Trùng Sinh Làm Ruộng Hằng Ngày - Tô Hữu Trăn - Chương 18: Đầm lầy
Diệp Quốc Kiện “Chủ ý này không tồi.”
Diệp Mai đem lúa giống phơi hai ngày rồi lại bỏ vào một cái thùng gỗ sạch sẽ, ngâm vào nước ấm, sau đó trộn lên vài lần, những hạt bị lép sẽ nổi lên, Diệp Mai đem những hạt nổi lên vớt ra, lại trộn lên vài lần, lại có vài hạt lép nổi lên, sau khi đem những hạt bị lép không dùng được vớt ra hết, Diệp Mai đem thùng nước đổ đi, đổ vào nước ấm mới, đem thùng bưng tới phòng ngủ của nàng.
Diệp Quốc Kiện cùng Trần Lan ở đằng sau nhìn, sau khi trở về cũng đem lúa giống nhà mình chọn giống ngâm vào.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Quốc Kiện ăn chút đồ rồi đi vào trong thành lấy cày.
Người hai nhà trừ bỏ ở nhà làm việc nhà, tất cả đều đi cắt cỏ, ngay cả người nhỏ nhất là Tô Cảnh Phong cũng đi.
Lùm cây cao lớn nhất chính là các loại cỏ, tháng tư cỏ lớn lên không cao lắm, cắt lên cũng không dễ dàng, chỉ có thể cắt từng chút từng chút một, Tô Quả Tô Cảnh Phong ở phía sau đem đống cỏ mọi người cắt mang lên. Gặp được rau dại, Tô Diệp đem rau dại đặt qua chổ khác, những người khác cũng vậy.
Cắt một canh giờ, một bộ phận người đem cỏ vào trong ruộng, đem cỏ phủ dưới rễ lúa, tới giữa trưa ruộng của hai nhà đều đã được phủ hơn một nửa.
Buổi chiều lại cắt thêm một canh giờ phỏng chừng có thể làm xong.
Giữa trưa, Diệp Quốc Kiện đem về một chiếc cày, mọi người đều hưng phấn mà vây quanh xem.
Bởi vì trâu buổi sáng đã dùng một lần, Diệp Đức Chính dắt trâu đi ăn cỏ, buổi chiều giờ Thân lại đi cày ruộng.
Sau khi ăn xong cơm trưa, người hai nhà đều đi cắt cỏ, dọn cỏ, phủ cỏ. Buổi chiều vội hơn một canh giờ, đem ruộng lúa còn lại toàn bộ đều phủ cỏ hết.
Giờ Thân, Diệp Quốc Kiện khiêng chiếc cày, Tô Thế Vĩ dắt trâu đi vào ruộng nước nhà mình,xuống ruộng nước, Diệp Đức Tường nhận trâu, Diệp Quốc Kiện đeo tròng lên trâu, hai sườn dây thừng buộc chặt, Diệp Đức Tường dắt trâu đi lên phía trước, Diệp Quốc Kiện đỡ cày.
Diệp Quốc Kiện: “Trước tiên cứ cày hai phân, nhìn xem hiệu quả thế nào.”
Diệp Đức Tường: “Được.”
Hai người ở chổ hai phân xoay qua lại xoay ba lần, hòn đất chổ đó rất mau tơi, trừ bỏ có một số viên bùn rắn chắc to bằng nắm tay là mãi không vỡ, những cái khác đều bị lưỡi cày chém nát.
Lúc này trên bờ ruộng đứng đầy người nghe tin mà đến, đồng thời phát biểu ý kiến:
“Lưỡi cày làm bén một chút, bùn đất càng tơi nhỉ.”
“Cái cày này dùng tốt ngoài tưởng tượng, nhưng nhà ta không có trâu a.”
“Người kéo cũng quá khỏe rồi đi, không biết cái cày kia có bao nhiêu nặng đâu.”
“Thực là đắt, tận năm lượng bạc, đều là ăn không nổi cơm, nào có tiền mua, nhà ta lại không có cô nương nào giống như Diệp Tử.”
“Ta phải dạy hài tử luyện tên, săn thú kiếm tiền nhanh, ở quê quán không có núi gì, nơi này đều là núi, động vật nhiều, lên núi cũng thường xuyên nhìn thấy thỏ hoang cùng gà rừng, chỉ là không dễ bắt.”
“Săn thú rất nguy hiểm,từ phía sườn núi hướng bắc qua đi vài toà núi, nơi đó có một cái thôn, người trong thôn cơ hồ là săn thú mà sống, nghe nói mỗi năm săn thú đều có người bị thương nặng hoặc người chết, bọn họ còn có chút quyền cước công phu, ngươi muốn đem nhi tử làm đồ ăn cho phường lang sói à.”
“Trong thôn chúng ta có quyền cước công phu nào hay không?”
“Không biết.”
Tô Diệp nhìn một lúc rồi về nhà, hôm nay khi cắt cỏ hái được nhiều rau dại tươi như vậy, nếu không làm vằn thắn thì thật đáng tiếc, sau khi trở về Tô Hủy đem một rổ rau dại đều rửa sạch.
Tô Diệp nhìn một chút nói: “Buổi tối gói sủi cảo thịt xông khói cùng rau dại, mau lấy rau dại đều đem đi rửa sạch đi.”
Tô Hủy nhìn một đống rau dại bên kia: “Có phải quá nhiều rồi hay không.”
Tô Diệp: ” Không nhiều đâu.”
Tô Diệp vào hầm đem bột mì cùng thịt xông khói còn có một chút nấm khô lấy ra ngoài, đem nấm ngâm trước.
“Tỷ, hành tây đã hết rồi?”
“Nương đã cầm đi trồng hết rồi, ta đi tìm mợ xem thử chổ nàng nơi đó có hay không.”
Diệp Mai từ đất trồng rau đã trở lại: ” Làm nhiều chút, buổi tối người hai nhà cùng nhau ăn cơm.”
Tô Diệp thêm bột mì cùng thịt xông khói.
Tô Diệp đem thịt xông khói thu thập xong rồi băm nhuyễn, quấy một chút nước tương, đem nấm xắt nhuyễn đổ vào trong nhân thịt, Tô Hủy đem rau dại rửa sạch, đi đến chổ của Trần Lan lấy hành tây, bà ngoại cùng mợ cũng đến đây.
Tô Diệp làm Tô Hủy đem rau dại dùng nước sôi trụng qua, chắt nước cho khô rồi lại cắt nhuyễn, nàng đựng đầy hai chậu rửa mặt.
Tô Diệp đem nhân thịt xông khói cùng rau dại trộn thêm chút dầu rồi đảo đều cùng nhau, cho thêm chút hành đảo lên là hoàn thành.
Diệp Quốc Kiện cùng Diệp Đức Tường dắt trâu cày được năm phần, khi trở về rất mau trời đã tối.
Diệp Quốc Kiện gọi Diệp Đức Chính đi mua một cân rượu.
Sủi cảo nấu xong, trước mặt mỗi người đều đặt một chén, trước mặt Tô Diệp chính là một cái chậu nhỏ đựng đầy ấp, ở giữa giường đất còn đặt hai cái chậu lớn. Tô Thế Vĩ hô một tiếng ăn cơm, mọi người đều gấp không chờ nổi đem sủi cảo bỏ vào trong miệng, Tô Diệp cũng như thế, hương vị thịt xông khói cùng nấm và đồ ăn hòa quyện vào nhau thật sự vô cùng ngon miệng, chỉ là không có giấm chua cùng tỏi giã có chút đáng tiếc.
Diệp Quốc Kiện vừa ăn sủi cảo vừa uống rượu, mãn nguyện, còn bớt đi thời giờ nói chuyện: “Cuộc sống này sống thật là thoải mái, qua ngày mai là cái cày thứ hai kia có thể làm xong, cái của hôm nay chính là cái đầu tiên, đợi ông chủ Chu làm quen tay thì tốc độ có thể sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Tô Thế Vĩ: “Ngày mai đi lấy cày, thôn trưởng cùng Thế Đào ca sẽ ở cửa thôn chờ ngươi cùng đi, thôn trưởng rất mau đã lấy được xe lừa, tới xưởng rèn rồi, Thế Đào ca hắn sẽ lấy đi một chiếc, ngươi mang một cái còn lại trở về là được, ngươi mang lên xe của thôn trưởng nhờ hắn mang về, sau đó ngươi tự mình mang về nhà.
Ta mang theo bọn nhỏ đi đầm lầy đào bùn, nếu có thể thì đào nhiều chút, trước tiên cứ đào bùn mang về, trải ngoài ruộng rồi cày. Ngày mai đưa trâu cho lão tam mượn dùng một ngày, chổ của hắn còn chưa cày xong.”
“Cảnh Lâm, con lại vẽ thêm một bức bản vẽ tỉ mỉ, đưa cho cữu cữu ngày mai mang cho Đào bá con.”
Tô Cảnh Lâm: “Dạ được.”
Diệp Quốc Kiện: “Nếu hiến cho quan phủ, nhà chúng ta có được khen thưởng không?”
Tô Cảnh Lâm: “Chỉ cần huyện lệnh không phải là một viên quan quá ngu ngốc thì chắc chắn sẽ có.”
Tô Thế Vĩ: “Hiện tại không biết tình huống như thế nào, đoán cũng vô dụng.”
……
Lúc này tại thư phòng nhà tộc trưởng, bên trong chỉ có tộc trưởng cùng Tô Thế Đào, tộc trưởng là một lão nhân hơn 60 tuổi, dáng người trung đẳng, trung thực, tóc có chút hoa râm, nhưng gương mặt hồng hào, hiển nhiên thân thể khỏe mạnh vô cùng.
Tô tộc trưởng đối diện Tô Thế Đào nói: “Lúc chiều nhìn rõ ràng chưa?”
Tô Thế Đào cung kính nói: “Phụ thân, thấy rất rõ ràng, thực sự dùng rất tốt, hiệu suất rất cao.”
Tộc trưởng nói: “Ngươi ngày mai cùng lão bát ( thôn trưởng) đi huyện nha, giao ra bản vẽ cùng cày, không cần vội vã bàn giao tình, bình thường là được, bát thúc của ngươi biết rõ sự tình, cán cân trong tâm của huyện lệnh sẽ tự biết tính toán.”
Tô Thế Đào: “Đúng vậy”
Sau bữa cơm chiều, Diệp Mai cùng Trần Lan đem lúa giống đã ngâm trong nước được 12 canh giờ lúa ra, đựng vào một cái cái ky, phía dưới dùng bồn gỗ, sau đó lấy vải bố cũ sạch đắp lên mặt trên.
Ngày kế tiếp, Diệp Quốc Kiện đi huyện thành, Tô Thế Vĩ kêu Tô Quả cùng Tô Cảnh Phong đi chỉ dẫn cho Tô Thế Lương, hôm nay trâu có thể cho hắn dùng, Tô Thế Vĩ mang theo ba người biểu ca Tô Diệp Tô Cảnh Lâm, lôi theo xe đẩy tay, bên trên xe đẩy tay để trúc khung, trúc khung dùng để đựng bùn, Tô Diệp lại đặt lên xe đẩy tay khối ván gỗ lớn, sau đó lại dùng vải bao cẳng chân lại thật chắn chắn.
Diệp Đức Tường: “Diệp Tử, đem theo tấm ván gỗ làm gì?”
“Đặt lên trên đầm lầy ván gỗ sẽ không chìm xuống.”
“Có đạo lý, chúng ta nhiều người như vậy nghĩ sao lại nghĩ không ra chứ.”
“Ngốc.”
……
Tới đầm lầy, chỉ thấy bên cạnh đầm lầy người đến người đi, đều là tới lấy bùn, dọc theo bờ có rất nhiều hố bị đào lên, nước bên trong đầm lầy đều chảy ra ngoài, mấy cái hố bị người khác đào kia rất mau đều ngập nước.
Tô Thế Vĩ ở ven đường tìm được một nơi, buông xe đẩy tay, lấy trúc khung ra, tìm một chổ chưa bị người khác đào qua, làm sạch tầng cỏ và nước bên ngoài, Diệp tử đang dùng xẻng sắt đem bùn sạn bỏ vào trong khung, hai nhà chỉ có một cái xẻng sắt, những người khác đành phải đứng nhìn.
Tô Diệp: “Ta trở về làm mấy cái lược sạn đem tới.”
Xoay người rời đi.
Tô Diệp về đến nhà, vào lều làm mộc, tìm một khối gỗ rộng ước chừng 20 cm, cưa ra một khối hình vuông lớn 25 cm, Tô Diệp cưa ra ba khối, dùng cái rìu nhỏ đem một bên gọt nhọn, bên kia trung gian khai cái tào khẩu.
Chỉnh ra tam khối bề rộng chừng 5 cm dài chừng 15 cm hậu ước 5 cm mộc điều, ở mộc điều một cái trên đầu tước hạ cùng tấm ván gỗ giống nhau độ dày, ở mặt trên khai cái cùng tấm ván gỗ thượng giống nhau lớn nhỏ tào khẩu, đem tấm ván gỗ tròng lên, tước một cái cắm hơi, cắm thượng liền rất vững chắc, giản dị mộc sạn liền làm thành.
Tô Diệp làm xong ba cái xẻng gỗ, lấy theo mấy cái bao tải, kéo xe đẩy tay của nhà Diệp Quốc Kiện, đi tới đầm lầy.
Trên đầm lầy chỉ có Tô Thế Vĩ, hắn đang cùng người khác nói chuyện phiếm, những người khác mang bùn kéo ra ngoài ruộng đổ, Tô Diệp đem bao tải và xẻng gỗ thả xuống, tay trái lấy một cái bao tải kế bên lên, tay phải dùng xẻng gỗ múc bùn bỏ vào trong, bùn lầy nhiều nước, người khác múc sẽ cảm thấy rất nặng, nhưng đối với Tô Diệp mà nói không thành vấn đề, loạt soạt một hồi liền đựng được nửa bao tải, Tô Diệp sợ bao tải chứa đầy, khi mang lên sẽ làm cho bao tải bị hỏng, dùng dây cỏ cột chặt miệng bao.
Tô Thế Vĩ cũng cầm một cái bao tải tới đựng, hắn mới đựng xong một cái, Tô Diệp đã đựng xong bốn cái, Tô Thế Vĩ trong một khắc kia cảm thấy một chút uy nghiêm của người cha cũng không còn.
Tô Diệp mang đến tám bao tải, đều đựng đầy hết, Tô Diệp mỗi tay một cái bao tải mang bao tải đựng bùn lên đường lớn, đặt trên xe đẩy tay bên cạnh đường, mới vừa đặt lên xe xong, Diệp Đức Tường kéo xe đẩy tay về.
Nhìn thấy Tô Diệp để xe đẩy tay ở ven đường, tới kéo xe của Tô Diệp, Tô Diệp ở phía sau đẩy. Hai người đẩy xe đi vào bờ ruộng đang ươm mạ, ngoài ruộng đầy một đống bùn, là Diệp Đức Tường bọn họ mới vừa kéo tới đổ.
Tô Diệp mỗi tay cầm một cái bao tải đến ruộng nước đổ xuống, Diệp Đức Tường cũng đổ một túi xuống.
Diệp Đức Tường: Người so người có thể tức chết người.
Tô Diệp kéo tới lui hai lần, bụng đã đói đến ẩn ẩn kêu, trở lại đầm lầy, nhìn thấy Trần Lan cùng Diệp Mai đem cơm đưa tới.
Mọi người tìm chổ có nước sạch rửa tay ăn cơm, cơm là gạo trắng cùng gạo lức trộn với cơm khô, đồ ăn có hai món, một món là thịt thỏ khô hầm, một món là rau dại, đây đã được xem là những món ăn rất ngon rồi, không thấy được những ánh mắt nhìn qua đều là vô cùng hâm mộ, càng có vài người âm thầm quyết định, nhất định sẽ cho trẻ con nhà mình học săn bắn.
Buổi chiều, rất nhiều người về nhà cầm ván gỗ tới lót dưới chân.
Buổi chiều đội ngũ đào bùn của Diệp Quốc Kiện nhiều hơn một người.
Trời chạng vạng tối, bùn dùng để ươm giống đã kéo đủ, mọi người đều mệt đến chịu không nổi, buổi tối Diệp Mai cùng Trần Lan làm một bữa tối phong phú, vậy mà lại có một nồi canh gà.
“Gà ở đâu ra vậy?.”
Diệp Quốc Kiện: “Lúc trở về trên đường đụng phải người bán gà rừng, mua về hai con, cày ta đã khiêng trở về, cái kia ngươi muốn sắp xếp như thế nào an, chúng ta đều nghe theo.”
Tô Thế Vĩ: “Đưa cho lục ca, ngày trước ta đã hứa cho cái đầu tiên, cơm nước xong gọi Cảnh Lâm đi nói cho hắn biết, kêu hắn tự mình tới lấy.”
_____
Mình học lớp 12 nên thời gian rất kín luôn á, với mình là tay mơ nữa, nên dịch rất lâu. Xl mn vì đã thất hứa quá lâu rồi?
Thỉnh thoảng mình sẽ đăng vài chương ạ (nếu làm kịp). 4 tuần nữa là thi rồiii, ai cũng thi thì chúc may mắn nhé?
Cảm ơn mn ủng hộ, mình không bỏ hẳn đâu nên mn đừng lo nhé><