TRÚC MÃ CÂM MÀ AI CŨNG GHÉT LÀ HOTBOY TRƯỜNG - Khương Ô Lap - Chương 11 - Chương 11
- Trang Chủ
- TRÚC MÃ CÂM MÀ AI CŨNG GHÉT LÀ HOTBOY TRƯỜNG - Khương Ô Lap
- Chương 11 - Chương 11
Tối hôm đó xảy ra tai nạn bất ngờ, Chu Ải phải tự mình ký vào giấy cam kết trước khi phẫu thuật, toàn bộ quá trình trị liệu sau này, bên cạnh cậu chỉ có hai y tá cực kỳ chuyên nghiệp và Trần Tứ Lưu thỉnh thoảng ghé thăm.
Trên đường trở về, tài xế lái xe ở phía trước, Chu Ải và Chu Duệ Thành ngồi song song ở băng ghế sau, ông ta lật giấy xác nhận xuất viện trên tay, câu được câu mất nói với Chu Ải bên cạnh: “Bác sĩ kiến nghị con tiếp tục tĩnh dưỡng một thời gian.”
Thời tiết chiều nay rất tốt, ánh nắng rọi vào từ cửa sổ xe nửa mở, Chu Ải dựa vào cửa sổ đón gió, cậu nghe ba mình hỏi: “Con tính sao?”
Chu Ải quay sang nhìn Chu Duệ Thành.
Vẻ mặt vốn dĩ thoải mái của Chu Duệ Thành đột nhiên biến sắc, ông ta bất mãn với thái độ xa cách này của Chu Ải, nhưng vẫn lặp lại câu hỏi: “Ba mới vừa nói chuyện với bác sĩ chủ trị của con, bác sĩ nói con nên giảm bớt hoạt động lại, tốt nhất là ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, con muốn đi học lại hay trước hết về nhà nghỉ ngơi?”
Chu Duệ Thành không hiểu ngôn ngữ ký hiệu nên Chu Ải lấy máy tính bảng bên cạnh, mở ghi chú ra gõ một hàng chữ, sau đó đưa cho ba mình ngồi bên cạnh: [Không nghiêm trọng lắm, con muốn nhanh chóng đi học lại.]
Chu Duệ Thành cứng nhắc nhận lấy rồi gật đầu, sau đó thấy cậu gõ tiếp: [Con muốn đăng ký ở nội trú.]
Ông ta lập tức nhíu mày: “Con muốn ở nội trú? Tại sao? Trường học cách nhà 2 km, con cũng không học buổi tối, ở trong nhà có chỗ nào bất tiện à? Trong nhà có người nấu cơm giặt đồ cho con, có gia sư tới tận cửa dạy học, ở ký túc xá làm gì? Tính cách của con không dễ hòa hợp với các bạn ở đó đâu.” Ông ta dứt khoát quyết định: “Ba không cho phép con ở nội trú, mấy ngày nay em trai con không nghe lời nên Chu Ải à, con hiểu chuyện chút đi.”
Chu Ải chỉ hỏi một lần chứ không đá động gì tới nữa, cậu cũng không cảm thấy thất vọng, bởi gì trước khi hỏi, cậu cũng chuẩn bị tâm lý là Chu Duệ Thành sẽ không cho phép nên cậu chỉ bình tĩnh nghiêng đầu, tiếp tục nhìn cảnh tượng lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Buổi sáng hôm Chu Ải đến trường cũng vừa đúng lúc thi tháng lần hai ở Trường Trung học số 6, tuy rằng cậu đã xuất viện nhưng vẫn đang trong giai đoạn trị liệu hồi phục nên lúc đi lại cần phải đeo đai bảo hộ ở eo, hình dáng của đai bảo hộ bị đồng phục che kín mít.
Bởi vì bị thương nên mấy ngày này, ba cậu sắp xếp tài xế đưa đón cậu đi học, đương nhiên quyết định này đó giờ chỉ mang tính thông báo chứ không cho cậu từ chối.
Số báo danh và phòng thi tháng lần hai được sắp xếp dựa theo thành tích đợt trước, Chu Ải là số 1 ở phòng 1, trong phòng thi cũng có không ít học sinh ở lớp 1, cho nên khi cậu đi học lại sau nửa tháng và bước vào phòng thi thì hiệu ứng “âm khí không tan” kia vẫn còn tác dụng.
Số thứ tự chỗ ngồi được đánh theo hình chữ S, Chu Ải số 1 ngồi ở góc trái trong cùng đầu hàng, vị trí này khiến mấy người trong phòng thi chỉ thấy bóng lưng của cậu. Cậu không khác gì với lúc trước cả, vẫn yên tĩnh, tốc độ bước đi không nhanh không chậm, khi ngồi xuống lại càng không phát ra tiếng động.
Nhưng ở phòng thi số 1, sự tồn tại của Chu Ải không thể bỏ qua, bởi vì cậu đứng đầu bảng, ảnh chụp dưới lầu của cậu được treo ở vị trí bắt mắt nhất suốt một tháng, điểm số các môn học của cậu được các thầy cô nói đến nỗi thuộc làu, thậm chí chữ viết ngay ngắn của cậu còn được bày trên tường như một khuôn mẫu.
Và, cậu vẫn là một thằng câm im hơi lặng tiếng.
Chu Ải ngồi ở hàng ghế đầu, những gì trải qua thời thơ ấu đã gây ra ảnh hưởng lâu dài đối với cậu, chỉ cần trong trường hay trong lớp học, cậu có thói quen dùng sự lạnh nhạt như một tấm chắn ngăn cách với bên ngoài, những gì cậu có thể cảm nhận được chỉ là những chỗ ngồi rời rạc được sắp xếp trong phòng thi, gió thổi len qua cửa sổ rất dễ chịu, cậu thích vị trí không cần tiếp xúc với bất kỳ ai này.
Cho nên Chu Ải không biết lòng hiếu kỳ của những người trong phòng thi, cậu không nhìn thấy mọi người phía sau nên không biết bọn họ chụp lén, cậu cũng không biết bọn họ gửi ảnh chụp của mình vào nhóm lớp và tích cực thảo luận.
Chu Ải ngồi ở vị trí số 1 ngay cửa sổ, để lộ nửa bên mặt trầm tĩnh, ánh nắng khẽ phủ lên đỉnh đầu, hàng mi cậu hơi rũ, từ đầu chí cuối đều chỉ lo làm việc của mình.
Thi xong một ngày cũng là lúc tan học, Chu Ải lấy điện thoại về thì thấy tin nhắn của tài xế: [Con đường ở cổng trước bị kẹt xe, không lái vào được, tôi ở cổng sau đợi cậu nhé.]
Sau khi thi xong không cần về lớp mà có thể đi thẳng về nhà, trong trường nhuốm đầy không khí thả lỏng mà lười biếng sau kỳ thi, Chu Ải lẳng lặng vòng ra cổng sau giữa đám đông náo nhiệt. Trong lúc ấy, cậu định đi qua xem bọn chó mèo, nhưng bức tường kia bây giờ không chỉ cản trở những con vật nhỏ ấy mà cũng cản luôn cả cậu.
Trên người Chu Ải đang mang đai bảo hộ nên không thể dùng sức, ngay cả đi lại cũng không thể quá nhiều chứ đừng nói là vượt tường, chỉ sơ ý chút thôi là có nguy cơ phải phẫu thuật lần hai ngay.
Cậu không vòng ra sau núi, cũng không dừng lại trong trường lâu mà sau rời khỏi phòng thi, đi thẳng đến cổng sau. Cậu bị mất tiết rất nhiều nên ba đã hẹn Trần Tứ Lưu tối nay phụ đạo thêm hai tiếng, vậy nên trước thời gian quy định tài xế phải đưa cậu về nhà.
Cổng trước của Trường Trung học số 6 rất hoành tráng, cổng sau liên thông với khu dân cư cũ nên trông có vẻ hơi chật chội và cũ kỹ. Chu Ải ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy ô tô của nhà mình đang đậu ở chỗ trống phía trước, song bất chợt, cậu nghe có người gọi tên mình phía sau.
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc mang chút sốt sắng hiếm thấy, Chu Ải nhận ra giọng nói đó là của Trần Tầm Phong.
“Chu Ải!”
Chu Ải dừng lại, bây giờ cậu không thể mang vật nặng nên cặp sách bị cậu xách trên tay, cậu siết chặt dây cặp, tiếng bước chân ngày càng gần phía sau như đang đập vào màng tai của cậu.
Rốt cuộc, tiếng bước chân kia cũng dừng lại, Trần Tầm Phong đứng phía sau, cách cậu rất gần, Chu Ải có thể cảm nhận được một luồng gió nhẹ khi hắn dừng chân lại.
“Chu Ải.” Trần Tầm Phong thấp giọng nói, hắn lại gọi tên cậu.
Chu Ải thở nhẹ ra một hơi, bình tĩnh nghiêng người về phía sau, sau lưng cậu bây giờ là mặt tường, trước mặt biến thành Trần Tầm Phong. Cậu giương mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên là mái tóc đen của hắn bị gió thổi rối tung, thứ hai là ánh mắt Trần Tầm Phong nhìn cậu như hóa thành thực thể.
Cậu thấp hơn Trần Tầm Phong một chút, nhưng nam sinh trước mặt hơi cong eo, khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt chạm nhau một cách trực diện, có tránh cũng không được. Hắn nhìn cậu, môi khẽ nhúc nhích, Chu Ải chờ đối phương mở lời.
Nhưng đột nhiên phía sau có tiếng nam sinh mang theo hơi thở dốc phá tan bầu không khí yên tĩnh này: “ĐM! Anh đi lẹ vậy là để tới đây me người hả?”
Tiếng hô to kia cũng khiến Chu Ải giật mình, cậu chợt nhận ra vừa rồi mình đã nín thở, hình như cậu đang căng thẳng, cảm xúc căng thẳng này thật sự rất xa lạ đối với cậu. Chu Ải chậm rãi thở ra, ngón tay siết chặt, khóe mắt xuất hiện một đám nam sinh ăn mặc đủ loại quần áo hoa hòe lòe loẹt, tiếng kêu và tiếng bước chân hỗn loạn của bọn họ hoàn toàn đảo loạn bầu không khí nơi đây.
Chu Ải nghe thấy Giang Xuyên gào to trong đám người: “Má nó! Anh ơi là anh, sao anh lại đi chặn đường người ta vậy? Không đánh nhau được đâu anh!”
Có người ồn ào nói: “Có phải chưa từng đánh ai lớp 1 đâu, có gì mà không được!”
“Anh à, bây giờ anh đang bị chủ nhiệm nhìn chằm chằm đó, anh ngứa mắt nó thì để em ra tay cho, em đánh nó giúp anh!”
Cổng sau vốn yên tĩnh, nhưng ồn ào náo nhiệt mà Trần Tầm Phong mang tới hoàn toàn khác với sự tĩnh mịch xung quanh Chu Ải xưa giờ. Chu Ải khẽ nhíu mày, Trần Tầm Phong quan sát vẻ mặt của cậu rồi vô thức giơ tay chống lên tường phía sau Chu Ải, chặn đường rời đi của cậu.
Giọng hắn hơi trầm, hắn nhìn cậu, nhanh chóng nói: “Cậu đừng đi mà.”
Sau đó hắn quay sang, lạnh lùng la lên một câu với đám người đang đến gần: “Tụi mày câm miệng lại, đừng tới đây!”
Chu Ải bình tĩnh nhìn cổ của Trần Tầm Phong ngay trước mặt, ở đó có một vết thương nhạt màu rất khó thấy, nhưng khi hắn quay đầu thì cổ căng ra, vết thương kia trở nên sẫm màu so với làn da xung quanh khiến ánh mắt cậu dừng lại nơi đó.
Chu Ải là thằng câm, hồi nhỏ là thằng nhóc câm, cậu không khóc cũng không nói chuyện, có rất nhiều đứa trẻ cảm thấy tò mò xung quanh cậu, thích và không thích của trẻ con rất trực tiếp, bọn họ nhân lúc Trần Tầm Phong rời đi trong chốc lát mà vây quanh trước mặt Chu Ải, nhéo cổ “dạy” cậu nói chuyện, dùng đá ném khiến cậu khóc. Cậu giống như một giống loài kỳ quái được người ta tham quan, bị vây quanh nhưng cậu cứ ngớ người ra đó, không có bất kỳ phản ứng gì.
Cuối cùng, một đứa nhóc nào đó lén cầm dao rọc giấy trong văn phòng, bọn họ đều cảm thấy Chu Ải không sợ đau nên nhóc ta phải thử xem có phải cậu cũng không đổ máu hay không. Nhưng vết dao kia lại cắt trúng vào cổ Trần Tầm Phong vọt vào trong đám người.
Trần Tầm Phong dùng sức trâu đánh ngã mấy đứa trẻ xung quanh, hơn nữa còn đoạt dao rọc giấy, cổ hắn bị thương trong lúc tranh chấp nhưng vẫn hắn vẫn che chắn trước mặt Chu Ải. Trần Tầm Phong non nớt dùng ống tay áo tùy ý lau máu không ngừng chảy trên cổ, đôi mắt đỏ lừ nói với đám nhóc kia: “Tụi mày bắt nạt cậu ấy nữa tao sẽ giết tụi mày.”
“Chu Ải.” Giọng nam lạnh lùng hơi trầm kéo dòng suy nghĩ của Chu Ải về, cậu chậm chạp giương mắt nhìn gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt. Trần Tầm Phong cũng quay đầu lại, lúc này hắn đang nhìn cậu chăm chú.
Hai người đối mắt với nhau, hơi thở của Chu Ải dần chậm lại, hoàng hôn xuất hiện nơi chân trời, nghiêng mình chiếu lên người bọn họ. Cậu nhìn thấy đôi mắt đen láy của Trần Tầm Phong, tựa như một cơn lốc xoáy cuốn lấy cậu, cậu đứng im chờ một lúc rồi nghe thấy hắn hỏi: “Tôi đợi hơn nửa tháng, ngày nào cũng lảng vảng trước mặt cậu, cậu thật sự không nhớ ra tôi à?”
Trần Tầm Phong dứt lời, Chu Ải phải mất một lúc mới hiểu ý trong lời hắn nói. Sau đó, trái tim trống rỗng của cậu chậm rãi quay về vị trí cũ, cậu cẩn thận nhìn Trần Tầm Phong trước mặt, định tìm đặc thù của đứa bé lúc nhỏ trên mặt hắn.
Đứa trẻ năm đó mạnh tay gạt đi nước mắt nói ngày mai mình sẽ trở về, thằng nhóc câm Chu Ải nghe theo răm rắp, lẳng lặng đợi ở đó suốt một năm, cho đến khi cậu bị bắt chuyển trường cũng không nhìn thấy chút bóng dáng nào của Trần Tầm Phong. Mà bây giờ, Trần Tầm Phong đến trễ sáu năm, câu đầu tiên lại hỏi cậu có thật sự không nhớ hắn à.
Đây là suy đoán và thăm dò của Trần Tầm Phong, hai tháng trước, ngay ánh mắt đầu tiên mà hắn nhìn thấy cậu ở Trường Trung học số 6 thì hắn cho rằng mình phải đợi. Hắn đưa bữa sáng, hắn thường xuyên xuất hiện, hắn theo dõi, hắn lảng vảng trước mặt cậu theo như lời hắn nói, nhưng hắn chưa một lần đi đến trước mặt cậu. Mà nay, rốt cuộc hắn cũng đến trước mặt cậu rồi, song câu hỏi đầu tiên lại là cậu có còn nhớ hắn hay không.
Đột nhiên Chu Ải cảm thấy phẫn nộ đã lâu chưa xuất hiện, sự phẫn nộ khiến cậu xa lạ.