Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ - Tĩnh Dạ Lương Hương - Chương 18: Không Có Tựa Đề
- Trang Chủ
- Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ - Tĩnh Dạ Lương Hương
- Chương 18: Không Có Tựa Đề
Nhiều khi tớ thắc mắc tại sao mình lại chẳng thể tìm được cho mình một lối về, một mái ấm và cả một người vì tớ mà yêu cả thế giới. Há phải chăng là do tớ còn nhỏ, chưa hiểu hết được thế nào là một mái ấm.
Mỗi buổi sáng tớ vẫn như vậy, vẫn chạy một mình đến trường. Không ai đưa đón mỗi buổi chiều, buổi tối vẫn hoàn thành công việc được giao.
Tớ không tham gia câu lạc bộ của trường, thời gian ngoài đến trường ra, tớ giành để đi làm đỡ đần gia đình. Thỉnh thoảng tớ dành một chút tình yêu cho việc đọc sách, còn một chút để yêu đời.
Tớ vốn dĩ là người từng rất hướng nội, tớ không thích nói chuyện với người khác cho đến khi tớ gặp được một ai đó, tớ thật sự rất yêu thích người ấy.
Tớ thích mùa Xuân ấm áp, lại thích mùa Hạ đầy nắng, cả mùa Thu nữa, mùa Đông thật ra cũng chẳng tệ chút nào đâu.
Cơn mưa mùa Hạ thường đến bất chợt khi chúng ta không ngờ đến. Tớ không thích điều đó, những tớ lại thích cái cảm giác lành lạnh sau mưa.
Tớ đa sầu, đa cảm lắm. Nhiều lúc còn đa tình nữa, có những lúc lại si tình đến lạ.
Có một cậu em học cùng khoa hỏi tớ là:
“Tại sao em thấy chị hay than thở cuộc sống thế? Có những lúc lại rất im lặng không nói gì cả.”
Tớ chỉ nói:
“Tại vì chị không có ai để tâm sự đấy. Em không nghe những người hay than thở là những người có rất nhiều lo âu à?”
Cơ mà dạo này tớ than nhiều thật, hay đăng story buồn và rất liên tục, có những story chưa tới năm mươi người xem tớ vẫn đăng, chỉ vị điều đó làm tớ như chút được một bầu tâm sự.
Chẳng biết vì cái gì, dạo này tớ hay nghe những bài hát buồn của các ca sĩ mới nổi. Lời bài hát ấy như đâm vào đúng chỗ đau của tớ. Có những bài tớ vừa nghe vừa khóc, tớ tin là có rất nhiều người có lẽ đã trải qua cảm giác này, nó vừa đau vừa không diễn tả bằng lời được.
Thỉnh thoảng tớ hay đi nghe nhạc, vừa uống nước vừa feel theo giai điệu. Mặc dù nhạc ở đấy mạnh mẽ lắm cơ, thì hình như tớ vẫn tìm thấy một chút niềm vui ở đó. Một tháng gần đây tớ không qua đó nữa, lý do rất cá nhân nhé. Tớ nghĩ dù giờ có tới đó thì không được vui.
Chuyện tớ viết nhiều khi rất cá nhân, mang tâm trạng rất riêng của tớ. Có những lúc tớ thật sự rất suy, không thể làm gì khác và chỉ có viết để chút bầu tâm sự.
Có một anh hỏi tớ là:
“Tại sao con gái các em lại hay đọc sách chữa lành thế nhỉ? Nào là Càng bình tĩnh càng hạnh phúc, nào là Càng độc lập càng cao quý?”
Tôi cười, nói vui vui với anh:
“Bởi vì tổn thương nhiều đấy anh. Đọc những quyển sách đấy như chữa bớt được một phần nào đó tổn thương, cứu vãn được một tâm hồn đang héo úa.”
Tôi bảo mua của anh mấy quyển sách đó, anh bảo sẽ tặng tôi. Nhưng nửa tháng rồi giờ cũng không biết sách nơi nào. Buồn thật đấy.
Hôm nay là một ngày thứ bảy khá vui, thích hợp để đi ăn, đi chơi, đi ngắm hồ Tây và ăn cẩu lương. Nhưng tiếc thật đấy tớ không có cả đoạn thời gian để đi làm những việc đấy.
Các cậu thấy tớ có hay than thở không? Mặc dù tớ biết những gì xảy ra đều theo quy luật của nó giống như bốn mùa lặp lại từ năm này qua năm khác, nhưng tớ vẫn muốn than thở.
Có những lúc bản thân tớ còn thấy ngoài lành lặn ra tớ chẳng có gì nổi bật cả, không có cả một ưu điểm cho bản thân. Đã không xinh, tính lại còn hay cộc cằn nữa chớ, ai mà chịu được.
Mùa Thu ở Hà Nội đẹp thật đấy, tớ chưa bao giờ được ngắm hoa sen khi ở quê. Bây giờ thì khác, ở trên đường tớ có thể nhìn nó mỗi giây phút, nhưng lại chưa từng một lần chạm vào nó.
Tớ trước đây bướng lắm, tớ không thích học Y một tí nào. Tớ đã không thích nó cho đến khi hết năm nhất, tớ không học hành và hậu quả là tớ bị lưu ban xuống học cùng khóa sau.
Từ khoảnh khắc ấy, tớ đã khóc. Bố mẹ tớ chưa biết về vụ việc này, tớ từ đó cố gắng đi học nhiều hơn, chăm chỉ hơn và rồi bây giờ tớ cũng nuôi ý định chuẩn bị cho mình một suất học bổng.
Học phí Y tăng, điều đó đồng nghĩa với việc bố mẹ tớ phải lo nhiều hơn, chợt tớ nghĩ nếu mãi tớ không cố gắng thì thật uổng phí bao nhiêu.
Hồi cấp ba tớ rất thích một em khóa dưới, tớ đã vào một buổi sáng thứ hai chạy tới và nói là chấp nhận lời mời kết bạn của chị nhé.
Cậu ấy vui vẻ đồng ý và tớ thấy điều đó cũng không tệ, sau này thì cậu ấy không thích tớ, nhưng tớ vẫn rất vui vì đó là một kỷ niệm, chí ít thì những năm cấp ba tớ cũng đã thích một người.
Những lúc thế này tớ muốn vào circle K một chút, ngồi ngắm đường phố một chút, ôn lại chút kỷ niệm với ai đó nhưng bên cạnh tớ lại không có ai cả.
Bạn không biết đâu, chẳng biết điều gì xui khiến mà tuần nào tớ cũng vào xem lịch giảng đường chỉ để xem lớp người yêu cũ có học chưa. Hôm nay có lịch rồi, tự dưng lại thấy bình thường tới lạ.
Nói tới đây cũng đã là rất nhiều rồi, tớ nghĩ chắc mình sẽ đổi một chủ đề khác để viết. Tớ nghĩ là chắc tớ sẽ đổi một chủ đề khác để viết, tớ đang có một dự án truyện Teen trong tương lai, nhân vật nam là người tớ rất thích, boi lạnh lùng, ít nói nhưng hết sức dịu dàng, chỉ là hơi không ổn khi mà hai người phải nhìn nhau
Yêu đi yêu lại chục người và mới tới được với nhau. Hihihih