Truy Quang - Tuế Kiến - Chương 31: Cô ấy cũng sẽ trở thành người anh thích
Hai ban xã hội và tự nhiên bình thường rất ít khi gặp nhau, nhưng bất kỳ tin đồn nào cũng sẽ được truyền đi rất nhanh, kết thúc kì khảo sát đầu năm không bao lâu, Trang Vi liền nghe nói học kỳ này lớp 25 trên lầu có học bá chuyển tới, thành tích xếp hạng trực tiếp nhảy vọt vào top 20 toàn khối.
Chẳng qua cô ấy luôn không mấy hứng thú với những thứ đó, cho đến khi gặp được vị học bá trong lời đồn này trong lớp học tiếng Anh ở trường.
Hôm đó đại khái là ngày may mắn nhất cũng là ngày xui xẻo nhất của Trang Vi. Kì sinh lý luôn luôn đúng ngày của cô ấy không biết vì sao lại đến sớm, không khéo là hôm đó cô ấy còn mặc một chiếc váy sáng màu, lúc ngồi trong lớp làm đề thi, cô ấy mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, thừa dịp giờ nghỉ không ai chú ý, cô ấy cúi đầu nhìn xuống thì thấy một vết màu đỏ trên băng ghế.
Ban xã hội và tự nhiên làm chung đề thi tiếng Anh, nhưng nữ sinh ban xã hội tới học tăng cường tiếng Anh rất ít, ở trong lớp Trang Vi lại ngồi cách xa các bạn nữ sinh khác đến từ ban tự nhiên và cũng hoàn toàn không thân quen với họ.
Trên váy cô ấy dính thứ đó nên không tiện đi lại, chỉ có thể ngồi tại chỗ gửi tin nhắn cầu cứu cho bạn thân đang nghỉ ở nhà.
Thời điểm tan học phải nộp bài thi, Trang Vi đỏ mặt gọi Trần Lâm Qua đang đứng dậy định đi nộp bài lại: “Bạn học Trần, có thể phiền cậu mang bài thi của tớ lên nộp giùm được không?”
Trần Lâm Qua không nói gì, nhận lấy bài làm của cô ấy cùng đi lên nộp.
Chờ Trần Lâm Qua trở về, Trang Vi mới quay đầu nói với anh: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Giọng điệu của anh nhàn nhạt, giống như đây chỉ là một việc tiện tay, không quá để ý đến, tự mình thu thập đồ đạc trên bàn.
Trang Vi nhìn anh kéo khóa cặp sách lại, mới chậm rãi quay người, đang muốn hỏi bạn tốt đi đến đâu rồi, trên bàn đột nhiên bị ném tới một chiếc áo khoác đồng phục học sinh.
Cô ấy hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, nam sinh đã xách cặp đi ra ngoài, bóng dáng gầy gầy cao ngất lướt qua bệ cửa sổ.
Giống như một cơn lốc đột ngột ập đến, cuốn trôi tất cả những suy nghĩ của cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn Trang Vi không hề thiếu người theo đuổi, nhưng cô ấy không phải là người ai đến cũng đáp ứng, đối với tình cảm từ trước đến nay cô ấy thà thiếu chứ không ẩu, vì từ chối quá nhiều, cũng có người nói rằng cô ấy làm kiêu, nhưng trong lòng Trang Vi hiểu rõ, chẳng qua là cô ấy đang chờ đợi người phù hợp xuất hiện mà thôi.
Cho đến ngày hôm đó, Trang Vi đột nhiên cảm thấy, người mà cô ấy muốn chờ có lẽ đã xuất hiện rồi.
Trang Vi trả lại áo khoác đồng phục đã được giặt sạch cho Trần Lâm Qua trong buổi học tăng cường tiếp theo: “Ngày đó cảm ơn cậu, trong túi có sô cô la do chính tay tớ làm, cậu có thể nếm thử.”
“Không cần khách khí.” Trần Lâm Qua lấy áo khoác ở trong túi giấy ra, trả lại túi và sô cô la đặt bên trong: “Tôi không thích ăn sô cô la, cảm ơn lòng tốt của cậu.”
Trang Vi cũng không thấy mất mát nhiều, cười cười nói: “Buổi trưa tớ mời cậu đi ăn cơm nhé.”
“Không cần.” Trần Lâm Qua nhét áo khoác vào trong ngăn kéo, cũng không chú ý tới chút tâm tư của cô gái nhỏ ở trên quần áo của mình: “Thầy đến rồi.”
“Ừm.”
Sau đó, Trang Vi lục tục “bật đèn xanh” vài lần với Trần Lâm Qua, nhưng anh cứ giống như tảng đá, cái gì cũng không hiểu, chỉ đáp qua loa vài câu.
Anh phảng phất như cách ly mình ra khỏi lớp tăng cường, vẫn qua lại tự nhiên, nhưng không cố tình làm thân với ai, cũng hiếm khi cùng người khác tranh chấp.
Anh càng cao không thể chạm tới như vậy, Trang Vi càng mê mẩn anh, cô ấy cho rằng anh đối với ai cũng giống nhau, khách khí và xa cách, nhưng vẫn không mất lễ tiết.
Nhưng hôm nay, Trang Vi lại nhìn thấy một Trần Lâm Qua hoàn toàn khác.
Anh cũng sẽ cười cũng sẽ nháo, bị người bóp chặt cổ ấn lên trên cửa kính cũng không hề tức giận, biểu tình trên mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều.
Giống như một bộ phim câm đen trắng trong nháy mắt này đột nhiên biến thành bộ phim hoạt hình đầy màu sắc, trở nên sinh động và tràn đầy sức sống.
Sắc mặt Trang Vi hơi thu lại, nhưng vẫn cười đi đến bên cạnh bàn chào hỏi: “Cậu nói buổi trưa có hẹn, thì ra là tới nơi này.”
Có người ngoài ở đây, Chu Hề Từ biết không nên tiếp tục nghịch loạn với Trần Lâm Qua nữa, cô yên lặng thu tay lại, bưng chén canh trước mặt lên uống.
Trần Lâm Qua xoa hai bên cổ, ho nhẹ hai tiếng, mới nói: “Ừm.”
“…” Chu Hề Từ có chút cạn lời mà ngẩng đầu nhìn anh, ý bảo sao anh lại nói chuyện với người khác như vậy?
Anh làm như không hiểu ánh mắt của cô, thì thầm: “Nhìn cái gì, uống canh của em đi.”
Chu Hề Từ nghiến răng, oán thầm, có cơ hội em sẽ cắn chết anh.
Cô ngẩng đầu lên cười với Trang Vi: “Xin chào bạn học Trang.”
“Cậu biết tớ à?” Trang Vi kéo bạn học thuận thế ngồi xuống đối diện hai người.
“Năm ngoái khi bầu chọn hoa khôi trường, tớ đã bỏ phiếu cho cậu.” Chu Hề Từ nâng chén, trong hơi thở ngửi được mùi hoa nhài có vài phần quen thuộc.
Cô nhất thời không nhớ ra được đã ngửi thấy ở đâu, chỉ hỏi: “Nhưng làm sao bạn học Trang biết anh ấy thế?”
Trang Vi nhìn Trần Lâm Qua, thấy anh không có ý muốn mở miệng, cười nói: “Chúng tớ đang học cùng một lớp tăng cường tiếng Anh, hai chúng tớ ngồi bàn trước, bàn sau.”
“Như vậy à.”
“Vậy các cậu là…” Trang Vi muốn nói lại thôi.
“Chúng tớ là bạn cùng lớp.” Chu Hề Từ và Trang Vi cũng không có gì để nói, cô cầm chén nhìn qua nhìn lại giữa cô ấy và Trần Lâm Qua, hình như hiểu ra cái gì đó.
Trang Vi phá vỡ sự im lặng: “Mấy ngày nay cậu đều đến trường ôn tập sao?”
“Không nhất định.” Trần Lâm Qua thấy Chu Hề Từ nhìn chằm chằm mình, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Không phải muốn làm trà sữa cho anh sao, còn không đi à?”
“Anh ăn nhiều như vậy mà còn có thể uống được á?” Chu Hề Từ ngoài miệng ghét bỏ, nhưng thân thể lại rất thành thật, cầm lấy một tờ menu bị vứt ở một bên ném đến trước mặt anh: “Anh tự xem muốn uống cái gì?”
Trần Lâm Qua nhìn cũng không nhìn: “Cái lần trước đi.”
“Không phải hôm qua anh nói là không muốn uống cái đó sao?”
“Hiện tại anh lại muốn uống.” Trần Lâm Qua nhìn cô: “Không được à?”
Chu Hề Từ cắn răng: “Được.”
Hôm nay mà cô không bỏ thêm một đống chanh vào, cô liền không phải họ Chu!
Chu Hề Từ tức giận đi tới sau bàn điều chế, Đào Khương đã làm xong hai ly Trang Vi gọi, vươn tay đặt lên quầy bar, “Cậu muốn làm cái gì?”
Cô vặn vòi nước ra rửa tay: “Trà chanh nước dừa.”
Đào Khương nghẹn lời, hiếm khi đùa giỡn: “Thật không thể tin được, vậy mà thực sự có người thích uống cái đó.”
Chu Hề Từ đen mặt ngẩng đầu: “Khương Khương.”
“Tớ đùa thôi, uống ngon lắm, rất là dễ uống luôn.” Đào Khương tháo găng tay xuống, tựa vào bên cạnh xem cô thao tác.
Dạo này, Chu Hề Từ đã rất thuần thục, chưa đến mấy phút đã làm xong một ly trà chanh nước dừa, chỉ là cũng không có bỏ nhiều chanh như trong tưởng tượng của cô.
Cô bưng ba ly lên: “Bạn học Trang, trà sữa của các cậu đã làm xong rồi.”
Trang Vi nhận lấy: “Cảm ơn nhé.”
“Không có việc gì.” Chu Hề Từ đặt ly của Trần Lâm Qua ở trước mặt anh: “Này, của anh.”
Trần Lâm Qua ngồi không nhúc nhích.
Trang Vi không định ở lại lâu, lúc đứng dậy muốn rời đi, hỏi: “Buổi chiều cậu còn ôn tập ở phòng học không? Tớ có chút vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Không có.” Trần Lâm Qua nói: “Lát nữa tôi đến lấy đồ xong liền về nhà.”
Giọng nói của cô ấy có chút thất vọng: “Được rồi, vậy bọn tớ đi trước đây, hẹn gặp lại bạn học Chu nhé.”
“Bye bye.” Chu Hề Từ ngồi tại chỗ nhìn Trang Vi từ trong cửa hàng đi ra ngoài, đột nhiên hỏi: “Có phải hoa khôi trường chúng ta có ý với anh không?”
“Làm sao anh biết được.” Trần Lâm Qua cầm lấy ly trà chanh trên bàn, hỏi: “Không thêm đá à?”
“Anh trai của em ơi, anh nhìn xem bây giờ đã là tháng mấy?” Chu Hề Từ nói: “Phiền anh có cảm giác về nhiệt độ một chút được không?”
Trần Lâm Qua không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc rồi đột nhiên dời tầm mắt đi.
Chu Hề Từ ngồi bên cạnh không nhìn thấy được, nhưng Đào Khương đứng ở phía sau quầy bar lại nhìn thấy lỗ tai nam sinh lúc quay đi từ từ phủ lên một tầng hồng nhạt.
Cô ấy lắc đầu cười, cầm giẻ lau sạch vết nước trên bàn, điện thoại di động bên cạnh rung lên, có tin nhắn Q.Q đến.
Là Khâu Trác Ngọc gửi tới, nhưng vì điện thoại cũ nên không nhìn thấy được chi tiết nội dung.
Đào Khương sững sờ nhìn chằm chằm màn hình đang sáng, mãi cho đến khi màn hình một lần nữa tối xuống, mới dời tầm mắt đi tiếp tục bận rộn công việc trong tay.
– —
Trần Lâm Qua đại khái là tránh Trang Vi, quay về trường học lấy cặp sách rồi ngồi ở quán trà sữa cả buổi chiều, trà chanh đặt trên bàn dần dần nhìn thấy đáy, trời bên ngoài cũng tối đen lại.
Chu Hề Từ tiễn xong vị khách cuối cùng, lật biển hiệu trên cửa thành CLOSE hướng ra ngoài, duỗi người, lười biếng nói: “Khương Khương, buổi tối cậu ăn cái gì?”
“Tớ không ăn.” Đào Khương nói: “Bữa trưa ăn quá nhiều, đợi lát nữa tớ định trực tiếp trở về ngủ luôn.”
“Vậy được rồi.” Chu Hề Từ bỏ tạp dề trên người xuống, hướng vào bên trong hô: “Trần Lâm Qua! Đi thôi nào.”
Một giây sau, Đào Khương liền nhìn thấy nam sinh xách cặp sách đi ra, trước khi đi còn chào hỏi cô ấy: “Ngày mai gặp.”
Đào Khương: “?”
Còn không cho cô ấy thời gian phản ứng, hai người đã bước ra khỏi cửa hàng.
Dưới ánh đèn neon trong bóng đêm, nam sinh cầm cặp sách đi thẳng đến bóng cây, nâng chiếc xe đạp bị đụng ngã trên đất dậy, ném cặp sách vào giỏ xe.
Anh ngồi trên xe, chống một chân xuống đất, quay đầu nhìn về phía nữ sinh đang ngồi xổm thắt dây giày cách đó không xa, bóng đêm che mờ đi ý cười trong mắt anh.
Đào Khương chỉ thấy nam sinh đột nhiên giẫm lên bàn đạp chạy về phía trước.
Nữ sinh phản ứng chậm nửa nhịp lập tức đuổi theo, lúc sắp biến mất khỏi tầm mắt, mới bắt được quần áo thiếu niên, nhảy phốc lên ngồi.
Trong gió truyền đến tiếng cười xa xăm của bọn họ.
….
Chu Hề Từ đèo Trần Lâm Qua một cách gian nan, chậm chạp qua hết ngã tư này đến ngã tư khác, đến nơi ngày thường nên rẽ vào cũng trực tiếp vượt qua.
Trần Lâm Qua đặt chân xuống đất, ổn định thân xe đang di động, “Đạp qua rồi.”
“Em biết, em lại không nói là muốn về nhà.” Chu Hề Từ từ trên xe nhảy xuống, “Em đạp không nổi nữa, đổi lại anh đèo em đi.”
Trần Lâm Qua không bước xuống, trực tiếp chồm người đổi lên yên trước: “Đi đâu vậy?”
“Em đi tìm Tiểu Phàm.” Ban ngày Chu Hề Từ cũng có gửi tin nhắn cho Giản Phàm, nhưng chỉ nhận lại được hai tin nhắn, ừm và à.
Tình huống bất thường như vậy càng làm cho cô cảm thấy không thích hợp.
Nhà Giản Phàm là căn nhà mới đổi vào dịp Tết Nguyên Đán năm nay, ba mẹ cô ấy đều làm việc trong các đơn vị doanh nghiệp nhà nước, điều kiện gia đình trong năm người ngoại trừ Khâu Trác Ngọc ra thì là tốt nhất.
Chu Hề Từ chỉ mới tới có vài lần, dựa vào trí nhớ mò đến dưới lầu căn hộ, lại bị ngăn lại ở dưới cửa, gọi điện thoại cho Giản Phàm cũng không có ai nghe máy.
Cô thở dài một tiếng: “Bỏ đi, phỏng chừng không có ở nhà rồi, ngày mai em lại tới tìm cậu ấy.”
Trần Lâm Qua nhìn cô ủ rũ, hỏi một câu: “Hai người làm sao thế?”
“Em cũng không biết nữa, đột nhiên lại như vậy.” Chu Hề Từ và Giản Phàm luôn chơi thân nhất, hiện tại cô ấy đột nhiên lạnh nhạt, trong lòng cô cũng không dễ chịu, “Trần Lâm Qua.”
“Ừm?”
“Sau này anh ngàn vạn lần đừng có như vậy.”
“Cái gì?”
Chu Hề Từ nắm lấy quần áo của anh, nhỏ giọng nói: “Đừng có đột nhiên không để ý tới em như vậy.”
Trần Lâm Qua nghe ra sự sa sút trong giọng nói của cô, anh dừng lại lời nói muốn trêu ghẹo ban đầu, cúi đầu “Ừ” một tiếng, lại sợ cô không nghe thấy, bổ sung một câu: “Biết rồi.”
Khi về đến nhà sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, Chu Hề Từ hình như đã quên cái gì đó, lấy chìa khóa ra định mở cửa, Trần Lâm Qua từ phía sau trực tiếp treo túi xách lên cổ cô.
Cô không đề phòng, đánh rơi chìa khóa xuống đất, lúc ngồi xổm xuống nhặt, cửa bị đẩy từ bên trong ra.
Trần Lâm Qua kịp thời kéo lấy cổ áo cô, đem người từ trên mặt đất xách lên, Chu Hề Từ ôm cổ: “Khụ khụ khụ, siết chết em…”
Từ Từ Anh đứng phía trong cửa, nhìn hai người nói: “Sao lại trễ như vậy mới trở về? Không phải hôm nay trường không có huấn luyện hay sao?”
Trần Lâm Qua buông tay ra chào dì Từ, Chu Hề Từ còn ôm cổ nói: “Con… ở cùng với anh ấy, đều tại anh ấy, nhất định phải làm xong tờ đề thi cuối cùng mới chịu trở về.”
Từ Từ Anh nhìn về phía Trần Lâm Qua, anh sờ sờ mũi nói: “Đúng vậy ạ, nếu có đề bài chưa giải ra được, trong lòng sẽ thấy bức rức.”
Từ Từ Anh quan tâm: “Học gì thì học, cũng phải chú ý đến thân thể mình.”
Chu Hề Từ nói: “Ôi dào, mẹ yên tâm đi, buổi trưa bọn con ăn rất ngon, anh ấy mua cả một đống đồ luôn á.”
Cô đi tới ôm lấy bả vai Từ Từ Anh, nhíu mày: “Mẹ, áp lực tranh cử trong nhà máy của mẹ rất lớn sao ạ, sao mẹ lại gầy đi nhiều như vậy?”
“Không có, có thể là do trong khoảng thời gian này ngủ không được ngon.” Từ Từ Anh nói: “Tiểu Lâm, con trở về dọn dẹp một chút, đợi lát nữa lại đây ăn cơm.”
“Vâng, con biết rồi Dì Từ.” Trần Lâm Qua cầm chìa khóa mở cửa, nghĩ đợi lát nữa cũng phải đi ra ngoài, nên không đóng chặt cửa.
Chu Hề Từ vào nhà mới biết Chu Quốc Thành cũng đang ở nhà, hơn một tháng không gặp, ông ấy cũng rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, nhưng nhìn người lại sảng khoái ra không ít.
Cô đặt túi xuống và chào hỏi: “Ba.”
Chu Quốc Thành cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp một tiếng rồi không nói thêm gì khác.
Chu Hề Từ thở phào nhẹ nhõm, đi theo Từ Từ Anh vào phòng bếp, “Mẹ, ba con gần đây đang bận cái gì à, sao hôm nay đột nhiên trở về vậy ạ?”
“Ông ấy tìm được việc rồi, cụ thể là làm cái gì thì mẹ cũng không hỏi.” Từ Từ Anh rắc một ít hành lá vào canh: “Mấy hôm nay không phải nghỉ Quốc Khánh sao, nên ông ấy trở về ở hai ngày.”
“Vậy mẹ được nghỉ mấy ngày?”
“Nói là bảy ngày, nhưng trong xưởng cũng có người ở lại tăng ca, chờ con đi học thì mẹ sẽ quay lại đó.” Từ Từ Anh hỏi: “Gần đây ở trường thế nào?”
“Con rất tốt, dù sao cũng chỉ là đi học rồi huấn luyện, cũng không có việc gì khác.”
Hai mẹ con ở phòng bếp vừa xào rau vừa nói chuyện phiếm, Chu Hề Từ bưng từng món ra bên ngoài, thực mau trên bàn liền được bày đầy, Từ Từ Anh lau tay từ trong đi ra: “Tiểu Từ, đi gọi anh con qua ăn cơm.”
“Được ạ!”
Chu Hề Từ dùng tay lấy một miếng dưa chuột lên, trước khi Từ Từ Anh kịp mở miệng, nhanh như chớp chạy ra ngoài, cửa nhà họ Trần không đóng, cô trực tiếp đi vào: “Trần Lâm Qua?”
Tiếng cửa phòng tắm được đẩy ra, Trần Lâm Qua mới vừa tắm rửa xong, đã đổi sang bộ đồ ở nhà gồm áo thun cổ tròn cùng quần dài màu xám.
Cổ áo quá mức lỏng lẻo làm lộ ra một nửa xương quai xanh, những giọt nước chảy theo cổ rơi vào nơi xương quai xanh lõm xuống.
“Nhìn cái gì đó?” Trần Lâm Qua ôm một đống quần áo bẩn đi tới trước mặt Chu Hề Từ còn đang sững sờ, chút nước trên xương quai xanh trượt theo vào chỗ không nhìn thấy.
Mí mắt Chu Hề Từ giật giật, khó khăn lắm mới dời tầm mắt đi, lảng tránh vấn đề vừa rồi của anh: “Ăn cơm thôi.”
“Qua ngay đây.” Anh ôm quần áo đi ra ban công, mở máy giặt ra ném vào, lại vào cầm áo khoác đồng phục gấp lại đặt bên cạnh sofa.
Chu Hề Từ nhìn anh xách túi nước giặt từ trên mặt đất lên, là nước giặt hương hoa oải hương.
Trong đầu cô hơi rơi lộp bộp, bỗng chốc nhớ tới gì đó, lúc trước từ trên áo khoác đồng phục học sinh của anh ngửi thấy mùi hoa nhài, hôm nay hình như cũng ngửi thấy mùi hương tương tự trên người Trang Vi.
“Anh thay đổi nước giặt quần áo sao?” Chu Hề Từ đi qua, dựa vào cửa hỏi một câu.
“Hả?” Trần Lâm Qua đổ một ít nước giặt vào trong máy giặt, vặn nắp rồi đưa tới trước mặt Chu Hề Từ: “Cái này là trước kia em mua mà, em quên rồi sao?”
“Không quên.” Chu Hề Từ sờ sờ mũi, nhìn anh ấn công tắc máy giặt, tiếng ong ong sau khi khởi động quấy lên một trận phiện muộn trong lòng cô.
Hóa ra, anh cũng có những chuyện mà cô không hề biết.
Lúc ăn cơm, Chu Hề Từ thủy chung rầu rĩ không vui, ngay cả khi Từ Từ Anh ngẫu nhiên trò chuyện cùng cô, cô cũng sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần, “Làm sao vậy ạ?”
“Hỏi con đại hội thể thao tham gia hạng mục gì, con đang nghĩ cái gì thế, cứ mê mang.” Từ Từ Anh gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của cô: “Có phải huấn luyện mệt mỏi quá không?”
“Không có, chỉ là tinh thần con rối loạn.” Chu Hề Từ cắn miếng thịt, nói: “Năm nay còn chưa định ra hạng mục, chờ nghỉ xong quay lại trường học mới xem xét.”
Từ Từ Anh dặn dò nói: “Cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá!”
“Con sẽ không!” Chu Hề Từ cũng gắp đồ ăn cho bà: “Mau ăn đi ạ, ăn xong mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, để chén đó con rửa.”
Chu Quốc Thành ở một bên buông ly rượu trong tay xuống, bất thình lình lên tiếng: “Ba uống rượu nên ăn cơm chậm, trễ chút rồi ba rửa cho.”
Chu Hề Từ cắn đũa, giống như là nghe được chuyện gì đó vô cùng khó lường, bị Từ Từ Anh gõ vào chén mới phục hồi tinh thần.
Ăn một bữa cơm mà lòng cô đầy sự bất ổn, lúc thì nghĩ đến thái độ thay đổi của Chu Quốc Thành, một hồi lại nghĩ đến không liên lạc được với Giản Phàm, nhưng thường xuyên hơn cả, vẫn là cô nghĩ đến chuyện của Trần Lâm Qua và Trang Vi.
Cảm xúc phiền muộn như là một cái lồng giam tròng lên trên người Chu Hề Từ.
Cô tìm không ra nguyên nhân, cũng không nói được nên lời, chỉ là cô hiểu một cách rõ ràng rằng, cảm xúc này theo sự xuất hiện thường xuyên của Trang Vi, thì càng trở nên mãnh liệt hơn.
Từ hôm tình cờ gặp nhau ở quán trà sữa đó, Trang Vi dường như không nhìn ra Trần Lâm Qua đang trốn tránh mình, từ phòng học đuổi tới tiệm trà sữa, cô ấy cũng không nói gì, vừa đến quán liền tìm một góc, gọi một ly trà sữa rồi ngồi cả một buổi chiều.
Ngẫu nhiên gặp phải đề bài không biết còn muốn tiến đến trước mặt Trần Lâm Qua hỏi, Trần Lâm Qua có việc phải đi trước, cô ấy cũng không đuổi theo, ở lại trong cửa tiệm tám chuyện với Chu Hề Từ về Trần Lâm Qua.
Chu Hề Từ đối với một đại mỹ nhân như vậy, cũng không thể nói được lời từ chối gì, chuyện có thể nói đều nói, không thể nói cũng chỉ có thể cười ha ha bảo không biết.
Ý đồ của Trang Vi đã quá rõ ràng.
Đổi lại là người khác, cô khẳng định có thể nói một câu chúc cậu may mắn, nhưng người cô ấy muốn theo đuổi chính là Trần Lâm Qua, Chu Hề Từ nghĩ như thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Cho tới nay, giữa cô và Trần Lâm Qua chưa từng có người thứ ba xuất hiện, thật giống như đây là sự thật mà cả hai mặc định lẫn nhau.
Nhưng trên thực tế, bọn họ đều sẽ lớn lên.
Lớn lên có nghĩa là sẽ có khoảng cách, cũng có nghĩa là giữa họ sẽ xuất hiện những người khác, có thể là người họ thích, cũng có thể là người thích họ.
Chu Hề Từ nhớ rõ khi còn bé chơi trò đóng giả gia đình, cô luôn không thích làm cô dâu, nhưng cố tình một hai phải để Trần Lâm Qua làm chú rể, mỗi lần đều phải “chỉ hôn” chọn một bé gái khác nhau để làm cô dâu nhỏ của anh.
Khuôn mặt Trần Lâm Qua đều đen từ đầu đến cuối, rốt cục có một lần, anh không chịu làm chú rể nữa, ném hoa dại trên tay rồi bỏ đi.
Chu Hề Từ đuổi theo, lấy viên kẹo quý giá của mình ra để dỗ người, lại hỏi: “Anh trai, vì sao anh không muốn làm chú rể? Bọn Tiểu Béo muốn làm em còn không có cho đâu.”
Giọng điệu Trần Lâm Qua cứng rắn: “Anh không muốn cưới các em ấy.”
“Các em ấy?” Đầu nhỏ Chu Hề Từ xoay chuyển một lát mới hiểu được anh nói các em ấy là mấy cô dâu kia, nhất thời có chút kinh ngạc: “Nhưng các em ấy đều rất đẹp mà.”
“Đẹp thì có ích lợi gì.” Trần Lâm Qua nói với giọng điệu già dặn: “Anh lại không thích.”
Chu Hề Từ nhai kẹo: “Vậy anh thích kiểu người nào?”
Trần Lâm Qua túm lấy cọng cỏ bên chân, nghiêm túc nói: “Người mà anh thích, đồng thời cũng thích anh.”
Khi còn nhỏ Chu Hề Từ không biết Trần Lâm Qua thích kiểu người nào, lớn lên vẫn thế, cô cũng không hề biết.
Sự khác biệt duy nhất chính là, hiện tại người thích anh đã xuất hiện.
Chu Hề Từ nhìn Trang Vi ngồi đối diện.
Trên mặt nữ sinh trang điểm nhàn nhạt, mí mắt sáng ngời, cười rộ lên xinh đẹp đến động lòng người.
Trong không khí có hương hoa nhài thoang thoảng.
Cô không nhịn được mà suy đoán.
Có thể hay không sẽ có một ngày, cô ấy cũng sẽ trở thành người anh thích.