Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng - Chương 49 - Tôi Đi Nhầm Phòng
- Trang Chủ
- Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng
- Chương 49 - Tôi Đi Nhầm Phòng
Vậy mà cũng đã hai năm rồi, suốt thời gian qua Vân Chi Lâm và mẹ Cố chưa bao giờ từ bỏ Cố Trạch Thần. Chỉ cần có chút tin tức về anh, là cô lại
gấp rút lên đường tìm kiếm, bất kể đó là đâu.
Nhưng hy vọng nhiều thì thất vọng lại càng lớn, lần nào cũng chỉ là tin giả. Có điều ít ra
còn tốt hơn cha Cố đi, mấy năm nay ông ấy còn sống hay đã chết đều không ai biết được, mẹ Cố cũng vì chuyện này mà đau khổ.
Vân Chi Lâm bây giờ là chỗ dựa cuối cùng cho mẹ Cố, cô cũng đã hứa với bà là sẽ đi tìm Cố Trạch Thần trở về cho bà.
Hôm nay cũng như vậy, nhận được tin tức của Diệp Ân là Cố Trạch Thần sẽ đến đây tham gia tiệc của nhà họ Tống ở nước X, Vân Chi Lâm lại vội vàng
không quản ngày đêm để đến được đây.
Giờ đã có trong tay thiệp
mời mà Diệp Ân đưa cho, Vân Chi Lâm có thể đường đường chính chính mà
bước vào hang ổ quân địch được rồi.
Để phù hợp với bữa tiệc, Vân
Chi Lâm đã mặc một chiếc váy màu đen quyến rũ, tóc dài xoăn nhẹ được thả phía sau vai. Khuôn mặt xinh đẹp lại được trang điểm tinh tế, nhưng
đáng tiếc là bị một chiếc mặt nạ che đi mất, chỉ để lộ đôi mắt to tròn
và bờ môi đỏ căng mọng.
“Thưa quý cô, phiền cô cho chúng tôi xem thiệp mời!” Vừa đi đến cửa, Vân Chi Lâm liền bị người gác cổng giữ lại.
“Sao lại dữ dằn như thế chứ, thiệp mời của tôi đây!” Cô nở nụ cười dụ hoặc, rồi lấy thiệp mời đưa cho hắn ta.
Sau một vài phút xem xét cẩn thận, tên gác cổng cúi đầu mời cô vào trong dự tiệc. “Tiểu thư, mời cô vào!”
Qua được cửa ải đầu tiên, Vân Chi Lâm mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nếu
bị phát hiện là thiệp giả, cô chắc sẽ tiêu đời mất. Quả nhiên Diệp Ân
làm việc rất đáng tin, không gì là cô ấy không làm được.
Bước vào sảnh tiệc, Vân Chi Lâm không khỏi ngỡ ngàng với độ sang trọng và chịu
chi của chủ nhà. So với những bữa tiệc mà cô từng được tham gia trước
đây, thì ở đây còn vượt trội hơn hẳn về độ hoành tráng.
Đèn thủy
tinh trên trần nhà lộng lẫy, toàn bộ sảnh tiệc đều được dát vàng đắt đỏ, trên bàn ngoài những món ăn hảo hạng ra, thì còn có rất nhiều chai rượu quý.
Có điều Vân Chi Lâm cũng không đến đây để ăn tiệc, cái cô
cần là đi tìm tung tích của Cố Trạch Thần. Bữa tiệc này quy tựu rất
nhiều khách mời lớn, cho nên gia chủ cũng đặc biệt chuẩn bị phòng riêng
để họ nghỉ ngơi.
Vân Chi Lâm theo thông tin mà Diệp Ân đã cung
cấp, cô len lén rời khỏi sảnh tiệc để lên lầu, là phòng chờ cho khách
mời quan trọng của nhà họ Tống.
Ở đây giống như một lâu đài vậy,
hành lang dài như không thấy lối ra, xung quanh là những cánh cửa gỗ lớn được trang trí tinh tế.
Vân Chi Lâm chậm rãi tiến về phía trước, cô cẩn thận từng bước một sợ bị người nào đó phát hiện ra, bởi thiệp
giả của cô làm sao được cấp cho phòng nghỉ chứ.
…
Mất hơn nửa giờ đồng hồ, Vân Chi Lâm cũng đến được căn phòng mà theo Diệp Ân người sử dụng là Cố Trạch Thần.
Cô thở ra một hơi dài, rồi đưa tay lên gõ cửa. “Cốc, cốc.”
Bên trong không có ai trả lời, đáp lại cô chỉ là sự im lặng kéo dài.
Vân Chi Lâm mím môi thật chặt, hy vọng của cô lúc này đã mất đi một nửa, cô lại không từ bỏ mà tiếp tục gõ mạnh vào cửa.
“Là ai vậy chứ? Có biết phiền lắm hay không, người ta còn đang nghỉ ngơi
này!” Không phụ lòng mong chờ của cô, cuối cùng cũng có người từ bên
trong trả lời lại, có điều ngữ khí lại không hề dễ chịu.
Vân Chi Lâm ánh mắt lại sáng lên tia hy vọng, cô không trả lời mà tiếp tục gõ mạnh vào cửa gỗ. “Cốc, cốc.”
Lần này trực tiếp làm cho người bên trong tức giận, họ đùng đùng đi ra mở
cửa. “Là kẻ nào thiếu lịch sự như vậy hả, bị điên sao? Có bệnh thì về
nhà chữa, đến đây chọc ghẹo ai hả?” Tiếp đến là mắng cô một tràng dài.
Khi đã nhìn thấy người trước mặt, Vân Chi Lâm không khỏi thất vọng, vì đó
không phải là Cố Trạch Thần của cô, mà là một người đàn ông xa lạ.
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng!” Vân Chi Lâm giọng trầm thấp cúi người xin lỗi. Nhớ đến lời của Diệp Ân, nếu tìm không thấy người thì phải rời đi sớm,
để tranh bị phát hiện.
Nhưng khi cô xoay người đi, thì bất ngờ gã đàn ông kia lại túm lấy cánh tay của cô kéo lại, giọng cợt nhã. “Không
lẽ cô tính đi như vậy sao? Lỡ đến đây rồi, thì vào trong đây chơi một
chút đi!”
Hành động của hắn ta khiến Vân Chi Lâm phẫn nộ, cô thấp giọng. “Bỏ ra!”
“Đúng là hung dữ mà, nhưng anh đây thích, vào đây chơi với anh đi, bảo đảm em sẽ vui lắm!” Tên đàn ông kia lại không có ý định buông cô ra, hắn bắt
đầu dùng sức cưỡng ép cô vào phòng.
“Mau buông ra ngay!” Cô vùng vẫy, bắt đầu dùng sức.
Giữa lúc Vân Chi Lâm đang giằng co, thì cuối cùng thiệp mời giả của cô cũng
bị phát hiện ra. Mấy tên lính gác đã chạy đi tìm, và không mất quá nhiều thời gian để bọn chúng tìm thấy cô.
“Ở bên kia, tấm thiệp mời này là của cô ta, đó là giả!” Tên gác cổng chỉ tay về phía cô tố cáo.
“Chết tiệt!” Bị phát hiện, Vân Chi Lâm liền đá mạnh vào hạ bộ tên kia, rồi
xoay người bỏ chạy, chiếc váy dài vướng víu khiến việc bỏ trốn của cô
khó khăn hơn. Không có thời gian suy nghĩ, cô nhanh chóng xé rách tà váy dài, một đường chạy thẳng.
Để che tầm mắt của chúng, Vân Chi Lâm đã sử dụng bom khói mà Diệp Ân chuẩn bị cho, để tranh thủ thời gian trốn chạy.
“Mau đứng lại!” Bị cản tầm nhìn, bọn chúng hét lên, rồi bắt đầu bắn loạn xạ về phía cô.
“Đùng, đoàng.” Tiếng súng lớn vang lên dữ dội, kèm theo đó là tiếng đồ vật đổ vỡ.
“Phập.” Thật không may mắn, một viên đạn lạc lại vô tình bắn trúng bả vai Vân Chi Lâm.
“Ah.” Cô đau đớn kêu lên một tiếng, rồi nghiến răng để nén đau, chân vẫn
không ngừng tiến về phía trước, vì nếu cô dừng lại thì cô sẽ mất mạng.
Trong lúc bỏ chạy, mặt nạ của Vân Chi Lâm bị rơi mất, không còn cách nào khác cô đành tính toán trốn vào một căn phòng trống chưa có người.
“Cạch.”
Cửa đóng lại, Vân Chi Lâm trốn trong một góc tối, mà máu từ vết thương lại
không ngừng chảy xuống, thấm ướt chiếc váy của cô. Cô cắn răng nén đau,
cũng ngăn cho bản thân phát ra tiếng động.
Bên ngoài lính canh bắt đầu lục soát, âm thanh của bọn chúng mỗi lúc lại càng gần cô hơn.
“Két.” Bất ngờ cánh cửa lại mở ra, một người đàn ông bước vào, chỉ mất vài
giây để người này phát hiện ra sự có mặt của người lạ.
Bốn mắt chạm vào nhau, Vân Chi Lâm cả người nhếch nhác, cô nhỏ thó ngồi co lại một góc, khuôn mặt có phần trắng bệch.
“Ngài Louis, chúng tôi vừa phát hiện nội gián, cho nên cần kiểm tra phòng của ngài một chút!” Thình lình một tên lính xuất hiện phía sau, hắn nói với người đàn ông kia.