Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ - Tĩnh Dạ Lương Hương - Chương 22
Tớ vô tình mở playlist của Mr. Siro ra và hành động ấy đưa tớ vào luôn hồ đen vực sâu.
Người ta hay nói đùa với nhau là mưa cộng thất tình cộng nhạc Mr Siro nữa chính là địa ngục, phải gọi là nước mắt nước mũi không có chỗ mà chứa.
Tớ rất hay nghe nhạc của Mr Siro từ một bước yêu vạn dặm đau đến bức tranh từ Nước mắt hay là cả càng níu càng dễ mất. Thế nhưng đến hôm qua tớ mới nghe đến bài Tự lau nước mắt.
Không biết phải nói gì về bài hát này hơn, đúng là người tài hoa tạo ra cái gì thì cái đó chính là một tác phẩm tuyệt vời không gì có thể sánh bằng. Chỉ trong vòng chưa đầy năm phút đã gần như gói gọn cả một tình yêu trong đó, từng câu, từng chữ và cả giọng hát ấm áp, rất truyền cảm hứng của anh đã như đâm thẳng vào trái tim của tớ vậy.
Trích một đoạn nhỏ nhé:
“Hóa ra bên nhau lâu ngày thành thói quen.
Hóa ra tin nhau chỉ là phút giây thăng hoa vụt qua.
Rồi đến khi em xa mới muộn màng nhận ra đang một mình cô đơn..
Ngày còn hạnh phúc cứ đếm tháng ngày kỷ niệm tình yêu đôi ta.
Mặc dù ngày đêm quấn quýt vẫn không ngừng nhung nhớ.”
Các bạn biết không? Khi nghe những câu này mình thấy hình ảnh của nhiều cặp tình nhân trong đó ấy, trong đó có chính cuộc tình của tớ.
Quả thật lúc mới bắt đầu tình yêu nào chẳng đẹp, chẳng quấn quýt lấy nhau dù chỉ cách xa mấy giây cũng không nỡ, vừa là do sợ mất người đó, vừa là muốn ở bên nhau lâu một chút.
Bạn đã từng một mình trong một thời gian rất lâu không có ai ở bên cạnh như hình với bóng để rồi tới một thời gian có anh ấy, cô ấy xuất hiện như một quý nhân quấn lấy nhau, lâu dần rồi chúng ta cũng sẽ quen với việc có một người ở bên cạnh, rất sợ mất đi.
Giai đoạn đó thật sự rất thăng hoa, tin tưởng nhau vô điều kiện. Chúng ta dùng cả lý trí và con tim để yêu một người, đếm từng ngày, từng tháng trôi qua. Các bạn có tin không? Thậm chí ở một giai đoạn nào đó, có những lúc chúng ta đã đếm từng giây từng phút ở bên nhau và từng mong muốn thời gian trôi chậm lại một chút để được ở bên nhau lâu hơn một chút đấy.
Nói đi thì cũng phải nói lại, mỗi người có một số phận và đâu ai giống ai. Nhưng tình yêu thì chỉ có hai kết cục, một là tốt đẹp, hai là sẽ mãi chia xa. Và chia xa có lẽ chính là kết cục bi thương nhất dành cho những người yêu thật lòng đến mức suy kiệt.
Có mấy người yêu nhau mà đến được với nhau, trong một trăm đôi thì chỉ có ba mươi cặp là có thể cùng nhau bước vào lễ đường. Những người còn lại chính là kết thúc buồn.
Có thể là hai người hết yêu nên chia tay trong êm đẹp, cũng có thể là phản bội, cũng có thể là sinh ly tử biệt, nói chung dù kết thúc thế nào thì vẫn chính là tan vỡ.
Ngày trước khi còn yêu, tớ và Sơn quấn quýt nhau lắm, đến mức ngoại trừ thời gian đi làm ra thì tớ chỉ có ngồi ở nhà tựa vai vào anh anh, ôm lấy anh. Tớ đã đếm từng ngày chúng tớ yêu nhau và tớ đã đếm được ngày thứ hai trăm năm mươi sáu rồi thời gian ấy dừng lại để đếm số ngày tan vỡ.
Tớ đã buồn lắm đấy, tự dưng có một người bên cạnh đã trở thành thói quen, đến đi đâu cũng là hai người lại phải chuyển sang đi đâu cũng một mình, vẫn phải cố gắng mạnh mẽ như chưa có chuyện gì xảy ra. Khi tới quán cơm chủ quán cũng hỏi thằng kia đâu rồi, cô bán hoa quả đầu ngõ cũng người yêu đâu rồi. Tớ cũng chỉ biết biết nuốt nước mắt vào lại trong lòng và trả lời, chúng cháu hết duyên rồi ạ.
Khi viết những dòng này tớ đang ngồi trong bàn làm việc, nghe nhạc Mr Siro, không hổ danh là kẻ hủy diệt cảm xúc, tớ đã khóc. Chỉ bởi vì cảm xúc của tớ ở thời điểm này rất bất ổn, rất dễ khóc vì bất cứ thứ gì. Thời gian này đã quen với mọi thứ xung quanh khi một mình rồi, còn cảm xúc thì thật sự rất tệ các cậu ạ.
Tớ đã tự nhủ là hết duyên, bản thân cũng mạnh dạn buông tay, nhưng khi cầm vào chiếc điện thoại lại bất giác vào xem Sơn có bài viết nào mới không? Là tớ quá mềm lòng, quá yếu đuối hay tớ quá bất tài vô dụng đây.
Năm tớ thi Trung học phổ thông vào bài Sóng của Xuân Quỳnh, tớ hay nói với mọi người, điểm tớ thấp là do chưa trải qua cảm giác của tan vỡ của Xuân Quỳnh, bây giờ cho làm lại thì có lẽ sẽ làm tốt hơn.
Quả thực là sau tan vỡ, nếu có một người khác đến sau, có lẽ tớ sẽ biết trận trọng hơn. Tớ sợ cái cảm giác mất đi người mình rất yêu lắm rồi. Đúng là chúng ta chỉ chia tay, rồi sẽ gặp lại, sẽ lại chào nhau, có điều em không thể nào có thể hồn nhiên chạy đến ôm anh như khi chúng ta là người yêu nữa.
Sau tan vỡ, anh rồi sẽ yêu một người khác, không có cách nào để mình trở lại như trước.
Tớ rất thích Mr Siro và cảm thán rằng anh ấy thật sự là kẻ hủy diệt cảm xúc, một cuộc tình có thể được gói gọn trong một bài hát chưa đến năm phút, không riêng gì tự lau nước mắt, cho dù là bài hát nào thì anh ấy cũng đều đưa chọn vẹn những cảm xúc rất thật vào từng lời, từng câu chữ.
Hôm qua Hà vừa nhắn tin cho tớ nói là đã quay lại với người yêu cũ, tớ chỉ cười trừ. Có lẽ vì Sơn là người rất dứt khoát, nên tớ không có cơ hội nói với anh hai từ “quay lại”, thật sự thì tớ là một người không kìm chế được cảm xúc, không giỏi kìm chế nỗi nhớ cũng như nỗi đau của mình. Điều duy nhất tớ làm được là không quay lại với người yêu cũ, hồi trước kia Hùng đã từng ngỏ ý quay lại nhưng tớ không làm được. Tớ bất lực với cả thế giới, nhất là với việc quay lại với người yêu cũ thì bất lực gấp mười.
Tớ đã nghe đi nghe lại bài hát này, thấy từng chữ từng câu thấm nát trái tim, thẫm đẫm nước mắt, đau đớn gục ngã, đoạn điệp khúc đã làm cho tớ nghĩ nhân vật trong bài hát chắc là tớ rồi.
“Thật sự gần gũi với anh chẳng ai hiểu anh được ngoài em đâu.
Đi đâu anh cũng chỉ giữ bóng hình của một mình em trong tim.
Mặc dù tình yêu của anh đã không còn là nơi để em hy vọng.
Điều bận tâm duy nhất là còn bao lâu để quên em.”
Khi mà trích ra như thế này, tớ thấy mình như đang làm một bài văn nghị luận xã hội, đang đưa ra những lý lẽ, dẫn chứng để bàn luận về tình yêu, nói đúng hơn là bình luận về bài hát mà tớ đang nghe. Các cậu có đề tài gì không để tớ viết, nhiều khi viết về tình yêu nhiều quá tớ thấy tớ sắp phát điên tới nơi.
Nói thật thì đúng là khi yêu có vui có buồn và có dường như mọi thứ về yêu, có thêm cả người yêu mình. Nhưng khi chia tay thì đúng là mãi chỉ còn một bóng hình trong tim, không thể quên đi, cũng không thể xóa. Bây giờ thì không còn quan trọng nữa rồi, điều quan trọng duy nhất là cần bao nhiêu thời gian để quên đi, và mất bao nhiêu thời gian để tìm thấy một người mà ta cho là tốt hơn.
Thôi thì hãy tự ngủ thêm một lần nữa là chúng ta rồi sẽ tốt thôi, sau này tuy không có nhau, nhưng chí ít chúng ta cũng vẫn còn sống, vẫn còn có thể gặp lại nhau. Thế nào cũng được miễn là không phải sinh đi tử biệt. Chí ít chúng ta biết, mình đã từng có nhau trong cuộc đời, coi như là cuộc sống này cũng đã sắp xếp một cách khá công bằng.