TRÚC MÃ CÂM MÀ AI CŨNG GHÉT LÀ HOTBOY TRƯỜNG - Khương Ô Lap - Chương 10 - Chương 10
- Trang Chủ
- TRÚC MÃ CÂM MÀ AI CŨNG GHÉT LÀ HOTBOY TRƯỜNG - Khương Ô Lap
- Chương 10 - Chương 10
Thật ra Trần Tầm Phong biết rất nhiều chuyện về Chu Ải.
Hắn biết mỗi sáng khoảng 07:20, Chu Ải sẽ mặc đồng phục, đeo cặp, đi ngang qua ngã tư đầu tiên của đường Hảo Vọng; hắn biết mỗi trưa tầm 12:20, Chu Ải sẽ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ ở căn tin, chỉ ăn các món xào trong tủ kính ở lầu hai; hắn còn biết mỗi tối Chu Ải ngủ rất trễ, hắn biết nửa đêm cậu thích dựa vào cửa sổ, ngẩn người hứng gió lạnh sau khi giải đề xong.
Hắn biết có tổng cộng ba con mèo, hai con chó mà Chu Ải cho ăn sau núi, mèo là giống tam thể bình thường, chó là giống chó cỏ lông trắng vàng; hắn biết Chu Ải chỉ hút thuốc lá vị bạc hà đựng trong hộp màu xanh lá tên là Thọ Bách Niên, loại thuốc này được bán ở cửa hàng tiện lợi trên đường cậu về nhà, giá là 30 tệ; hắn còn biết ngay thái dương của Chu Ải có một vết sẹo hình trăng non, nhưng thời gian dần trôi, vết sẹo kia đã hoàn toàn biến mất.
Chu Ải không phải là một người nhạy cảm, thậm chí có lẽ cậu đã quen với việc tự phong bế bản thân, giữ thái độ lạnh nhạt với thế giới bên ngoài, cho nên cậu không biết mỗi sáng Trần Tầm Phong đều đi theo cậu đến trường, cậu cũng không biết trong tháng này, ngày nào hắn cũng đứng dưới lầu nhà cậu cho đến tận nửa đêm.
Từ khi bắt đầu nhập học, Trần Tầm Phong đã lẳng lặng đi theo Chu Ải, cho đến cái ngày hai người chạm mắt lần đầu tiên dưới mưa ở ngã tư đường, hắn mới có thể chắc chắn rằng Chu Ải vẫn nhớ hắn, sau ngày đó, hắn mới thử thăm dò đẩy cánh cửa kia ra, hiên ngang đi đến trước mặt cậu.
Nhưng chuyện mà hắn không biết về Chu Ải còn rất nhiều.
Sáng thứ hai, Trần Tầm Phong vẫn đứng đợi ở nơi mà Chu Ải nhất định phải đi qua, nhưng mãi cho đến khi sắp vào học, hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng cậu ở bên kia đường.
Chu Ải là người tuân thủ giờ giấc, thậm chí mỗi ngày cậu đều có mặt ở trường trước nửa tiếng, suốt gần hai tháng, chỉ có một lần đặc thù duy nhất là tuần trước kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, sáng hôm đó Trần Tầm Phong cũng không đợi được Chu Ải.
Ngày ấy hắn chờ ở giao lộ cho đến khi qua giờ vào lớp mới rời đi, lúc đến trường, hắn mới vừa bị Giang Xuyên cũng đến trễ kéo vào xếp hàng ở cổng trường thì chợt thấy Chu Ải bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen ở bên kia đường.
Khi đó Trần Tầm Phong bèn lẳng lặng đứng trong đám người, nhìn gương mặt lãnh đạm của cậu băng qua đường đi về phía bọn họ.
Thứ mà hắn nhìn thấy thường xuyên nhất là tấm lưng của Chu Ải, một tấm lưng gầy gò và yên tĩnh, cậu luôn mặc đồng phục của Trường Trung học số 6, bộ đồng phục hơi rộng một chút nhưng mặc trên người cậu lại trông có vẻ nghiêm chỉnh và ngay ngắn vô cùng.
Lúc Chu Ải đi tới, rõ ràng cậu đứng cách hắn một khoảng nhưng Trần Tầm Phong như cảm nhận được một luồng gió lạnh sáng sớm trên người cậu. Sau đó thầy giáo trực ban đứng trước mặt Chu Ải, thấy thầy chỉ mới nói dăm ba câu đã tức giận nên hắn bèn nhấc chân đạp Giang Xuyên đang cúi đầu ngủ gà ngủ gật bên cạnh ra khỏi hàng.
Sáng thứ hai này, Trần Tầm Phong không chờ được Chu Ải, hơn nữa sau khi vào trường, hắn cũng không nhìn thấy cậu trong hàng ngũ đi trễ.
Hắn và vị khách quen mặt Giang Xuyên bị chủ nhiệm lớp gông cổ vào văn phòng tận tình khuyên bảo suốt một tiết, cho đến khi lễ chào cờ bắt đầu thì bọn họ mới được thả khỏi văn phòng.
Ra khỏi văn phòng, hắn đi thẳng lên hành lang nối giữa hai tòa nhà trên lầu, Giang Xuyên đuổi theo sau, liên tục hỏi hắn bị sao vậy.
Trần Tầm Phong không dừng bước, chỉ quay lại nhìn cậu ta, bình tĩnh nói: “Đừng có đi theo.”
Rất nhiều học sinh đã ùa đến sân thể dục khiến khu dạy học trống rỗng, Trần Tầm Phong bước thẳng vào phòng học của lớp 1 và đi đến chỗ ngồi của Chu Ải.
Bên trong phòng học của lớp 1 bây giờ chỉ có một người, chính là Tưởng Văn Ý bị thương không tiện hành động. Tưởng Văn Ý thấy Trần Tầm Phong xông vào lớp từ cửa sau thì vô thức siết chặt cây nạng định đứng dậy: “Trong lớp có camera đó.” Cậu ta nói với Trần Tầm Phong, như một lời nhắc nhở.
Nhưng Trần Tầm Phong không nhìn cậu ta, bước chân cũng không dừng lại mà đẩy cậu ta sang bên, đi đến chỗ ngồi của Chu Ải.
Sách vở trên bàn sạch sẽ và chỉnh tề, nhưng hắn không thấy cặp của cậu trên chỗ ngồi, chỗ ngồi của Chu Ải vẫn giữ nguyên tình trạng như hồi thứ sáu tuần trước.
Trần Tầm Phong nghiêng đầu nhìn Tưởng Văn Ý, vì lo lắng nên mặt cậu ta đỏ gay lên, định lùi về sau: “… Tôi.”
Trần Tầm Phong lạnh lùng ngắt lời cậu ta: “Chu Ải đâu rồi? Hôm nay cậu ấy không đến lớp à?”
Tưởng Văn Ý chợt cảm thấy quái dị, cậu ta vừa sợ vừa hận Trần Tầm Phong, nhưng cậu ta biết mình không động vào tên này được nên bèn nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng trả lời: “Tôi không gặp cậu ta.”
Trần Tầm Phong khẽ nhíu mày, một tay chống lên bàn học của Chu Ải, đứng trước mặt Tưởng Văn Ý hỏi: “Cậu ấy xin nghỉ hả?”
Cảm giác quái dị ngày càng lớn dần, nhưng Tưởng Văn Ý không thể hiện ra ngoài mà chỉ lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
Vóc dáng Trần Tầm Phong khá cao, hắn yên lặng đứng trước mặt Tưởng Văn Ý mang đến cảm giác áp bách khiến tim cậu ta đập nhanh hơn.
Cậu ta không đoán được hành động của Trần Tầm Phong, nhưng cậu ta có ấn tượng cực sâu sắc với người này. Cái hôm thi tháng tiếng Anh, trước khi vào thi cậu ta đi vệ sinh, vừa đứng ở bồn rửa tay vừa nói chuyện đôi câu với mấy nam sinh khác. Trần Tầm Phong bước ra khỏi một gian phòng, cậu ta vô thức ngẩng đầu liếc nhìn qua gương một cái thì thấy hắn đang tới gần.
Sau đó là một màn bạo lực không rõ nguyên do, đương nhiên cậu ta cũng liều mạng phản kích, cũng có đánh trả đấy, nhưng kết quả cậu ta vào bệnh viện, còn Trần Tầm Phong chỉ bị thương ngoài da không nghiêm trọng lắm.
Tưởng Văn Ý chờ đợi trong sự yên lặng của Trần Tầm Phong, hắn đang ngồi trên ghế, trước mặt là một góc áo đồng phục của đối phương. Điều này cũng khiến cậu ta cảm thấy quái dị, Trần Tầm Phong lúc nào cũng đạp lên nội quy trường mà lại mặc đồng phục một cách nghiêm chỉnh thế này.
Trần Tầm Phong kéo chiếc ghế bị chệch của Chu Ải về chỗ cũ, động tĩnh bất chợt khiến Tưởng Văn Ý giật bắn người, nhưng hắn không nhìn cậu ta mà đi thẳng ra khỏi phòng học.
Hắn cũng không đến sân thể dục tham gia lễ chào cờ mà quẹo sang căn tin mua chút đồ ăn, sau đó quen cửa quen nẻo vòng ra sau núi cho mèo ăn.
Điện thoại trong túi run lên, Trần Tầm Phong bình thản sờ đầu chú chó nhỏ, tay khác lấy điện thoại ra, hàng loạt thông báo tin nhắn hiện lên, vài người gửi cho hắn, nội dung na ná nhau, đều hỏi hắn đi đâu, nói chủ nhiệm lớp nổi trận lôi đình đang đi tìm hắn.
Trần Tầm Phong bật chế độ im lặng rồi bỏ vào túi đồng phục.
Hắn cho rằng trạng thái mất liên lạc với Chu Ải chỉ là một hoặc nửa ngày mà thôi, nhưng không ngờ chớp mắt đã một tuần trôi qua, hắn không nhận được bất kỳ tin tức gì về cậu.
Hắn hỏi thăm tin tức từ học sinh ở lớp 1 thì nhận được kết quả là Chu Ải xin nghỉ vì lý do nào đó, hắn không liên hệ được với cậu, cũng không nhìn thấy Chu Ải, cửa biệt thự nhà cậu đóng chặt, không hề sáng đèn.
Thậm chí hắn còn đi hỏi cậu mình là Trần Trinh về tin tức của đám lưu manh bám đuôi Chu Ải lúc trước, hắn muốn đi gặp bọn chúng, nhưng hiệu suất làm việc của cậu hắn quá cao, đám người kia đã sớm vào đồn công an, giam giữ nửa tháng sắp được thả ra rồi.
Từ cái lần rời đi lúc nhỏ, Trần Tầm Phong tốn một thời gian dài mới tìm được cơ hội trở về, hắn hoàn toàn không đoán được mình vừa mới gặp Chu Ải đây mà cậu lại có khả năng biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Vào nửa đêm ngày nào đó, hắn bị giật mình tỉnh dậy, Trần Tầm Phong hoảng hốt không biết đây có phải là mộng hay không, thật ra hắn vẫn còn theo Trần Trinh ở nước Anh xa xôi, hắn cũng chưa trở về, lại càng không nhìn thấy Chu Ải đã trưởng thành ở Trường Trung học số 6.
Nhưng bên dưới khu dạy học, ngay bảng vàng danh dự viền vàng, ảnh chụp của Chu Ải được nắng chiếu vào cực kỳ đẹp, bên dưới bức ảnh là tên và lớp của cậu – Chu Ải lớp 10-1.
…
Căn biệt thự lát đá hoa cương cứng rắn, nhà ăn và cầu thang không phải địa bàn hoạt động của Chu Hữu Bảo nên không trải thảm.
Chu Ải ôm Chu Hữu Bảo lăn xuống từ cầu thang cao gần 2 m, cẳng chân gần như bị từng bậc thang cọ rách cả da, máu thấm ướt ống quần của cậu, nhưng đây không phải chỗ bị thương nặng nhất.
Chu Hữu Bảo nặng hơn 20 kg, cả người đè lên cậu khiến xương sườn, đốt sống thắt lưng và xương sọ của Chu Ải bị va đập và chấn thương ở mức độ khác nhau trong qua trình ngã xuống. Cậu được đưa đến bệnh viện trong đêm và bị đẩy vào phòng cấp cứu để phẫu thuật.
Hôm sau nằm viện, Chu Hữu Bảo đã kiểm tra sức khỏe tổng quát xong lại không muốn rời đi mà nháo nhào đòi ở lại với Chu Ải. Bệnh viện không phải chỗ tốt đẹp gì, chắc chắn ba mẹ cậu bé sẽ không cho phép Chu Hữu Bảo ở lại, cho nên bảo mẫu kiên quyết dẫn cậu nhóc đi. Bởi vì ba mẹ đều đi công tác ở nơi khác, còn Chu Hữu Bảo lại không chịu nghe lời nên cậu bé bị đưa đến chỗ ông bà nội.
Chu Ải nằm viện suốt ba tuần, bên cạnh cậu chỉ có hai y tá nam kiệm lời, bởi vì là phòng bệnh đơn nên trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ mỗi sáng bác sĩ đến kiểm tra thì hầu như cả ngày chỉ có âm thanh nho nhỏ của TV treo trên tường.
Nằm viện thời gian dài không khiến Chu Ải nghĩ quá nhiều, đau đớn triền miên và tư thế cứng đờ không thể cử động khiến cậu càng thêm gầy gò và nhợt nhạt. Nhưng chuyện cậu lo lắng nhất là lũ chó mèo ở sau núi, cậu không biết bọn chúng có lớn hơn được chút nào chưa, có thể tự mình tìm đồ ăn hay chưa, chắc chắn thức ăn dự trữ mà cậu đặt ở đó không đủ.
Cho nên khi Trần Tứ Lưu đến thăm bệnh lần thứ ba, lần đầu tiên cậu chủ động giao lưu với gã. Cậu dùng điện thoại gõ chữ ở phần ghi chú rồi đưa cho Trần Tứ Lưu: [Nếu anh có thời gian thì có thể giúp tôi đưa chút đồ đến trường được không?]
Trần Tứ Lưu vừa mừng vừa kinh ngạc, gã kéo ghế ngồi xuống, khẽ nhướng mày hỏi: “Đồ gì vậy?”
Chu Ải tiếp tục gõ chữ.
Trần Tứ Lưu ngồi bên cạnh xem, nằm viện một thời gian khiến Chu Ải trở nên nhợt nhạt, ngón tay cầm điện thoại của cậu thon dài mà sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay còn có vết bầm và vết kim đâm. Tốc độ gõ chữ của cậu rất nhanh, Trần Tứ Lưu lập tức nhìn thấy màn hình điện thoại đưa tới trước mặt.
Giao diện phần ghi chú ngắn gọn súc tích, giữa hai đoạn có cách một dòng nên gã nhìn thấy rất rõ hàng chữ tiếp theo: [Thức ăn cho chó mèo, sau núi ở trường có mấy con chó mèo hoang, anh đưa qua đó, thời gian qua lại cứ tính tổng hết, tôi sẽ trả tiền dựa theo giá anh dạy học cho tôi.]
Hàng mày khẽ nhướng của Trần Tứ Lưu hạ xuống, gã bất đắc dĩ bật cười: “Chu Ải à, thế này thì đâu gọi là tìm anh hỗ trợ, phải nói là em đang mua dịch vụ của anh mới đúng.”
Chu Ải không gõ chữ, cậu dựa vào thành giường nghiêng đầu đi, dời mắt sang chỗ khác, cũng cất điện thoại, khôi phục về trạng thái trước đó – yên tĩnh mà xa cách như hai lần trước Trần Tứ Lưu ghé qua đây.
Trần Tứ Lưu nhìn sườn mặt của Chu Ải, bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh cũng không từ chối mà, em có yêu cầu gì về thức ăn cho chó mèo không?”
—
V: Đi rình bồ mà tưởng biến thái theo dõi gì đâu không á bây ơi =))))
Top 1 nạn nhân của nhỏ Phong: Chú báo nhỏ Giang Xuyên =)))