Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu - An Thiên - Chương 51: Kiềm chế cũng vì em
Đỗ Minh còn nhớ bản thân gặp An Thiên năm 23 tuổi, khi đó An Thiên vừa vào giữa học kì một, như mọi năm Mẹ anh sẽ đại điện Tề Gia đến trường trao học bổng và chia sẽ kinh nghiệm nhằm hướng nghiệp một phần cho học sinh lớp 12 nhưng vì khi đó tình trạng sức khoẻ anh tạm ổn mà hôm đó Mẹ có cuộc họp nên anh đi thay.
Anh gặp cậu trong một chiều nắng vàng ôi ả, ở sân trường một cậu trai nhỏ nhắn đăng chia ổ bánh mì của mình với chú cún, gương mặt ngây thơ, đôi mắt trong sáng, ánh nắng chiều xuyên qua kẻ lá rọi lên thân ảnh cậu sáng bừng một khoản sân, anh cũng nhớ là cậu lúc sáng có lên nhận học bổng nhưng dán vẻ rục rè chẳng dám ngước mặt nhìn ai làm anh chẳng để ý đến nhiều nhưng lần này gặp mắt là để lại ấn tượng mạnh.
Cậu trai ấy như một đó hoa tươi mát, diệu dàng, anh vội lấy máy cơ ra chụp vội một tấm hình, hình ảnh ấy anh luôn giữ bên mình chẳng biết vì điều gì, chỉ cảm thấy nó rất quan trọng, lúc đó anh thân mang bệnh nặng nào nghĩ điều gì xa xôi, anh mang tấm ảnh đó đi nhiều nơi, nhiều bệnh viện nó còn giúp anh giành lấy sự sống, thời gian sau đó anh phải tiến hành phẫu thuật điều trị, mỗi lần tiêm thuốc đến tê dại, xạ trị đến mất nửa mạng, anh lại vô thức mang tấm ảnh ấy ra xem, rồi lại nở ra một nụ cười tiếp tục tháng ngày điều trị trong phòng bệnh, khoản thời gian ấy, động lực khiến anh không buôn bỏ có lẽ vì tình yêu từ cái nhìn đầu tiên với cậu, rồi bằng một cách thần kỳ nào đó, anh đã hồi phục và trở lại cuộc sống ngày thường, gia đình, Mẹ, anh trai và bác sĩ điều trị cho anh điều không khỏi bất ngờ, sự hồi phục, khoẻ mạnh của anh được xem là kỳ tích, bác sĩ có nói ý chí sinh tồn của anh rất cao nên khả năng lành bệnh cũng có thể nhưng Tề Nam lúc đó đã làm được, anh là một Tề Nam khoẻ mạnh, sau đó là làm việc, tiếp nhận tập đoàn và dùng vài thủ thuật biến An Thiên thành vợ của mình, cùng cậu bình bình an an sống những tháng ngày vợ chồng đó, nhưng ai mà có ngờ sau đó..
“Đỗ Minh.” An Thiên đẩy đẩy vai anh.
“Đỗ Minh, hồn anh bay đi đây à?” An Thiên nhìn cái con người này đang ngây ra, ánh mắt nhìn gì xa xăm lắm, ánh mắt từ có vẻ tiếc nuối đến khi đỏ ngầu như sắp khóc.
Đỗ Minh vội quay về thực tại, vừa rồi nghĩ đến vài chuyện trong quá khứ, tháng ngày sau khi An Thiên mất đúng là kinh hoàng đối với anh.
“Anh đây, em làm sao thế, còn gọi lớn tiếng với anh.”
“Ấy chà chà, còn không được lớn tiếng cơ, em gọi anh nãy giờ rồi đấy, anh còn muốn đi ăn trưa không?” An Thiên đang diễn lại như kiếp trước, vẫn trả treo với anh và không chịu thua anh bao giờ, điều này có nghĩa An Thiên đã công nhận Đỗ Minh chính là Tề Nam ở kiếp trước, đối xử với anh chẳng còn rục rè hay trốn tránh nữa.
Đỗ Minh cười tươi, hai tay đẩy vai cậu hướng về phía cửa.
“Ăn chứ, ăn chứ, em muốn ăn gì anh mời em.”
“Em muốn ăn tôm.” An Thiên tinh nghịch.
“Trừ món đó ra, em đã biết anh bị dị ứng rồi mà còn muốn ăn hay ăn thịt Vịt đi.” đến lượt của Đỗ Minh.
“Anh tự đi mà ăn, đồ đáng ghét.” An Thiên cáo giận đi vội ra xe, chuyện là có bạn học An Thiên ăn thịt Vịt nấu chao nhưng chẳng biết sao bị ngộ độc phải nhập viện một tuần, từ đó An Thiên ánh ảnh các món liên quan đến Vịt.
Hai người họ kẻ trêu người chọc đi trước, phía sau là nhóm của bọn A Huy và Tề Nam, đúng ra A Huy là nhân vật chính cơ đấy nhưng cũng không chấp nhất mà lẻo đẽo cùng Minh Nhật chạy về phía họ.
Riêng Tề Nam của hiện tại, đôi mất có phần thâm trầm nhìn khung cảnh vừa rồi, chẳng biết sao nhưng Tề Nam có cảm giác An Thiên rất thân thuộc, dù anh chỉ gặp cậu vài lần từ trong xe nhìn ra lúc cậu tan học và vừa rồi cái dáng vẻ cười nói, cỗ vũ nhiệt tình lúc nãy đó có lẽ đã làm cho Tề Nam rung động nhưng bản thân anh cũng cảm thấy nó đến quá nhanh, cái cảm giấc dường như An Thiên vốn là của anh vậy, thật là một chuyện điên rồ.
“Anh Tề, nhanh lên nào, anh hai em có xe đó chúng mình đi chung.” giọng Minh Nhật gọi anh từ phía cửa, Minh Nhật thở dài khi vừa rồi anh họ mình thất thần rồi giờ đến anh Tề kia, cậu có linh cảm bửa cơm hôm nay không yên lắm.
“Hay là mình rũ bọn An Thiên về nhà nấu cơm ăn nhỉ, anh họ và anh Tề vừa nhìn là biết không có cảm tình gì với đối phương rồi, xem ra là vì tên nhóc ngây ngô An Thiên kia.” Minh Nhật lại tiếp tục thẫn thờ suy nghĩ thì đến lượt A Huy thở dài quay vào kéo Minh Nhật đi lên xe, A Huy thầm nghĩ chỉ có cậu và An Thiên là bình thường nhất so với ba người đứng ngây người ra hay sao ấy.
Xe đổ lại trước một quán lẩu gà gần trường, nhưng xem ra thiết kế và bài trí này không dành cho sinh viên mà dành cho dân kinh doanh tiếp khách hơn, Đỗ Minh yêu cầu phòng riêng tư gần cửa sổ thoáng mát, ở tầng dưới quá xô bồ, dù buổi trưa nhưng tiếng bia rượu chạm vào nhau, tiếng người cười nói rất ồn ào.
Bọn họ được nhân viên dẫn lên phòng riêng, đúng là tách biệt với lúc nãy rất nhiều, trên này yên tỉnh, cửa sổ rộng, thoáng rất dễ chịu, An Thiên vừa vào ngồi đã có hai vệ sĩ là Minh Nhật và A Huy ngồi cạnh, để An Thiên ngồi giữa hai người họ, vừa nhìn là biết cái ông chủ dởm và nhà tài trợ này điều có ý gì đó với An Thiên rồi, phải bảo vệ cậu trai chỉ mới 17 tuổi này thôi.
An Thiên cố nhịn cười, nhìn dáng vẻ của hai đứa bạn và Đỗ Minh cũng dễ hiểu, Minh Nhật và A Huy chỉ là đơn thuần bảo vệ cậu, còn với Đỗ Minh thì khác, anh có cảm giác bất an, lo lắng khi Tề Nam xuất hiện, vì dù gì cậu là vợ của Tề Nam kiếp trước, dù cho anh có trọng sinh sống lại nhưng là sống với thân phận Đỗ Minh, nếu mạch diễn biến như đời trước, thì An Thiên vẫn lại là vợ của Tề Nam kiếp này, anh làm sao mà không căn thẳng được.
Đỗ Minh ở đối diện cứ nhìn cậu chằm chằm, còn Tề Nam bên cạnh thì đơn thuần chuyền menu cho các bạn học kia chọn món, anh không dồn dập, bản năng anh biết vừa mới gặp mà đã thế sẽ dễ khiến đối phương mất cảm tình, tránh né.
“Bọn em chọn món đi, hôm nay anh đãi, xem như chúc mừng A Huy, chắc anh Đỗ không có ý kiến gì nhỉ.” Tề Nam nhẹ giọng.
Phía bên này Á vương A Huy nhìn anh Tề thì cười cười với nụ cười vô cùng sượng, làm gì có chuyện chúc mừng cậu, chẳng phải nên chúc mừng Thế Sơn quán quân kia sao, này là muốn mượn cái thân cậu bắt cầu để làm thân với An Thiên nhà cậu mà thôi.
Đỗ Minh đang suy tư nên cũng gật đầu lấy lệ chẳng muốn đôi co, anh cũng không có ý kiến về người mời kẻ rũ nữa, được ăn cùng với An Thiên xem như cũng vui vẻ sau khoản thời gian dài cậu tránh né anh rồi, anh chỉ muốn bên cạnh cậu không muốn làm loạn mà khiến cậu không vui, đừng như kiếp trước nữa, còn Tề Nam của hiện tại anh đã nắm rõ thông tin sau khi lên làm ở Đỗ Thị rồi, dù chán ghét bản thân này ở kiếp trước nhưng anh vẫn nợ người Mẹ ấy của tên này một lời xin lỗi, cũng không biết khi anh mất đi bà đã như thế nào.
Tề Nam đời này đúng là mọi việc vẫn như cũ, chỉ riêng việc An Thiên cứu hắn ta đưa đến bệnh viện và gặp mặt ngày hôm nay là khác với kiếp trước, còn lại bệnh án và gia đình điều như trước, anh cũng chẳng cảm thấy là lạ, việc anh sống lại trong thân xác của Đỗ Minh rồi An Thiên đến bên cạnh anh, đó là khác với kiếp trước rồi còn gì.
Nhưng Đỗ Minh đang có một suy nghĩ, có thể Tề Nam này lại một lần nữa nhất kiến chung tình với An Thiên rồi hay không? Rồi tự trách bản thân mình sao có thể dễ giải như vậy được, vừa gặp đã yêu sao, chắc chỉ là cảm nắng chút thôi. (Vui lòng mời anh nhìn lại kiếp trước của mình, chẳng phải anh cũng vì có tấm hình mà cố sống để cưới người ta còn gì)
Bửa ăn trôi qua có thể nói vô cùng suôn sẻ, Đỗ Minh cũng chẳng để ý sung quanh, lâu lâu lại ngước lên nhìn An Thiên ăn, hiện tại anh là Đỗ Minh nên hành động khi có mặt mọi người cũng nên giảm tránh để mọi người bớt sinh nghi, những đối thủ của Đỗ Minh không làm gì được anh nhưng người bên cạnh thân thiết nhất định họ sẽ không tha, so với kiếp trước Tề Nam đã bá từ nhỏ, khi kết hôn thì An Thiên dọn về Tề Gia sống ra ngoài có vệ sĩ theo dõi, bảo vệ, hơn nữa tiếng của Tề Nam cũng đủ làm người ta sợ khi nhắc đến nói chi là dám đụng vào vợ của anh.
Đỗ Minh thì lại khác, từ nhỏ đã bị Cha lạnh nhạt, Mẹ hắn thì bỏ đi không một lời hồi đáp, còn có bà Mẹ kế rắc tâm hãm hại, bản thân cũng rơi vào trầm cảm suốt mười năm, nên ai cũng có thể vùi dập hắn nói chi là chăm sóc được cho An Thiên, chính vì thế anh phải nổi trội, vào được Đỗ Thị là một bàn đạp, rất nhanh anh sẽ vào hội đồng quản trị, anh phải là một Đỗ Minh có tiền và có cả quyền cùng thế lực, còn hiện tại chưa phải là lúc công khai theo đuổi An Thiên, tất nhiên là vẫn theo đuổi nhưng không ngồng cuồng, khua chiêng đánh trống như đời trước được, mọi việc phải được tính trước.
Bàn ăn đang rất yên ổn thì có một vị khách không mời mà đến, đột nhiên mở cửa bước vào, đúng như Minh Nhật và A Huy dự đoán, bửa ăn này thật sự khó nuốt trôi mà..