Trọng Sinh Mạt Thế - Tác giả: Trần Không - Chương 6: Người từ trên trời rơi xuống (2)
- Trang Chủ
- Trọng Sinh Mạt Thế - Tác giả: Trần Không
- Chương 6: Người từ trên trời rơi xuống (2)
Tinh thần hệ là phức tạp nhất bởi hệ tinh thần chia thành nhiều dạng khác nhau như tốc độ, sức mạnh, nhảy, nhận biết và tiên tri, điều khiển động vật.. Và họ đều có thể sử dụng tinh thạch màu trắng.
Tinh hạch ở mỗi cấp độ khác nhau đều cùng loại và cùng màu sắc, nhưng năng lượng trong đó là khác nhau và kích thước cũng khác nhau. Tinh hạch cao cấp lơn hơn so với tinh hạch cấp thấp. Theo như những gì Mộc Tiêu Hàn biết, tinh hạch cấp 1 có kích thước bằng ngón tay, còn tinh hạch cấp cao nhất lớn đến mức nào thì cậu chưa biết nhưng có lẽ nó cũng không thể quá lớn vì đầu tang thi cũng chỉ to chừng ấy.
Mộc Tiêu Hàn rửa sạch tinh hạch rồi cất đi, sau đó lôi xác tang thi ra ngoài tiêu hủy. Tinh hạch đã xuất hiện, cậu cần phải thu thập chũng với số lượng lớn trước khi mọi người vẫn chưa biết đến công dụng của nó. Đây là thứ tốt, dù không thể sử dụng các tinh hạch khác màu sắc nhưng có thể dùng chúng để đổi lấy vật tư sau này. Nói chung thu thập nhiều tinh hạch cũng không có vô ích.
Tất cả những đồ có ích trong nhà cậu đều thu vào không gian, khi chủ nhà này rời đi, ông ta chỉ lấy những đồ vàng bạc còn lại rất nhiều đồ ăn bị bỏ qua, gia vị trong bếp cũng có rất nhiều, dưa chua cũng dư vào lọ. Họ dường như không nhận ra tầm quan trọng của thực phẩm.
Nhưng điều làm cậu bất ngờ hơn cả là căn hầm chứa rất nhiều gạo, đậu nành và các loại ngũ cốc khác, thậm chí còn rất nhiều thịt xông khói được treo ở đó. Lần này cậu bội thu rồi.
Bên ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, sương mù bủa vây toàn không gian.
Mộc Tiêu Hàn tìm một phòng ngủ để nghỉ ngơi rồi tiến vào không gian huấn luyện Mao Cầu và thu hoạch lương thực.
Trời mưa tâm tã suốt 2 ngày, mãi đến ngày thứ 3 mới tạnh. Mộc Tiêu Hàn quyết định cho Mao Cầu ra ngoài và cả 2 lên đường rời đi.
Mao Cầu ngồi trên trên xe không hề buồn chán, dù sao nó đã ở trong không gian rất lâu, hoàn cảnh thay đổi khiến nó vui vẻ hẳn lên. Nhìn đông, ngó tây tóm lại không yên tĩnh được giây nào. Mãi đến khi Mộc Tiêu Hàn không nhịn được nữa cảnh cáo Mao Cầu mới yên tĩnh lại.
Sau khi lái xe 1 ngày, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy biển báo Thành phố A phía trên đường cao tốc.
Mộc Tiêu Hàn không có dự định ở lại thành phố A lâu, theo cậu biết thành phố A không có căn cứ sống sót, căn cứ được lập ở thành phố N. Để đến thành phố N, ta cần đi qua thành phố A. Lái xe vào thành phố, nơi thịnh vượng một thời nay đã trở thành đống đổ nát. Khắp nơi đều là tàn tích, không khí tràn ngập mùi hôi thối.
Cậu dừng lại ở một trung tâm thương mại và để Mao Cầu trong xe trông chừng. Cậu vừa xuất hiện liền bị một đám tang thi bao vây. Cậu rút ra song đao quét ngang trong không khí, nhanh chóng lấy đầu đàn tang thi. Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ phí sức công kích tang thi, thường trực tiếp tấn công vào đầu chúng.
Sau khi giết hết tang thi, cậu bắt đầu thu thập tinh hạch nhưng không ngờ đám này vừa xong thì lại có ngay một đám tang thi khác kéo tới.
“Mẹ kiếp” Mộc Tiêu Hàn không dám tham chiến tiếp, quay người chạy vào trung tam thương mại.
Nơi đây đã trở lên rất hỗn loạn, rất nhiều thực phẩm ở tầng 1 đã bị cướp, không có thời gian để chần chờ, đương khi không có ai, Mộc Tiêu Hàn thu hết tất cả vào không gian.
Lúc này, có 7, 8 người xuất hiện trước mắt Mộc Tiêu Hàn. Trong đó có 2 người phụ nữ, phần lớn ở độ tuổi 20 hoặc 30.
“Người anh em, cậu mạnh thật đấy, vừa nãy có nhiều tang thi vậy mà cậu vẫn có thể xử lý được.” Một thanh niên tầm 20 tuổi bước tới nói.
Những người khác cũng cảm thán đồng tinh theo.
“Cũng bình thường thôi.” Mộc Tiêu Hàn nhàn nhạt đáp: “Mau đi thu thập đồ ăn đi, sau này tang thi sẽ ngày càng nhiều.”
Những người đó nghe xong mới phản ứng, bắt đầu thu thập đồ ăn.
“Người anh em, cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không? Cậu thấy đấy, chúng tôi đông người như vậy, tụ tập với nhau sẽ càng an toàn hơn.” Người thanh niên chân thành nói.
“Không cần.” Mộc Tiêu Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái, từ chối nói.
Đừng tưởng rằng cậu không biết những người đó đã lẻn trốn vào một góc khi cậu bị tang thi bao vây, không hề có ý muốn giúp đỡ. Bây giờ thấy được thực lực của cậu thì lại mời chào. Quả nhiên lòng người là thứ khó lòng tính toán phòng bị nhất. Cứ thế này, khi cậu đi theo họ thì có lẽ không biết lúc nào bị đẩy vào vòng vây tang thi nữa. Thế nên dù có tham gia đoàn đội cậu chắc chắn sẽ không tham gia với nhóm người này.
Nói xong cậu mặc kệ phản ứng của họ mà đi thẳng lên tầng 2.
“Hứ! Hắn đúng là một kẻ không biết điều. Chúng ta đã có lòng tốt muốn thu lưu hắn, thế mà hắn lại từ chối.” Một cô gái có vẻ thanh tú đáng yêu lẩm bẩm khó chịu.
“Đủ rồi, Tiểu Mẫn! Đừng tiếp tục nói những lời này nữa!” Người đàn ông đứng cạnh cô nàng nhắc nhở, chắc là bạn trai của cô.
Mộc Tiêu Hàn không muốn tiếp tục ở lại, cậu trốn trong một góc trên tầng 2, dùng tinh thần lực bao phủ tòa nhà, thu thập hết những đồ hữu dụng trên tầng vào không gian, trong đó bao gồm cả những thứ trong không gian. Chỉ trong chốc lát, các tầng của trung tâm thương mại trở lên rỗng tuếch.
Mộc Tiêu Hàn chọn một cửa sổ trên tầng 2 xoay người nhảy xuống. Dễ dàng tiếp đất!
Cậu bước vào trong xe chuẩn bị rời đi, bỗng lúc này một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tiếng hét vang trời phát ra:
“…”
Kèm sau đó là âm thanh va chạm cực lớn truyền đến từ nóc xe, Mộc Tiêu Hàn theo phản xạ cúi đầu cong người lại.
Sau âm thanh đó, Mộc Tiêu Hàn ngẩng đầu lên thầm nghĩ: Vẫn khỏe!
Nhưng cậu nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ trên nóc xe: “A! Đau quá!”
Mộc Tiêu Hàn liền xuống xe nhìn lên trên, cậu thấy một người đàn ông khoảng 20 tuổi nằm trên nóc xe, hắn đeo ba lô trên lưng, khuôn mặt điển trai nhăn thành một quả bóng đang than khóc.
Người đàn ông nhìn thấy Mộc Tiêu Hàn có chút bất ngờ, sau đó nhanh chóng đứng dậy nhảy xuống xe, hắn vòng qua cậu chui vào ghế lái khởi động xe. Cả quá trình như nước chay mây trôi.
“Mẹ kiếp! Anh là ai mà lại dám..” Mộc Tiêu Hàn chừng mắt trách vấn.
“Đường hỏi nữa, tang thi tới rồi! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói sau đi” Người đàn ông lo lắng ngắt ngang lời Mộc Tiêu Hàn.
Mộc Tiêu Hàn theo phản xạ quay đầu nhìn phía sau, một đám người chạy tán loạn đang tiến lại gần 2 người.
Cậu nhanh chóng nhảy vào xe, dẫm mạnh chân ga chay trốn. Đứng trước làn sóng tang thi chỉ có chạy là thượng sách. Lúc này cậu không có thời gian để ý người đàn ông nữa, việc tiên quyết hiện tại là chạy trốn, đến khi cắt đuôi được đám tang thi kia rồi ném hắn xuống cũng không muộn.
Nhưng có lẽ Mộc Tiêu Hàn không bao giờ có thể tưởng tượng được giữa mình và người đàn ông xa lạ không mời mà đến này lại có mối liên hệ không thể ngờ tới. Tuy nhiên đây là chuyện của sau này.