TRÚC MÃ CÂM MÀ AI CŨNG GHÉT LÀ HOTBOY TRƯỜNG - Khương Ô Lap - Chương 6 - Chương 6
Có lẽ thông tin liên lạc của cậu bị ai đó trong lớp tiết lộ nên bắt đầu từ giữa trưa, cậu liên tục nhận được các loại tin nhắn và cuộc gọi kéo dài đến tận bây giờ, lượng pin sắp cạn hết.
Sim điện thoại rất nhỏ, lọt vào thùng rác là tìm không thấy, Chu Ải không hề do dự cất điện thoại vào rồi tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng trước khi đi tiếp thì bước chân cậu đột ngột khựng lại, ở thùng rác trước mặt có đậu một chiếc xe, Chu Ải giương mắt, lẳng lặng nhìn kính chiếu hậu của chiếc xe đó.
Trên kính chiếu hậu xuất hiện bóng dáng của một đám người, vóc dáng bọn chúng rất cao, cách ăn mặc trông giống côn đồ và đồng thời đang nhìn cậu chằm chằm qua gương.
Đường về nhà đã đi được nửa, cách trường học phía sau ngày càng xa nên bọn chúng không thèm che giấu, thậm chí còn khiêu khích, hiên ngang xuất hiện trước mặt Chu Ải.
Chu Ải quái gở thành tánh, cậu không để mắt đến bất kỳ ai, vậy nên tới bây giờ cậu mới phát hiện đám người này theo dõi phía sau.
Phía trước là giao lộ, quẹo trái là đường về nhà cậu, có đầy đủ đèn đường và camera quan sát, người qua kẻ lại không ngừng. Quẹo phải là đường cụt dẫn vào khu dân cư xuống cấp, hai bên đường là những ngôi nhà cũ kỹ mọc đan xen, thiết bị an ninh ở đây cũng hỏng hóc.
Chu Ải chỉ dừng ở giao lộ chừng nửa phút, sau đó cậu lại cất bước, giữ nguyên tốc độ đi bộ như vừa nãy rồi quẹo sang hướng bên phải với đèn đường thưa thớt, cậu bình tĩnh bước vào như không có chuyện gì xảy ra.
Càng đi về trước thì đèn đường càng tối lù mù, người tới lui vơi dần, tiếng bước chân càn quấy phía sau cũng rõ ràng hơn.
Chu Ải lẳng lặng đi nhanh hơn, song mấy nam sinh kia lại bắt đầu bước đi một cách nhàn nhã, cứ như bọn chúng đã liệu trước là Chu Ải không thể chạy thoát được, thậm chí bọn chúng còn cợt nhã huýt sáo ở phía sau.
Sắp đến cuối đường cụt, bức tường cao hiện lên trước mắt, nhưng Chu Ải đột nhiên xoay người, nhanh chóng đi vào tòa nhà bên cạnh.
Nguyên khu này toàn là nhà cũ được xây cao, không có thang máy, mỗi bậc thang vừa cao lại vừa hẹp. Đám nam sinh kia cũng không vội hay hoảng hốt gì cả, bọn chúng vừa đi theo lên cầu thang vừa phá lan can mục nát bên cạnh cầm trong tay như vũ khí.
“Thằng này sợ quá không nhìn đường nên chạy vào chỗ chết à?” Có kẻ cười trào phúng.
“Chưa thấy ai ngu vậy luôn, chạy trốn mà leo lên cao, để tao coi lát nữa gãy chân đi xuống như nào, há há. Bà mẹ nó, đầu óc của mấy đứa giỏi chỉ dùng để học thôi hả?”
“Cầu thang này xây keo bỏ mẹ, bố mày đi mà nhức nhức cái đầu.”
Một đám người đi theo cầu thang xoắn lên trên, đến sân thượng tầng 9 thì vài đứa bị xoay cho choáng váng, ở chỗ nối giữa cầu thang và sân thượng là một cánh cửa sắt hé mở, bọn chúng nhìn thấy một bóng dáng trắng – lam chợt lóe bên trong.
Đứa đều têu có vóc dáng cao không kiên nhẫn, hắn ta đẩy mạnh cửa sắt cũ nát: “Không ngờ thằng câm mà cũng biết chạy.”
Nửa bức tường trên sân thượng tạm thời che khuất tầm mắt, bọn chúng ung dung như đang đi bắt ba ba trong rọ, chậm rãi dạo bước xung quanh: “Ê thằng câm, mày đừng trốn nữa, tao thấy mày…”
Nhưng khi đến chỗ trống trãi thì chỉ nhìn thấy một sợi dây thép mảnh phơi quần áo, trên đó treo áo đồng phục dài tay màu trắng – lam đặc trưng của Trường Trung học số 6. Gió trên sân thượng rất lớn, đồng phục treo trên dây thép tung bay.
Ngoài áo đồng phục đó ra thì trên sân thượng trống trãi không có gì khác.
“ĐM…” Đứa đầu têu nhanh chóng quay đầu lại, nhưng cánh cửa sắt mà khi nãy bọn chúng bước vào đột ngột khép mạnh, sau đó là tiếng chìa khóa vang lên lạch cạch.
“ĐM! Mày mở cửa ra cho bố!” Cửa sắt bị người ở ngoài đẩy kéo thật mạnh phát ra tiếng ầm ầm chói tai trong hành lang yên tĩnh.
Chu Ải cầm cặp lên rồi chậm rãi đi xuống lầu.
Phía sau cửa sắt là tiếng chửi rủa om sòm của đám nam sinh, Chu Ải bỏ ngoài tai tất thảy, cậu quay đầu đi về phía tòa nhà kế bên.
Khu dân cư cũ được xây dựng kiên cố, ngay khi Chu Ải xuất hiện ở sân thượng bên cạnh thì đám người đang lay cửa sắt nhanh chóng phát hiện, sau đó đổi mục tiêu.
Gió lớn trên sân thượng thổi bay tóc Chu Ải, tóc nương theo gió tạo thành một đường cong mềm mại, đồng phục ngắn tay trên người cậu cũng bị gió thổi phồng cả lên, gương mặt cậu gần như trong suốt dưới ánh trăng, trên trán có một giọt mồ hôi bị gió thổi khô.
Chu Ải đứng trong gió, cậu đặt cặp xuống băng ghế bên cạnh, bình tĩnh nhìn đám người ở đối diện.
“Mày muốn chết hả?” Bọn chúng đứng ở mép sân thượng, cách một khoảng không 2 m giữa tòa nhà mà giở giọng hung ác.
“Không muốn chết thì cút đi mở cửa nhanh lên cho bố! Đưa chìa khóa cho tụi tao lẹ!”
“Anh, nó câm vậy anh nói nó hiểu không?”
“Nó câm nhưng đầu nó xài được!”
“Ai biết? Chẳng phải người ta nói nó… nói đầu óc nó có vấn đề, nói nó không được bình thường à.”
“Tao thấy đầu óc mày mới có vấn đề đó, nó mà bị thần kinh thì sao lại thi đứng đầu bảng được?”
Chu Ải bình thản đứng dưới ánh trăng nhìn bọn chúng đang nhốn nháo, ồn ào, như thưởng thức đủ rồi, cậu mới lấy giấy bút trong cặp ra, cúi đầu viết hai chữ thật lớn rồi giơ lên cho đám người ở đối diện xem.
Trên giấy viết hai chữ to – “Hồ Thành”, vì nét của hai chữ này khá đơn giản nên dưới ánh sáng lờ mờ bọn chúng vẫn có thể thấy rõ ràng.
Chu Ải chỉ giơ giấy lên, không làm bất kỳ hành động nào khác, kẻ ở đối diện liên tục phủ nhận: “Hồ Thành là ai? Tao không quen.” Rồi quay sang hỏi người bên cạnh: “Tụi bây quen không? Ai quen Hồ Thành?”
Cả đám lắc đầu.
Trong lòng bàn tay Chu Ải là một chiếc chìa khóa lóe lên ánh bạc dưới trăng.
Tên kia thấy chìa khóa thì đột nhiên hiểu ra rồi bật cười: “Mày muốn biết ai kêu tụi tao đập mày đúng không? Vậy mày đi mà hỏi thẳng, tao nói thì cũng được thôi, dù gì ở Trường Trung học số 6 tụi mày cũng không phải bí mật gì.”
“Mày quen Trần Tầm Phong không?” Nam sinh đầu têu kia duỗi cổ, làm như muốn kéo giãn khoảng cách với Chu Ải, hắn ta nói: “Là nó đó, nó kêu tụi tao tới xử mày, ở trường nó kiêu ngạo đã quen, nó ngứa mắt mày đấy, không biết à? Nghe đâu… có người nhắc tới mày một câu ở trước mặt nó thì nó nổi điên lên đánh người, xem ra nó… rất ghét mày ha.”
Trời bắt đầu đổ mưa lâm râm, Chu Ải cúi đầu cất giấy bút vào cặp, cậu lên đây một chuyến chỉ để xác nhận suy đoán của mình, xác nhận xong thì cậu không muốn lãng phí quá nhiều thời gian mà chuẩn bị rời đi.
Thấy cậu rời đi, đám người đối diện sốt ruột chửi rủa, Chu Ải sực nhớ ra điều gì, cậu hơi dùng sức ném chìa khóa về phía sân thượng đối diện rồi đi thẳng một mạch khỏi đó.
Lúc đi đến cầu thang, cậu vẫn có thể nghe thấy đám người đó chậm chạp phản ứng lại: “Anh, chìa khóa, chìa khóa, má nó, tụi mình ở trong làm sao mở giờ!”
Chu Ải lại đi đến giao lộ vừa nãy, mưa đã lớn dần.
Cậu không thích cảm giác dính nhớp khi trời mưa nên ngẩng đầu nhìn xung quanh, định tìm một cửa hàng tiện lợi mua dù, dù sao thì từ đây về nhà vẫn còn xa.
“Chu Ải!” Đột nhiên, một giọng nam nôn nóng gọi tên cậu từ xa, âm thanh ẩn giấu trong màn mưa nghe không rõ cho lắm.
Chu Ải đứng im tại chỗ, cậu hơi nghiêng đầu nhìn nam sinh đang cầm dù nhanh chóng chạy tới.
Trần Tứ Lưu giơ dù lên che trên đầu Chu Ải, sau khi thấy cậu thì gã thả phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tìm được em rồi, sao bây giờ em chưa về nữa.”
Chu Ải khựng lại tại chỗ rồi chậm rãi dời mắt, hàng mi rũ xuống che khuất đi cảm xúc trong ánh mắt, cậu lại tiếp tục cất bước về phía trước.
Trần Tứ Lưu bung dù đi bên cạnh, thấy áo thun đơn bạc trên người cậu thì gã nhíu mày hỏi: “Sao em mặc ít vậy, áo khoác của em đâu?”
Gã cởi áo khoác sơ mi của mình ra định choàng lên người Chu Ải, nhưng cậu từ chối, lẳng lặng né tránh.
Trần Tứ Lưu đã quen với cách thức giao tiếp khi ở cùng Chu Ải, trong mắt ba mẹ, Chu Ải là hòn đá cứng đầu và bướng bỉnh, nhưng gã lại cảm thấy cậu là người tinh tế và nhạy cảm hơn bất kỳ ai, chẳng qua vì những chuyện trong quá khứ nên cậu đã quen với việc tỏ vẻ lạnh lùng để biểu đạt sự kháng cự của mình.
Như mới vừa nãy, lúc gã từ trong màn mưa đến gần thì nhanh chóng bắt lấy cảm xúc thất vọng chưa kịp thu lại trong ánh mắt cậu.
Nhưng gã không biết Chu Ải thất vọng điều gì, gã cho rằng cậu đang chờ người cha bất công đến đón mình về khi trời mưa nên đành thử thăm dò, an ủi: “Hôm qua ba em có gọi cho anh, nói là có kết quả thi tháng của em rồi, hai ngày này anh không có nhiều tiết lắm nên ông ấy kêu anh hôm nay qua tổng kết cuối tháng một chút cho em.”
“Lúc chiều anh ở nhà chờ em cả buổi mà chưa thấy em về, trời lại mưa, ba em định gọi tài xế đến trường đón nhưng anh nói chắc em đang trên đường về rồi, để anh tới đón. Chu Ải à, thật ra ba em quan tâm em lắm đó, chỉ là không thể hiện rõ ràng như em trai của em thôi.”
Cả người Chu Ải mang theo hơi ẩm, cậu đi dưới tán dù, sườn mặt bị lạnh đến tái nhợt, cậu vô cảm nhìn về phía trước, như thể hoàn toàn không nghe những lời gã nói.
Xe cộ qua lại tấp nập ở ngã tư đường phía trước, Trần Tư Lưu vịn nhẹ lên vai Chu Ải: “Chờ chút, sắp đèn đỏ rồi.”
Chu Ải vốn yên tĩnh đứng bên cạnh gã thì đột nhiên, như thể thấy gì đó nên cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía đối diện, sau đó ánh mắt cố định ở đó không dời đi nữa. Hiếm khi Chu Ải nhìn người hoặc vật nào đó lâu, Trần Tứ Lưu không hiểu cho lắm, bèn nhìn theo tầm mắt của cậu.
Ở con đường đối diện cũng có một tốp người đi đường giơ dù chờ đèn đỏ, ánh đèn đường dưới mưa trông có vẻ mơ hồ và xa xôi, trong tốp người ấy chỉ có một nam sinh không bung dù.
Nam sinh đứng trong mưa, mặc áo khoác đồng phục của Trường Trung học số 6, áo khoác mở bung ra để lộ áo thun đen bên trong, nửa người trên của hắn bị mưa xối ướt nhẹp, song không hề có vẻ chật vật. Nam sinh nọ có một gương mặt nổi bật hiếm thấy, trong mưa bụi, nét lạnh lùng của hắn càng hiện lên rõ ràng, đường nét cũng sắc sảo hơn.
Hắn cũng đang nhìn Chu Ải cách một màn mưa, đôi mắt đen trông về phía xa với vẻ nghiêm túc, trái ngược hoàn toàn với gương mặt lạnh lùng của mình.
Trần Tứ Lưu đứng bên cạnh có thể cảm nhận được tầm mắt bọn họ như hóa thành thực thể, cứ như xung quanh không còn ai khác, cứ lẳng lặng hình thành sợi dây liên kết sâu sắc trong mưa, vượt qua cả không gian và thời gian.
Sau đó, Chu Ải dời mắt, hàng mi khẽ rũ chặn lại hết thảy cảm xúc.
Nam sinh đối diện chậm rãi dời mắt khỏi người Chu Ải, và rồi đôi mắt nghiêm túc ấy đột ngột chuyển hướng sang Trần Tứ Lưu.
Đối mặt với ánh mắt trần trụi ấy, gã vô thức nhíu mày.
Dòng xe cứ lui tới, che khuất tầm mắt vài giây ngắn ngủi, Trần Tứ Lưu nghi hoặc, hàng mày vẫn nhíu, nhưng khi gã lại nhìn về phía đối diện thì nam sinh đứng đó đã rời đi.
Ánh mắt cậu ta không hề thân thiện chút nào, Trần Tứ Lưu nhìn Chu Ải bên cạnh: “Em quen cái cậu đứng đối diện vừa nãy à? Cậu ta học cùng trường với em hả?”
Chu Ải im lặng cụp mắt, như đang tự hỏi gì đó, song lại không đoái hoài gì đến gã.
Cậu ta nhìn không giống người lương thiện lắm, Trần Tứ Lưu cân nhắc đến tình huống đặc biệt của Chu Ải, vừa đi theo dòng người về phía đối diện, vừa nhắc nhở ẩn ý với cậu: “Chu Ải à, ở trường ấy, nếu có ai bắt nạt em thì em có thể nói với anh.”
Chu Ải bình thản, tựa như không nghe thấy, sau khi qua đường thì cậu tránh khỏi tán dù.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy một cửa hàng sáng đèn, cậu bước vào đó chừng nửa phút rồi đi ra, trong tay cầm một chiếc dù che mưa.