Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư - Manh Manh - Chương 184
Đến khi ngồi vào bàn trang điểm váy cưới cũng đã được đưa tới đây.
Nhìn Vy Vân, Trình Tuyết và Vy Hân đẩy chiếc váy cưới kia vào, gương mặt Diễm Tinh không thể khống chế nổi biểu cảm ngạc nhiên. Chiếc váy cưới được thiết kế nhũ kim cổ chữ V, dáng xòe cùng với rất nhiều viên đá quý và pha lê gắn trên chiếc váy. Phần bên dưới tà váy lớn được thiết kế với những lớp voan mỏng từng lớp từng lớp hợp thành một bông hoa rộng lớn ánh xanh ngọc bích.
Diễm Tinh nhìn chiếc váy không thốt nên lời.
“Tiểu thư đây là chiếc váy chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho ngài trong ngày trọng đại này. Đợt vừa rồi bận bịu, chính là do chúng tôi giấu tiểu thư, âm thầm làm nó.” Vy Vân cười nhẹ đi đến bên cạnh tiểu thư nhà mình cười nhẹ nói.
Diễm Tinh đứng lên đi đến trước chiếc váy cưới xinh đẹp kia, môi nở nụ cười ngọt ngào: “Thật sự rất đẹp, cảm ơn các chị rất nhiều.”
“Tiểu thư thích là chúng tôi vui rồi.” Vy Hân và Trình Tuyết vui vẻ nói.
Sau đó là màn trang điểm và làm tóc. Vì hôm nay là ngày trọng đại của mình, Diễm Tinh không thể tranh điểm nhẹ nhàng như mọi lần. Lần này trang điểm cùng làm tóc tốn gần 3 tiếng đồng hồ. Sau khi hoàn thành, trời cũng đã sáng hẳn. Những tia nắng ban mai xuyên qua lớp cửa kính to lớn trong suốt chiếu vào phòng, phác họa rõ biểu cảm của những ở nơi đây. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn cô gái trước mắt thất thần.
Có một nhận viên trang điểm nhịn không được cảm thán, giọng nói không giấu nổi si mê: “Tiểu thư, ngài thật đẹp!”
Diễm Tinh nâng mắt nhìn mình trong gương, đến cô cũng phải ngạc nhiên trước bản thân mình lần này. Cô gái trong gương với gương mặt kiều diễm, đôi hàng mi cong vút khẽ chớp cùng đôi con ngươi đen láy sáng ngời như ngọc. Xuống dưới là sống mũi cao thẳng tắp cùng cánh mũi nhỏ nhắn đáng yêu. Đôi môi đỏ mọng hiện tại hơi mở ra vì cảm thán. Tất cả những đường nét trên gương mặt cô gái hiện tại được phác họa một cách đẹp nhất. Khiến cho bất kì ai nhìn vào cô cũng sẽ bị hút mất hồn phách.
“Con gái mẹ thật đẹp.” Ngô Giai Ý sau khi tranh điểm xong cũng bước vào đây. Vừa nhìn thấy con gái ngồi trong phòng không khỏi hít vào một hơi cảm thán. Con gái của bà ngày trước mang vẻ đẹp mong manh, trong sáng. Hiện tại lại kiều diễm quyến rũ, là một loại phong thái khác.
“Tiểu thư, đến lúc thay trang phục rồi. Để chúng tôi giúp ngài.” Vy Vân là người đầu tiên hoàn hồn sau khi mẹ Triệu lên tiếng.
“Làm phiền các chị rồi.” Diễm Tinh gật đầu đứng lên. Chuyên viên trang điểm cũng đi ra bên ngoài.
Sau khoảng 10 phút, cửa phòng một lần nữa mở ra. Lúc này Mạn Nhu và Diệu An cũng đã ở ngoài cửa. Diệu An là phù dâu, mặc chiếc váy màu ngọc bích, đây là màu Diễm Tinh thích, cũng là Diễm Tinh chọn. Chiếc váy xanh ngọc bích trễ vai, tóc Diệu An uốn xoăn nhẹ buộc nửa đầu nhìn vừa thanh thuần vừa đáng yêu. Còn Mạn Nhu hôm nay mặc chiếc váy màu hồng phấn, dù cô mới mang thai 2 tháng, bụng chưa lộ nhưng cũng không mặc đồ quá chiết eo. Dáng váy thoải mái với lớp ren nhẹ nhàng tinh tế, rất đẹp. Hai cô vừa tới thì nghe Diễm Tinh đang ở bên trong thay váy cưới liền đứng ở ngoài chờ đợi.
“Cô dâu thay đồ xong rồi ạ, phu nhân và hai vị có thể vào rồi.” Không để Triệu phu nhân và hai cô gái đợi lâu, gần 10 phút sau, cánh cửa mở ra. Vy Hân vẻ mặt tươi cười.
Ba người đi vào thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trong ánh nắng. Ánh nắng phản chiếu vào người cô gái, lại nhờ những viên đá quý được đính trên váy cưới càng khiến cho cô gái trở nên rực rỡ xinh đẹp. Trên đầu cô được gắn một vương miện nhỏ xinh, cùng khăn voan trải dài xuống bên dưới. Cô giống như thần tiên từ trong truyện bước ra, vẻ đẹp không tài nào diễn tả hết được.
Mẹ Triệu cùng hai cô bạn của Diễm Tinh nhìn tới ngơ người. Ngay cả ba người Vy Vân cũng không khỏi cảm thán.
Lúc này bên ngoài có tiếng của Hạo Hiên và Tuấn Khải, cũng đồng thời khiến những người trong phòng hồi thần.
“A Tinh, anh cả và anh…” Chỉ là khi hai người anh trai nhìn thấy dáng vẻ này của em gái cũng không khỏi dừng bước. Những ánh mắt kia khiến Diễm Tinh có chút ngượng ngùng, cô ho hai tiếng. Đôi mắt đen long lanh khẽ chuyển: “Anh cả, anh hai.”
Tuấn Khải nghe em gái nhắc cuối cùng cũng đẩy anh cả mình bên cạnh thấp giọng: “Anh cả, em hối hận rồi. Sao có thể để Tần Phong dễ dàng cướp mất em gái bảo bối như vậy!”
Hạo Hiên lúc này trong lòng thật có chút không nỡ, cũng có chút hối hận. Đáng lẽ ngày trước anh nên hành hạ tên kia một chút. nhìn em gái mình như vậy, cảm thấy tên kia thế nào cũng là được hời.
Diễm Tinh chớp mắt, muốn giảm bớt xấu hổ nên cười nói: “Có đẹp không ạ?”
“Rất đẹp, con gái mẹ thật xinh đẹp.” Ngô Giai Ý ngay lập tức gật đầu, tiến lên đi một vòng xung quanh con gái tấm tắc khen ngợi.
“A Tinh, tớ cũng muốn cưới cậu!” Mạn Nhu hai mắt sáng rực lao lên ôm lấy Diễm Tinh. Có điều ôm còn chưa được một giây người đã bị kéo trở lại trong một vòng ôm khác.
Mạn Nhu bất mãn nhíu mày nhìn cái người đang ôm mình: “Anh làm cái gì vậy?”
“A Tinh là em chồng của em.” Tuấn Khải nhìn vợ mình, không nhanh không chậm nói một câu.
Thấy vợ còn chưa hiểu ý anh nói tiếp: “Nên em không lấy A Tinh được!”
Diễm Tinh nghe thấy câu này rất không khách khí cười lớn, kéo theo mẹ mình, Diệu An và mấy người Vy Vân cười theo. Mà Mạn Nhu lúc này mặt đã ửng đỏ cả một mảng, khẽ nhéo eo Tuần Khải.
Mọi cười nói chuyện một lúc cuối cùng cũng đi ra ngoài. Diễm Tinh lúc này ngồi trong căn phòng quen thuộc của mình không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy hơi hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô tổ chức hôn lễ trong cả hai kiếp, trong lòng thế nào cũng không thể bình tĩnh.
“Tiểu thư, hai vị Quách tiểu thư tới ạ.” Bên ngoài, Tiểu Mỹ bước vào. Lúc này Tiểu Mỹ mới nhìn thấy dáng vẻ mặc váy cưới của Diễm Tinh. Có điều dù sao đi theo bên cạnh tiểu thư lâu, nhìn dáng vẻ cô mặc lễ phục đã quen, cộng với từng thấy tiểu thư mặc những bộ trang phục do mình thiết kế quay quảng cáo, khả năng tiếp thu cũng cao bơn một chút. Nhưng vẫn là hơi ngẩn người.
“Chị để cô ấy vào đi.” Diễm Tinh gật đầu. Vì cô lấy danh nghĩa của mình gửi thiệp cho nên các cô ấy sẽ đến với thân phận người quen bên nhà gái.
Khi Quách Hân và Quách Ngọc tiến vào, nhìn cô gái đang ngồi trên giường, biểu cảm cũng là không thể tin nổi. Cô gái ngồi đó, ngước đôi mắt trong veo như nước nhìn hai người, môi đỏ khẽ mỉm cười, giọng nói ngọt ngào cất lên: “Xin chào, rất vui khi hai vị đã tới.”
“Tiểu thư gửi thiệp mời, chúng tôi sao có thể không có mặt.” Quách Hân cười nhẹ tiến đến.
“Chúc mừng cô, chúc cô hạnh phúc.” Quách Ngọc cũng tiến đến, đưa tay ra muốn bắt tay với Diễm Tinh. Hôm nay cô và chị gái đều mặc rất giản dị, cũng không có quá nhiều phụ kiện khoa trương.
“Cảm ơn cô.” Diễm Tinh cười nhẹ, nhận lời chúc phúc này. Cô cùng chị em họ Quách không có nhiều chuyện để nói. Chỉ nói mấy câu rồi hai cô ấy cũng đi ra ngoài.
Ngồi thêm một chút, cánh cửa lại được mở ra. Lần này là ông ngoại, bà ngoại và dì của cô bước vào. Diễm Tinh hai mắt mở lớn, từ trên giường đứng dậy: “Ông ngoại, bà ngoại!”
“Aiza, A Tinh của chúng ta, đứa bé này càng ngày càng xinh đẹp rồi!” Ngô lão gia cười tươi, nhìn đứa cháu gái mình luôn yêu quý hài lòng nói.
Diễm Tinh mỉm cười, hốc mắt đỏ hoe nghẹn ngào: “Ông ngoại, bà ngoại, dì. Hôm vừa rồi cháu nghe ông bà không thể sang được, còn buồn mất mấy ngày đó.” Nói xong cô bước lên mấy bước ôm ông ngoại làm nũng.
“Ông ngoại muốn cho A Tinh một bất ngờ lớn. Thế nào, có phải bất ngờ lắm không?”
“Dạ!” Diễm Tinh gật đầu.
“Lâu không gặp A Tinh, thật là càng ngày càng đẹp rồi.” Dì của A Tinh cũng lên tiếng, đứa cháu gái này trổ mã thật tốt, nhìn liền muốn giấu đi.
“Đứa nhỏ này, đừng khóc chứ. Trôi hết phấn son là phải trang điểm lại đấy.” Ngô lão phu nhân xoa đầu đứa cháu đang dựa đầu vào vai mình cười nói. Nhưng hốc mắt bà cũng đã ửng đỏ.
“Bà, chị họ là quá vui vẻ mà thôi.” Đắc Vũ Wilson từ bên ngoài đi vào. Đắc Vũ Wilson dạo gần đây bị anh hai rèn cho cả người khí chất biến đổi. Ngô Giai Ni nhìn con trai trưởng thành, hài lòng cười một tiếng.
Sau đó như nhớ ra cái gì, quay sang Diễm Tinh trêu chọc cô cháu gái của mình: “Ngày trước trong giới thời trang vì một nhà thiết kế tên Doris mà xôn xao. Sau này mới biết là A Tinh nhà chúng ta. Vậy mà còn giấu dì, nếu nói với dì sớm, có phải chúng ta hợp tác không.” Thật ra bố của Đắc Vũ Wilson là chủ tịch tập đoàn buôn bán đá quý quy mô lớn trên thế giới. Ông cũng rất yêu quý đứa cháu gái này, đến dịp quan trọng như sinh nhật của Diễm Tinh. Lần nào ông cũng tặng cho Diễm Tinh một món đồ trang sức bằng đá quý đắt giá. Cũng vì như vậy, hầu hết đồ trang sức của Diễm Tinh đều không cần phải mua, mà được dì và chú tặng rất nhiều.
Diễm Tinh cười cười: “Khi đó con muốn thử sức trên con đường này. Cho nên con muốn tự mình làm việc, không muốn ai biết tới con là Triệu tiểu thư. Muốn dùng chính thực lực của con để tạo ra một thương hiệu thời trang của riêng mình nên tạm thời chưa muốn nói ra, con không cố ý đâu dì.” Diễm Tinh le lưỡi, đáng yêu nói.
“Đứa bé này, tính khí giống hệt cha mẹ con, thật là.” Ngô Giai Ni điểm lên mũi cháu gái cười nói. Hôm nay nhà chính Triệu gia vô cùng náo nhiệt, trong chốc lát đã có rất nhiều người tới chúc mừng, cũng tò mò đoàn đón dâu ở bên Tần gia đến sẽ là cảnh tượng lớn đến mức nào.
Diễm Tinh ngồi trong phòng nhìn thời gian càng ngày càng hồi hộp.
Lát sau, bên dưới là một loạt tiếng động rất lớn. Tay Diễm Tinh xoắn vào nhau, tim trong lồng ngực cũng theo đó đập nhanh hơn.
Lúc này bên dưới, một cảnh tượng khiến người khác không thể tin nổi diễn ra. Một hàng xe ô tô cùng motor phiên bản giới hạn chạy dọc theo con đường đến trước cửa nhà chính Triệu gia. Từ chiếc xe màu trắng đi đầu, Tần Phong mặc một bộ vest màu trắng bước ra. Cả người soái khí ngút trời, khi hắn vừa xuất hiện đã lấy đi rất nhiều tiếng rút khí. Lãnh ý bình thường được hắn giấu đi, hoặc là do hôm nay là ngày vui của hắn nên nhìn Tần Phong nhu hòa đi rất nhiều.
Tần Phong cười nhẹ đi vào bên trong. Nhìn Triệu lão gia và cha mẹ Triệu ngồi nơi đó hắn liền tiến lên thành tâm cúi người: “Ông nội, cha, mẹ, con tới đón Tinh Nhi.”
Tần thiếu nổi tiếng là người máu lạnh vô tình, hiện tại lại chịu cúi đầu trước người khác, dáng vẻ vô cùng thành tâm. Làm cho những người ở đây không khỏi mở rộng tầm mắt, cũng chứng minh một điều, cô vợ nhỏ kia đối với hắn rất quan trọng. ngôn tình ngược
Triệu lão gia nhìn người làm mưa làm gió trên thương trường cúi đầu trước mình, lại là vì muốn lấy cháu gái mình không khỏi cảm thấy hài lòng. Ngô Giai Ý đứng bên này khóe mắt hơi đỏ lên, nhưng trong mắt là ý cười vui vẻ. Con gái bà, lấy đúng người rồi.
“Con lên đón con bé đi, con bé đang ở trên phòng đợi con.” Triệu lão gia gật đầu nói với Tần Phong.
Tần Phong mỉm cười gật đầu, trên tay hắn cầm bó hoa oải hương gồm 99 bông hoa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu đi lên trên phòng của Diễm Tinh. Mà lúc này, Diệu An và Mạn Nhu cũng đã thăm dò tình hình bên ngoài. Thấy Tần Phong sắp đi lên, liền quay đầu nói với Diễm Tinh: “A Tinh, chồng cậu sắp lên rồi.”
Diễm Tinh nghe vậy, sống lưng không khỏi thẳng lên một phần. Môi đỏ hơi mím lại, như có như không nhìn ra bên ngoài.
Tần Phong khi này cũng đã lên đến nơi nhưng bị Diệu An và Mạn Nhu chặn ngoài cửa. Không biết có phải do hôm nay Tần Phong thu lại lãnh khí hay không mà hai cô gái lại lớn thêm một phần. Diệu An cười nói: “Tần thiếu, A Tinh là bảo bối của chúng tôi. Sao có thể để anh dễ dàng đưa người đi như vậy được chứ.”
Tần Phong không hề tức giận trước những lời này, ngược lại hắn mỉm cười, giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng nói với người bên trong phòng: “Ngày trước, em nói em thích xe đua, nếu anh có thể đem xe đua phiên bản giới hạn tới đón, em sẽ theo anh về. Hiện tại, anh đem chúng tới, đón em về nhà. Tinh Nhi, em đồng ý đi theo anh không?”
Mi mắt Diễm Tinh run run, tiếng động lúc nãy cô đã nghe qua. Nếu theo cô nghe được, quả thật không hề ít xe, hắn vậy mà còn nhớ những lời nói đùa đó của cô. Khóe môi cô gái nâng lên, mỉm cười đáp, giọng nói không lớn nhưng đủ để người đang đứng bên ngoài nghe được: “Anh vào đi.”
Giây tiếp theo cánh cửa liền mở ra. Một bóng người quen thuộc tiến vào. Diễm Tinh nhìn người đàn ông trong lòng mình trên người mặc một bộ vest màu trắng. Đây là bộ vest cô dành rất nhiều tâm huyết để thiết kế, tỉ mỉ tự tay may từng đường một. Bộ vest này được Diễm Tinh thiết kế theo hơi hướng vừa cổ điển vừa hiện đại. Lấy cảm hứng từ những bộ vest của Italia mà thiết kế ra. Tần Phong mặc trên người lại càng làm tôn lên dáng người săn chắc, cao lớn, đầy nam tính và dụ hoặc. Diễm Tinh nhìn hắn tới hai mắt không chớp.
Tần Phong lúc này cũng nhìn Diễm Tinh tới thất thần. Cô vợ nhỏ của hắn hôm nay thật đẹp, cô ngồi trong ánh nắng giống như thiên sứ được trời cao ban xuống đây. Vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa quyến rũ hiện tại được Diễm Tinh lột tả rất chân thực. Trong lòng Tần Phong không khỏi tự hào, cô gái này là của hắn.
Tần Phong đưa tay ra cười nhẹ: “Tinh Nhi, em có nguyện ý đi theo anh không?”
Diễm Tinh mỉm cười, vươn tay đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của hắn: “Em luôn nguyện ý.”