Trùng Sinh Làm Ruộng Hằng Ngày - Tô Hữu Trăn - Chương 15: Đào đường
Tới cửa thôn, một đám người đen nghìn nghịt, đến có hai ba trăm người, những người quen biết nhau tụm năm tụm ba giao lưu, ồn ào giống như một cái chợ, hơn nữa xem náo nhiệt vui ở chổ một bên chạy tới chạy lui, càng náo nhiệt, đám người đến gần đủ, thôn trưởng ở bên trên hô một tiếng: “An tĩnh”.
Thanh âm trong đám người dần dần yên lặng, thôn trưởng chờ tiếng động phía dưới yên tĩnh, bắt đầu nói chuyện: “Mọi người, khế đất đã làm xong, những hộ gia đình nào có trong thôn đều phải giao tiền, không chừa một hộ nào, kế tiếp tranh thủ thời gian đào đường trữ nước, tất cả đều phải làm việc cho thành thật, không được đục nước béo cò, chậm trễ cày bừa vụ xuân, nếu không chúng ta tương lai sẽ chịu đói, mọi người nói xem cảm giác đói khát có dễ chịu không?”
“Không dễ chịu”.
Thôn trưởng: “Được, không nói nhiều, làm việc đi”.
Mọi người cầm công cụ từ phía nam đi tới, Tô Diệp cùng Tô Cảnh Phong cùng một đám trẻ con theo ở phía sau, đến nơi, đại nhân ngăn lại không cho trẻ con đi qua.
Tô Diệp nhìn bốn phía, khối đất hoang kia ở phía tây con sông, một bộ phận Lợn Rừng lĩnh kéo dài tới đây, trên đất hoang che kín một tầng đá vụn lớn lớn nhỏ nhỏ, lúc này trên sông có một ít người đang ở bên bờ sông vẽ đường, động tác nhanh nhẹn đem cục đá nhặt ra khỏi chổ vẽ đường, người bên trong đường vẽ nhặt đá dọc theo đường, kia hẳn là sắp xếp đào đường biên đắp bờ đi.
Trong lúc nhất thời, đất hoang người đến người đi, khí thế ngất trời, Tô Diệp chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, nhớ rõ khi còn nhỏ mẹ nàng nói nàng lúc còn trẻ từng đi sửa qua đập chứa nước, chọn bùn đất, ngữ khí kia tràn ngập tự hào.
Tô Diệp nhìn một hồi liền trở về, sau khi trở về chui vào lều mộc nghịch gỗ, Diệp Mai thấy được thở dài.
Giữa trưa, Diệp Mai kêu Tô Diệp ra ngoài ăn cơm: “Con ăn cơm trước, ăn xong rồi cùng tiểu Phong ca con đi đưa cơm cho cha con và bọn họ, đi cùng mợ con đi.”
Tô Diệp ngồi ăn cơm, Diệp Mai đem cơm của Tô Thế Vĩ cùng Tô Cảnh Lâm đựng vào một cái thùng gỗ, đậy cái nắp lên. Đem thùng gỗ cất vào sọt lớn, trên mặt sọt che lại hai miếng mành cỏ. Tô Diệp đeo giỏ tre trên lưng. Lúc này Trần Lan cùng Diệp Thanh Thanh ở trong sân chờ, hai người cũng đều cõng một cái sọt.
Tô Diệp đi về hướng nam, Tô Cảnh Phong nhảy nhót theo ở phía sau.
Tô Diệp cùng vài người tới nơi, lúc này là thời gian nghỉ ngơi, mọi người tụm năm tụm ba ngồi vây quanh, có người đã ăn cơm trước, có người đang chờ người trong nhà chưa đưa cơm tới, Tô Diệp cùng Trần Lan thực mau tìm được Tô Thế Vĩ cùng Diệp Quốc Kiện, mấy nam nhân hai nhà đều ngồi cùng nhau, dùng đá lót ngồi, thấy các nàng tới đều đứng lên.
Tô Thế Vĩ giúp Tô Diệp đem sọt bỏ xuống, đem hai tấm cỏ mành lót trên mặt đất, đem thùng gỗ cơm bày ra ngoài, cơm vẫn ổn, Diệp Mai làm một phần thịt thỏ hầm, một phần cải trắng xào, cơm là gạo lức cùng gạo trắng trộn vào nấu khô.
Trần Lan cũng là hai món ăn, một cái là thịt xông khói xào, một cái là cải trắng, cơm cũng là giống nhau, bất quá nhà nàng hơn ông ngoại năm cái nam nhân, lượng so Tô Diệp gia nhiều không ít, đồ ăn hai nhà bãi ở bên nhau cùng ăn.
Khi ăn cơm không ngừng có người lại đây đánh chiêu.
“Thế Vĩ, đồ ăn nhà ngươi thật là ngon, còn có thịt để ăn” Tô Thế Vĩ trong lòng có chút đắc ý.
“Quốc Kiện ca, ngươi ăn chính là thịt xông khói đi, xem đến thật xinh đẹp, nghe nói trong thành tửu lầu một mâm một chút bán đến vô cùng đắt, Quốc Kiện ca ngươi thật bỏ được.”
“Diệp Tử, ngươi lần tới lên núi săn thú mang theo tiểu tử nhà ta, trong rừng dã thú nhiều, cũng chỉ dạy trẻ con nhà chúng ta.”
Tô Thế Vĩ: “Lục ca, Diệp Tử còn nhỏ, không thể bảo đảm an toàn của mọi người, hiện tại Diệp Tử cùng Cảnh Lâm mỗi ngày buổi sáng đều luyện tập bắn tên, Cảnh Nam trước tiên cũng có thể ở nhà luyện tập tài bắn cung, chờ thuần thục một ít thì đến phía trước lĩnh săn thú, có một chút năng lực tự bảo vệ mình thì hẵng đến cùng Diệp Tử theo vào núi đi.”
“Cho Cảnh Nam mỗi ngày đi theo Cảnh Lâm cùng Diệp Tử luyện tập đi”.
“Cũng có thể”.
“Thể năng cũng cần huấn luyện”.
“Hắn ăn không hết khổ ta sẽ đánh gãy chân hắn”.
“Cày bừa vụ xuân qua lại bắt đầu học đi, Cảnh Nam cũng đã 15 tuổi, vừa lúc có thêm nửa cái lao động”.
……
Cơm nước xong, Tô Diệp ngồi bên người Tô Cảnh Lâm: “Ca, mệt không, muội tới thay huynh”.
Tô Cảnh Lâm: “Không cần, nơi này tất cả đều là nam nhân, muội ở đây không tiện, muội đừng thấy ta gầy như vậy, nhưng thân thể thật sự rất khỏe mạnh, mấy tháng trước luôn cùng ngươi lên núi, đều đã được rèn luyện, hơn nữa phía dưới đều không phải là đá, không có khó đào như tưởng tượng, phỏng chừng rất mau liền hoàn công”.
Diệp Đức Chính cười hề hề dựa lại đây: “Diệp Tử, buổi tối làm chút món ăn ngon tới khao chúng ta đi”.
Tô Diệp: “Người muốn ăn cái gì?”
Diệp Đức Chính: “Diệp Tử, ta đối với món sủi cảo cùng bánh có nhân của con nhớ mãi không quên”.
Trần Lan chụp một cái đánh tới trên đầu hắn: “Lão nương làm không thể ăn, hửm?”
Diệp Đức Chính nhìn phía Trần Lan nịnh nọt mà cười: “Rất ngon, đều ngon giống nhau”.
Diệp Quốc Kiện: “Tiền đồ”.
Tô Diệp đưa cơm trở về, tiếp tục nghịch gỗ, chờ đến giờ Thân Diệp Mai kêu nàng đi ra ngoài nấu cơm, Tô Diệp vào phòng bếp, phát hiện nguyên liệu đều chuẩn bị xong, nàng chỉ cần quấy nhân và bột mì, Tô Thế Vĩ làm hai cái thớt, mấy cây chày cán bột, dùng trúc đan mấy cái sọt tre chuyên để sủi cảo.
Chờ nhóm nam nhân tan tầm trở về, bánh đã hãm xong, sủi cảo nấu lên là được, Diệp Mai cùng Trần Lan thương lượng trong thời kì đào đường cơm trưa cùng cơm chiều sẽ cùng nhau nấu cơm ở nhà Tô Diệp, giữa trưa đưa cơm cùng nhau cho tiện, Trần Lan đem lương thực mang qua đây là được.
Người đương thời ăn cơm đa phần đều là nam nữ hai bàn, nữ nhân vẫn như cũ ăn trong phòng Tô Diệp.
Diệp Mai còn cho các nam nhân uống rượu.
Qua hai ngày, thời tiết trở nên ấm áp đôi chút, đống phân bón năm trước cũng đã ủ xong.
Ngày này, ông ngoại Diệp Văn Giang cùng Tô Thế Vĩ đến chổ thôn trưởng xin nghỉ không đi đào đường, Tô Diệp dùng khăn che mặt làm khẩu trang che miệng lại, Tô Thế Vĩ đem phân bón đã ủ sạn đến một cái ky dài, Tô Diệp vẫn nắm lấy sợi dây thừng ở trên cái ky bên cạnh đống, bên kia còn lại là Diệp Văn Giang sạn, Trần Lan chất đống.
Toàn bộ đào phân bón sau đó chất thành một đống, Tô Thế Vĩ làm Tô Diệp cùng Diệp Mai chọn ít bùn bên dòng suối đem trở về, Tô Thế Vĩ đem bùn trộn cùng với phân bón bên trên, khi làm xong thì đống phân bón biến thành một đống bùn tròn xoe, như vậy trời mưa cũng không lo lắng bị trôi đi, phía dưới chừa chút khe hở, phân bón không ra nước sẽ chảy ra ở phía dưới, chờ chảy khô nước, bên trong phân bón sẽ trở nên mềm xốp, có thể dùng.
Ngày hôm sau, Diệp Văn Giang cùng Tô Thế Vĩ tiếp tục đào bùn đi, Tô Diệp cùng Diệp Mai Trần Lan đi một lần nữa tiến lên men hố lấy đất mùn cùng cỏ khô, phân tro, lúc này đồ vật thiếu, chỉ lấy nửa hố.
Ngày kế tiếp, Tô Diệp mỗi ngày buổi sáng đều đục gỗ, giữa trưa cùng Trần Lan đi đưa cơm, buổi chiều tiếp tục nghịch gỗ, có khi Diệp Mai sẽ kêu nàng làm cơm chiều.
Mười ngày sau, người nhiều, hồ nước đã đào xong, thời điểm mua là 28 mẫu, có vài nơi không dễ đào liền không đào, cuối cùng đào chính là hai mươi mẫu hồ nước, sâu hai mét rưỡi, đê quá dài không thể sâu thêm.
Đào hồ nước xong, thôn trưởng lập tức chỉ huy đào một cái kênh liền với sông, đem nước sông dẫn tiến vào, lúc này tuyết trên núi đang tan, nước sông dâng lên một ít, lại ở chổ ban đầu chỉ định đem nước sông chặn lại, chứa đầy hồ nước vô cùng dễ dàng.
Đồng thời khi dẫn nước sông, đê hai bờ sông tiếp tục gia cố cao thêm.
Ngày tháng đều trôi qua trong bận rộn, nửa tháng sau là giữa tháng 3, kênh nước bên hai bờ sông chậm rãi hoàn thành, lúc này xuân ý áng nhiên*, vừa ra khỏi cửa chính là màu xanh lục mãn nhãn, cỏ dại trên đất cũng tạch tạch mọc lên.
*ý xuân dào dạt
Sau hai tháng rễ cỏ dại ngoi đầu, Tô Diệp lại không thể tiếp tục nghịch đầu gỗ, mỗi ngày đều bị Diệp Mai gọi đi nhổ cỏ lúa mạch non, phụ nữ già trẻ đều đi nhổ cỏ, thật sự là cỏ dại so với lúa mạch non còn nhiều hơn, mới vừa nhổ xong đầu này, đầu kia lại mọc ra tiếp.
Chờ các nam nhân không cần đi đắp bờ kênh, liền bắt đầu bón phân cho ruộng lúa mạch, chỉ là phân bón có hạn, mỗi nhà chỉ làm ba mẫu đất, phân bón liền dùng hết rồi, không có phân bón đành phải làm một chút phân tro.
Sau khi cất xong đê đập trong thôn bắt đầu phân chia các gia điền và quan điền, Tô Thế Vĩ 7 mẫu cùng Diệp Quốc Kiện gia 8 mẫu liền cùng một khối, hơn nữa vận khí không tốt bị phân đến phần đất dựa vào kế bên Lợn Rừng lĩnh, Diệp Quốc Kiện không biết mùa màng sẽ như thế nào nên không có xin nhiều hơn.
Hơn nữa nếu lấy quá nhiều đất thì sẽ rất lao lực, bởi vì khi khai hoang mọi người đều cuốc được rất ít, hiện tại cỏ dại lại còn đang mọc.
Tô Thế Vĩ cùng Diệp Quốc Kiện thương lượng, hai người hùng lại mua một con trâu, có thể cày ruộng, còn có thể thu thập phân bón, tiền bạc mỗi nhà một nửa, đến lúc đó phân trâu hai nhà chia đều, vì thế cuối tháng 3, Diệp Quốc Kiện đi huyện thành dắt một con trâu cường tráng khỏe mạnh trở về, tiêu hết mười lượng bạc.
Ngày hôm sau liền bắt đầu cày ruộng, mỗi ngày chỉ có thể cày hai mẫu, buổi sáng một mẫu, buổi chiều một mẫu, mỗi ngày cày xong một khối đất, Diệp Quốc Kiện đều sẽ đem nước ngoài dẫn vào ruộng, đem nước chứa đầy trên ruộng ngâm đất, chờ ngâm mềm còn phải dùng cuốc hoặc xẻng sắt đánh vụn.
Trong ấn tượng của tiểu Tô Diệp không có đập đất, Tô Diệp nhớ rõ quê quán dùng chính là cày ruộng, hòn đất ngâm mềm sau đó dùng chiếc cày cày qua, hòn đất sẽ tự vụn, liền có thể cấy mạ, thực hiển nhiên nơi này không có, chỉ có thể dùng sức người đem hòn đất đánh vỡ.
Mỗi ngày Tô Hủy cùng Diệp Thanh Thanh đều phải đi cắt mấy sọt cỏ về cho trâu ăn, Diệp Quốc Kiện dùng thời gian 8 ngày đem toàn bộ 15 mẫu ruộng hai nhà cày xong.
Đất hai nhà đã cày xong, trâu vừa nghỉ ngơi được một ngày đã bị Tô Thế Lương mượn đi mất.
Ngày 5 tháng tư, quan phủ đem hạt giống kéo đến Phúc gia thôn, Tô Thế Vĩ cùng Diệp Quốc Kiện mang theo Tô Cảnh Lâm cùng Diệp Đức Tường đi lãnh hạt giống, khi về mỗi người khiêng vài túi trở về, Tô Diệp đi lên giúp Tô Thế Vĩ khiêng túi kế tiếp, chờ tới khi đem hạt giống đặt trong hố xong, đều đem túi mở ra, đủ loại giống cây trồng, có gạo, khoai lang đỏ, đậu nành, đậu xanh, cư nhiên còn có bắp.
Tô Thế Vĩ chỉ vào bắp nói: “Cái này gọi là bắp, đây là giống cây từ hải ngoại chuyển đến, năm trước kinh thành có trồng thử, thu hoạch không quá lý tưởng, hiện tại đem giống cây này đều chia ra để an trí nạn dân chúng ta, trồng hay không chúng ta tự mình quyết định.”
Chỉ vào khoai lang đỏ nói: “Đây là từ phương nam vùng duyên hải mang đến đây, nguồn gốc cũng là từ hải ngoại mang đến trở về, nghe nói sản lượng rất cao, nhưng ăn nhiều sẽ nóng ruột.”
Tô Diệp nắm một phen hạt bắp lên xem thử, hạt bắp này so kiếp trước nhỏ hơn chút, nhưng vẫn là no đủ, túi bắp này có gần mười cân, có thể trồng trên hai mẫu.
Tô Diệp: “Gặt lúa mạch xong liền trồng cái này, phân bón nếu đủ có thể mẫu sản ngàn cân”,
Phụt một tiếng, Tô Thế Vĩ đem nước mới vừa uống vào miệng phun ra.
Tô Diệp buông bắp viên, cầm lấy khoai lang đỏ nói: “Cái này phân bón đủ có thể mẫu sản 3, 4000 cân”.
Tô Thế Vĩ: “Được rồi, muốn khoác lác cũng không thể khoác lác như vậy”.
Tô Diệp hai mắt đen như mực mà nhìn hắn.
Tô Thế Vĩ nuốt nuốt nước miếng: “Thật à?”.
“Thật!”