Trùng Sinh Để Gặp Người - Dạ Bạch Vô Nha - Chương 52: Sinh tồn ơi, ta tới đây (11)
- Trang Chủ
- Trùng Sinh Để Gặp Người - Dạ Bạch Vô Nha
- Chương 52: Sinh tồn ơi, ta tới đây (11)
Anh ta sẽ để tổ đạo diễn bày trò vào buổi sáng trong lúc di chuyển nhưng sẽ không để bọn họ quấy rầy giấc ngủ của nhóm khách mời, dù sao việc đi bộ trong khu rừng hoang sơ này cũng khiến những người thường ngày không hoạt động nhiều chịu khổ rất nhiều rồi.
Bởi vì vậy sau khi nghe thông báo rằng mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt từ nhân viên thì nhóm khách mời hoàn toàn thả lỏng sau đó nhanh chóng chìm vào giấc mà không biết rằng một khi cắm trại bên ngoài không chỉ để ý những động vật to lớn nguy hiểm mà còn phải để ý đến những động vật nhỏ có thể luồn lách từ những khe hở nho nhỏ đi vào trong.
Ộp ộp ộp, chít chít. Tiếng động vật kêu inh ỏi giống như một buổi hoà cả vào buổi tối.
Mộng Y Băng từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, trước khi đi ngủ cô cảm thấy mình quên thứ gì đó cho nên khi ngủ hoàn toàn không thể ngủ say, cứ chằn chọc mãi đến hiện tại cuối cùng cô cũng nghĩ ra.
Cô ngồi dậy một cách nhẹ nhàng tránh đánh thức ba người còn lại trong phòng, cô bò đến bên vali của mình sau đó tìm kiếm.
Trước khi đến đây cô có ghé tiệm thuốc để hỏi thăm, bên trong rừng dù không có động vật cở lớn nguy hiểm nhưng vẫn có những con động vật nhỏ có chứa một chút độc gây hại cho cơ thể con người, vì vậy cô hỏi kỹ càng người bán thuốc sau đó mua hai ba loại phòng ngừa.
Một loại là để dùng lên da, nhưng đối với diễn viên thì làn da rất quan trọng vì vậy trừ khi khẩn cấp nếu không cô sẽ không đem ra để bọn họ sử dụng. Một loại dùng để thả xung quanh lều, mùi hương của nó có thể đuổi những con côn trùng cùng những loại bò sát đi, cuối cùng chính là thuốc khẩn cấp, đã là thuốc thì sẽ dùng khi bị bọn chúng gây hại.
Mộng Y Băng đem túi vải nhỏ bên trong vali ra sau đó bò ra khỏi lều. Hiện tại không còn sớm, bầu trời cũng đã tối đen, những vì sao lấp lánh đang không ngừng nhấp nháy.
Ánh trăng không thể nào chiếu rõ khung cảnh xung quanh nhưng may mắn mọi người trước khi ngủ vẫn để lại đống lửa cháy tí nên khi ra ngoài cô vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.
Những cái lều xung quanh đã đóng chặt, đèn pin cũng đã tắt dường như mọi người đều đã ngủ say. Cô thở dài cảm thấy bên ngoài thực sự hơi lạnh nhưng không thể vào trong khi chưa làm xong việc cần làm.
Cô lấy một nhúm thảo dược đã được nghiền nhỏ bên trong túi vải ra sau đó ngồi sởm bên cạnh lều rồi rắc xung quanh, cô kỹ tính nên không làm qua loa mà rắc đều mỗi chỗ, mỗi góc cạnh.
“Cô đang làm gì vậy.”
Đang nghiêm túc rắc thảo dược Mộng Y Băng bị tiếng nói từ phía sau làm cho giật mình, cô xoay đầu nhìn xuống thì thấy Kỳ Anh đang hiếu kỳ nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt đầy vẻ nghiền ngẫm cùng nghi hoặc.
“Đây là hương đuổi côn trùng, tôi mua ở tiệm thuốc đó.” Mộng Y Băng cũng không sợ hãi mà đưa túi vải ra rồi cười nói tiếp: “Bà chủ tiệm thuốc rất vui vẻ mà chỉ cho tôi thứ này sau đó hướng dẫn tôi cách rắc nó.”
“Vậy sao giờ cô mới làm.” Đây cũng là điều Kỳ Anh thắc mắc, sao khi đông người cô không làm mà phải đợi đến khi mọi người đều ngủ cả mới làm.
Trong ngành này diễn viên cạnh tranh nhau rất gây rắc tuy anh ta có ấn tượng không tệ đối với cô nhưng đều đó không có nghĩa anh ta sẽ không nghi ngờ cô đang mưu toang hại hai nữ diễn viên có tiếng bên trong lều.
Mộng Y Băng cũng hiểu ánh ta nghĩ gì, cô rất bình tĩnh mà nói ra sự thật: “Tôi quên.”
“Lúc nãy đang ngủ thì nhớ ra. Anh đã thấy tôi làm rồi, nếu sáng nay hai chị ấy có chuyện gì thì anh cứ nói là do tôi làm cũng được.”
Kỳ Anh nhìn thấy sự thản nhiên trong đô mắt cô liền không nói gì mà gật đầu sau đó đưa tay bóc một nhúm thảo dược bên trong:
“Nếu cô nói thật thì tôi xin một tí. Dù không sợ chúng nó nhưng tôi rất chán ghét côn trùng.”
“Không sao, tôi mua cho ba ngày anh cứ dùng đi.” Mộng Y Băng mỉm cười rồi tiếp tục làm công việc đang dang dở.
Kỳ Anh thấy vậy cũng không nhìn nữa mà trở về lều của mình rồi rắc thảo dược trong tay xuống hai bên góc lều. Không giống như cô phải rắc nhiều như vậy anh ta biết rất rõ phải rắc ở đâu rắc như thế nào mới hiệu quả nhất, anh ta không nói với cô bởi vì số lượng mà cô rắc xuống cũng đủ rồi nên không cần làm màu me như vậy.
Mộng Y Băng sau khi rắc xong liền hài lòng mà trở vào lại trong lều. Nguyễn My An nghe thấy tiếng động liền mơ màng lẫm bẫm:
“Băng nhi cậu vừa đi đâu vậy.”
“Tôi đi rắc thảo dược để đuổi côn trùng. Ngủ đi.” Mộng Y Băng nhỏ giọng nói, cô bỏ túi vải vào lại vali rồi nằm bên cạnh cô ấy.
“Ừm.” Nguyễn My An ầm ờ đáp lại rồi tiếp tục ngủ say.
Mộng Y Băng khẽ cười rồi đắp lại mền cho cô ấy sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại mà chìm vào giấc ngủ say. Lần này cô có thể ngủ yên được rồi.
Không gian trở nên im ắng, tiếng ngáy nho nhỏ phát ra từ vài lều trại xung quanh, tiếng nói mớ mơ hồ.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mặt trời từ từ nhô lên.
Trong không khí khí ngập tràn sương mù vào buổi sáng một tiếng hét thất thanh vang lên.
“A a a a a a.”