kêu các em đến hay không?” Chu Hề Từ không nghe bọn họ tiếp tục giải thích, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi, có phải Triệu Huy kêu các em đến hay không?”
Hai nam sinh nhìn nhau, đều rất xa lạ với cái tên này: “Không phải, chúng em không quen biết…”
Không khí đang đóng băng, thì mấy người lớp 24 từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy cảnh tượng ở đây, Triệu Huy cười nhạo: “Đây là ác giả ác báo nha.”
Chu Hề Từ còn chưa kịp xông ra ngoài, Khâu Trác Ngọc đã hất văng mọi người ra, đấm một cú khiến cậu ta ngã xuống đất, cậu ngồi trên bụng Triệu Huy, túm cổ áo cậu ta hét lớn: “Mẹ nó, mày cũng học thể thao đấy! Chẳng lẽ mày không biết chân của vận động viên nếu bị thương thì sẽ ảnh hưởng đến họ như thế nào sao?”
Triệu Huy hai ngày này đã tích tụ không ít tức giận, cậu ta cũng không yếu thế mà đấm trả lại cậu một cái: “Tao cái mẹ gì! Ai nói chuyện này là do tao làm?”
Hai người lao vào đánh nhau.
Người của hai lớp sợ sự việc bị làm ầm ĩ lên nên đều chạy tới can ngăn, Trần Lâm Qua từ phía sau ôm lấy Khâu Trác Ngọc đang tức giận, bình tĩnh nói: “Đừng đánh, nếu gây ra chuyện sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu, người đụng trúng còn ở đây, việc này sớm muộn gì cũng sẽ được làm sáng tỏ.”
Khâu Trác Ngọc lau sạch vết máu ở khóe miệng, khi xoay người lại, Trần Lâm Qua thấy khóe mắt cậu đã đỏ bừng, cậu cúi đầu đi tới trước mặt Đào Khương: “Tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Đào Khương bắt lấy cánh tay cậu: “Nhưng thi đấu…”
3000m nữ sắp bắt đầu rồi.
Mấy người Thiệu Vũ Bình sau khi nhận được tin tức cũng chạy lên, cậu ấy ngồi xổm xuống kiểm tra, rồi hơi thở phào nhẹ nhõm: “Còn ổn, chắc là không tổn thương đến xương cốt, nhưng thi đấu khẳng định là không được.”
“Tớ không muốn thua.” Đào Khương nói.
Không ai muốn thua vào lúc này.
Ngay cả khi không có thù mới hận cũ, thì đây cũng là kỳ đại hội thể thao cuối cùng của bọn họ ở cao trung, và mọi người có mặt ở đây đều không muốn để lại tiếc nuối.
“Tớ sẽ chạy.” Chu Hề Từ kéo khóa kéo xuống, cởi áo khoác ra ném sang một bên, bên trong là chiếc áo thể dục ngắn tay màu xanh trắng.
Cô cầm lấy bảng số và kim băng của Đào Khương, mỉm cười: “Tớ từng chạy mười mấy km đường núi, chẳng lẽ còn sợ không chạy được 3000m này sao.”
Đào Khương còn muốn nói gì đó, Trần Lâm Qua ở bên cạnh cũng đã cởi áo khoác ném qua một bên, nói: “Anh sẽ chạy cùng em.”
Anh lẳng lặng cởi băng gạc trên tay ra, ngẩng đầu nhìn mọi người: “Cửu Trung không có quy định không cho chạy cùng đúng không?”
“Đương nhiên là không có.” Thiệu Vũ Bình bước xuống bậc thang, cầm cờ lớp đang lay động trong gió ở bên cạnh lan can khiêng lên, “Đi, chúng ta cùng chạy với cậu.”
“Khương Khương, cậu cứ ở trên khán đài mà xem cho kỹ, chúng tớ làm như thế nào mà…” Tầm mắt Chu Hề Từ nhìn thẳng vào Triệu Huy, gằn từng chữ: “Quang minh chính đại chiến thắng trận thi đấu này.”
Gió thổi qua, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt mọi người.
Lá cờ đỏ thuộc về lớp 12/25 tung bay trong gió.
Đó là tuổi trẻ.
Là sự khinh cuồng thời niên thiếu.
Là nhiệt huyết của thiếu niên.
Là thanh xuân rực rỡ chỉ có một lần trong đời.
(2)Điệp La Hán là một loại trò chơi, hoạt động thể thao hoặc biểu diễn, trong đó hai hoặc nhiều người xếp thành nhiều kiểu khác nhau, tương tự như hình dạng các vị La Hán ngồi xếp bằng thành nhiều tầng thời cổ đại, vì vậy lấy tên là Điệp La Hán, dần dần được phát triển thành nhiều kỹ thuật, nhiều hình dạng khác nhau, là một trong những màn biểu diễn ở bộ môn thể dục dụng cụ hay nhào lộn, hoặc trong rạp xiếc,…