Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế - Miêu Trầm Trầm - Chương 110: Nàng cũng nhớ ta rồi, lên đường thôi
- Trang Chủ
- Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế - Miêu Trầm Trầm
- Chương 110: Nàng cũng nhớ ta rồi, lên đường thôi
Sau khi được đưa từ nhà lao ra, lồng ngực hắn vẫn luôn đau âm ỉ, nhiều ngày không khỏi, ngược lại tối qua còn sốt cao.
Sau khi nhìn thấy vị thái y kia kê ra phương thuốc giống y hệt những thái y trước, Lục Khanh cau mày.
Nàng đành phải ra tay: “Ngực hắn đang tụ máu bầm, cần giải quyết ngay, nếu không hắn vĩnh viễn không tốt lên được.”
Nàng chỉ cho thái y mấy cái huyệt vị, châm cứu xong, quả nhiên Khương Thù phun ra một ngụm máu đen, sau đó hắn thấy hít thở dễ dàng hơn nhiều.
Hắn nhìn Lục Khanh, cảm thấy cả người nàng như phát sáng.
Nhưng sau khi thấy hắn đã ổn, Lục Khanh xoay người đi thẳng.
Đôi mắt Khương Thù vẫn luôn dõi theo nàng.
Hắn nhiều lúc rất muốn bóp chết bản thân.
Rõ ràng có lúc hận nàng nghiến răng, nhưng chỉ cần nàng tốt với hắn một chút, dù chỉ là một chút thôi, hắn đều có cảm giác sung sướng như tiên.
Hắn luôn tự nhủ: “Lục Khanh, ta nhất định sẽ cưới được nàng!”
Về phần Tô Diệc Thừa, hắn đã được thả ra từ hôm qua, chuẩn bị khởi hành đi Khương quốc.
Sở dĩ cử Tô Diệc Thừa đi chỉ vì đúng lúc Bắc quốc cần phái người qua đó.
Tô Diệc Thừa ngoài sáng, còn nàng ở trong tối.
Bề ngoài Bắc quốc cử người đi sứ, đàm phán với Khương quốc, còn nàng lại âm thầm cứu Quân Diễm Cửu. Có lẽ lúc Tô Diệc Thừa đến đó, người đã được nàng cứu thoát rồi.
Vậy chẳng phải quá hoàn hảo sao?
Lão sứ thần biết Lục Khanh đã sắp xếp thái y tốt nhất trị liệu cho Khương Thù, hơn nữa tình hình hắn đang chuyển biến tốt đẹp nên đã tự tay viết một mật thư giao cho nàng, với thứ này, nàng có thể điều động người Tiêu gia.
Sau khi kiểm tra kỹ càng, phong thư nhanh chóng được gửi đến Khương quốc.
Cùng lúc đó giữa đêm hôm khuya khoắt, Lục Khanh cải nam trang âm thầm xuất phát từ mật đạo trong cung.
Hai ngày nay, Mạc Ly tìm một nữ tử giống nàng, dịch dung thành nàng ở trong cung thay thế.
Dưới gối còn có một bức thư nàng để lại cho phụ hoàng, dặn dò một khi nữ tử kia bị bại lộ phải ngay lập tức đưa cho phụ hoàng bức thư này, để người yên tâm rằng nàng chỉ đi đến biên cảnh Bắc quốc mà thôi, sẽ không ngốc nghếch lao tới Khương quốc.
Nương theo bóng đêm rời kinh thành, Lục Khanh thúc ngựa hướng về biên cảnh.
Khương quốc.
Quân Diễm Cửu đang ngủ say bị người ta dùng mê dược bịt mũi, nhét vào bao tải.
Hắn bị nhét cùng đống khoai tây mốc meo của Ngự Thiện Phòng đưa ra ngoài cung, ném vào bãi rác.
Sau khi Quân Diễm Cửu tỉnh lại đã thấy bản thân ở hậu viện của Tiêu Hoàng Long.
Hạ nhân ở Tiêu gia ném cho hắn bộ quần áo, nói: “Thay quần áo rồi nhanh cút xéo. Tiểu tử, số ngươi không tồi đâu, tiểu công chúa Bắc quốc cứ khăng khăng muốn cứu ngươi, xin đại nhân chúng ta hỗ trợ. Bây giờ ngươi tự do rồi.”
Quân Diễm Cửu chả hiểu mô tê gì.
Tên hạ nhân cũng đi ra ngoài.
Ám Mị ở cách đó không xa nhìn thấy chủ tử liền đi lên.
Hôm qua thấy Quân Diễm Cửu bị mang đi, Ám Mị bám sát theo, không hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này tuy Quân Diễm Cửu mặc một bộ đồ thô sơ nhưng ánh mắt sắc bén khiến cho cả người vẫn toả ra khí thế áp bức.
“Gia.” Ám Mị cung kính hành lễ.
Quân Diễm Cửu nhăn mày.
Đây là Khương quốc, hắn không nghĩ đến tiểu nha đầu kia vậy mà có bản lĩnh cứu hắn ra, còn không chút động tĩnh, thần không biết quỷ không hay.
“Gia, Tiêu gia tối qua đã tìm một người thay thế ngài. Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Quân Diễm Cửu suy tư một lát: “Việc ta căn dặn, làm đến đâu rồi?”
“Cả mười tám thiết kỵ đều lấy thân phận thị vệ bình thường nhập cung, sau khi nắm rõ thói quen của thống lĩnh thị vệ sẽ tiến hành kế hoạch ám sát, thay thế. Cùng lắm nửa năm toàn bộ an ninh của hoàng cung Khương quốc đều nằm trong tay chúng ta.”
Quân Diễm Cửu gật đầu.
“Về phần Mẫn gia, sau khi Mẫn hoàng hậu qua đời hơn mười năm trước, cả nhà đã rời khỏi Yến Đô. Mẫn lão gia tử giải tán hết gia quyến, vân du tứ hải, hiện chưa có tung tích.”
Ánh mắt Quân Diễm Cửu thoáng buồn, “Ừ.” một tiếng.
Ám Mị nhìn theo, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Quân Diễm Cửu nói: “Bỏ đi, chuyện nên làm cũng làm gần xong rồi. Đây đều là do nàng khổ tâm tính kế, không nên phụ nàng.”
Hắn cong môi cười: “Đã mười chín ngày, nàng cũng nhớ ta rồi, lên đường thôi.”
Nụ cười này lọt vào mắt Ám Mị, hắn thấy chủ tử mình toả sáng lung linh, làm lu mờ nhật nguyệt.
“Vâng.”
Những ám vệ đi theo Quân Diễm Cửu bất lực trơ mắt nhìn chủ tử mắc bệnh sạch sẽ của mình tự tay bôi bùn lên mặt, chen lấn trong toán nông dân ra khỏi thành.
Sau khi ra khỏi thành, hắn bước lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, một mạch chạy đi.
Bốn ngày sau.
Quán trà ở rìa biên quan, khách khứa nhộn nhịp ồn ào.
Có một nam nhân áo tím tựa lên cửa sổ.
Nam nhân một thân áo tím không ăn nhập với quán trà bình dân này chút nào. Mọi người đi qua đều không nhịn được liếc nhìn một cái, bởi vì tướng mạo, khí chất quá nổi bật, cực kỳ hiếm thấy ở vùng này.
Ám Mị từ cửa bước vào, nói nhỏ bên tai Quân Diễm Cửu.
“Gia, ngài liệu sự như thần, nàng thật sự tới rồi.”
Nam nhân áo tím cười nhẹ.
Đây mặc dù là lãnh thổ Bắc quốc nhưng lại là nơi giao thoa với Khương quốc, trên đường tới Khương quốc bắt buộc phải đi qua quán trà này.
Lục Khanh mặc bộ trường bào nguyệt bạch, tay cầm bội kiếm mệt mỏi đi vào quán trà, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ cũng thu hút không ít ánh nhìn.
Mạc Ly toàn thân đen tuyền đi ngay phía sau, khuôn mạnh lạnh băng làm người khác không dám nhìn thẳng.
Lục Khanh ngồi xuống, ngay lập tức rót cho mình một cốc nước, uống xong cao giọng gọi:
“Ông chủ, mười bánh xèo sốt bò, hai bát mì thịt bò, bát lớn nha! Thêm bánh bao trứng.”
Sau đó nàng lẩm bẩm một câu: “Đói chết ta rồi!”
Ông chủ chạy đến nói: “Công tử, bánh bò của tiệm chúng ta rất lớn.”
“Không sao, ta ăn được.”
Mạc Ly đứng dậy: “Công chúa, thuộc hạ đi thám thính xung quanh.”
Lục Khanh ấn hắn ngồi xuống: “Không cần, ăn cơm, ăn cơm trước.”
Một lúc sau tiểu nhị bưng đồ ăn lên, bát mì còn lớn hơn cả mặt nàng, đến cả bánh bò cũng vậy.
Nam nhân áo tím bên cửa sổ cứ thế nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn ăn hết một bát mì lớn, sau đó lại ăn hết từng cái, từng cái bánh. Đến tận khi cái mâm đầy kia gần hết hắn mới bước tới:
“Ăn no rồi?”