Trọng Sinh Cứu Rỗi Thiếu Niên Bệnh Kiều Âm Trầm - Nãi Du Lộc - Chương 1: Thoát khỏi
“Tần Chước.”
Trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Thẩm Mạn Cửu, bình thường thanh thanh lãnh lãnh, lần này có thêm một chút ý cười nhẹ nhàng.
Vừa nghe là biết tâm tình không tồi.
“Như thế nào?” Tần Chước nghe được giọng nói của cô, xuống giường đi tới cửa, tiếng nói trầm thấp lại hài hước: “Muốn cùng nhau sao?”
“Cửa không khoá, anh vào đi.”
Tần Chước mở cửa đi vào, Thẩm Mạn Cửu đang nằm trong bồn tắm, thân thể giấu dưới lớp bọt biển dày đặc, xương quai xanh mê người như ẩn như hiện, da thịt lỏa lồ bên ngoài bị ánh đèn mạ lên một tầng sáng mông lung ái muội, nhu hòa lại động lòng người.
Thẩm Mạn Cửu môi đỏ nhấc lên, đôi mắt hồ ly câu dẫn nhân tâm, kêu tên của hắn: “Tần Chước.”
Trước mắt là một hình ảnh hoạt sắc sinh hương, hầu kết lăn lăn, thanh âm cũng trầm xuống vài phần: “Muốn tôi giúp em sao, tiểu Cửu.”
Thẩm Mạn Cửu cười cười, chỉ về phía cửa: “Ừ, chỗ kia có một cái camera, giúp tôi tìm một chút.”
Đôi mắt Tần Chước tối sầm một chút, chơi lớn như vậy?
Hắn đi tới cửa, phát hiện bên cạnh giá treo có để một chiếc camera, cúi đầu đùa nghịch: “Ghi hình làm gì?”
“Cho anh xem.”
Ngón tay thon dài của hắn dừng ở chốt mở một lát, đôi mắt bỗng dưng lại thâm trầm thêm vài phần, cong cong môi: “So sánh với chuyện ghi hình, tôi càng vui khi được xem trực tiếp hơn.”
Thẩm Mạn Cửu khẽ cười, cô không trang điểm, minh diễm lại thanh lãnh, khuôn mặt nhiễm chút thích thú lại càng thêm phong hoa tuyết nguyệt: “Bảo đảm xuất sắc, ghi lại nhất định sẽ không hối hận, về sau anh sẽ thường xuyên lấy ra nhìn.”
Tần Chước rũ mắt đùa nghịch camera, khó nén ý cười sủng nịnh trong mắt: “Phải không? Cần tôi phải quay cùng à?”
Thẩm Mạn Cửu rất chán ghét chụp ảnh, cũng có thể chỉ là không muốn cùng hắn chụp, ảnh chụp trên giấy kết hôn của hai người đều dùng hậu kỳ dựng hết.
“Anh chỉ cần đứng ở đó giúp tôi quay là được, bắt đầu rồi sao? Có thể quay được chưa?” Cô hỏi.
Tần Chước xuyên qua màn hình camera nhìn Thẩm Mạn Cửu: “Bắt đầu rồi, thật đẹp.”
Tần Chước đứng ở cách đó không xa, ánh đèn từ trên đỉnh đầu hắn chiếu xuống, gương mặt tuấn mỹ ưu việt, ánh đèn trắng sáng khiến hắn càng thêm loá mắt.
Nhưng mà dưới túi da văn nhã ấy kỳ thật đang khắc chế sự âm lãnh, có một số người, trong xương cốt đã có sẵn bản tính chém giết dã man không giấu kín được.
Thẩm Mạn Cửu cười lạnh, thẳng tắp nhìn chăm chú vào màn ảnh: “Tần Chước, điều tôi hối hận nhất chính là đã quen biết anh, nếu có cơ hội làm lại từ đầu, tôi sẽ không quản anh nữa, càng sẽ không cứu anh, tôi sẽ tận mắt nhìn thấy anh chết, loại người giống như anh thì nên nhận hết tra tấn, sau đó xuống địa ngục.”
Khóe môi tươi cười của Tần Chước nháy mắt đình trệ, thần sắc bỗng chìm xuống, mặt mày toàn là tối tăm, bàn tay để hai bên không tự giác mà nắm chặt.
Giây tiếp theo, Thẩm Mạn Cửu nâng tay lên, trong tay cô cầm một con dao nhỏ, không chút do dự dùng hết toàn lực đâm vào động mạch chủ ở cổ của chính mình.
Tần Chước nhìn ánh dao chợt lóe qua, không kịp phản ứng.
Ánh mắt cô từ trước đến giờ luôn nhìn chăm chú vào máy ảnh, cuối cùng vẫn chưa từng liếc về phía Tần Chước một cái, khóe môi mang theo ý cười giải thoát.
“Tiểu Cửu!”
Tần Chước gào rống một tiếng, giống một con thú bị thương, chạy về phía bồn tắm, con dao thẳng tắp cắm ở trên cổ cô, máu tươi không ngừng theo khe hở chảy xuống, Thẩm Mạn Cửu đã khép đôi mắt lại, không còn tiếng động nào.
Động mạch chủ ở cổ bị đứt, rất mau sẽ tử vong, không còn bất luận cách nào có thể giữ lại đường sống.
Thẩm Mạn Cửu mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng, lúc phát bệnh sẽ có khuynh hướng tự mình hại mình thậm chí là tự sát.
Thẩm Mạn Cửu nghĩ tới sau khi tự sát, cô sẽ thoát khỏi sự sở hữu thống khổ, ác mộng, thoát khỏi tên ác ma Tần Chước này.
Nhưng mà không có chuyện đó.
Linh hồn của cô từ thân thể thoát ra, cô phảng phất trở thành một quần chúng đang xem lại câu chuyện chuyện xưa, đứng ở một bên, nhìn thi thể dính đầy máu tươi của mình, nhìn Tần Chước ôm cô đau đớn muốn chết.
Tần Chước cả người không nhịn được mà run rẩy, duỗi tay che lại chỗ cổ của Thẩm Mạn Cửu, ý đồ ngăn cản sinh mệnh cô trôi đi, nhưng mà không thể được, máu tươi nhiễm đỏ hắn tay, bồn tắm cũng dần dần giống vậy.
Máu tươi không ngừng chảy ra, lan tràn đến mỗi một góc trong phòng, Tần Chước cảm thấy chính mình như đang bị ném vào biển sâu chỉ toàn màu đỏ, bị một sức mạnh vô hình gắt gao siết chặt, thống khổ đến mức hít thở không thông.
Hắn hướng về phía dưới lầu hô to: “Kêu xe cấp cứu! Kêu xe cấp cứu!”
Đáy mắt Tần Chước một màu đỏ tươi, run rẩy ôm Thẩm Mạn Cửu từ bồn tắm đi ra, sự tĩnh mịch trong mắt dần dần phá thành mảnh nhỏ, cuối cùng một tia sáng cũng biến mất hầu như không còn, đen nhánh u ám không hề sáng rọi, nước mắt hắn không hề dừng lại mà rơi trên người Thẩm Mạn Cửu.
Sắc môi Tần Chước tái nhợt, tay như cũ cố chấp mà che lại miệng vết thương của cô, hắn muốn kêu tên nàng nhưng cổ họng cứng lại, không phát ra nổi một âm thanh nào.
Sự sợ hãi cùng than khóc mãnh liệt trào dâng tới đáy lòng, lần này, có lẽ hắn thật sự mất đi cô rồi.
Tần Chước cảm thấy chính mình như chìm vào bóng đêm vĩnh hằng, sự tĩnh lặng đáng sợ như một tấm lưới nhẹ nhàng giăng kín xung quanh, nếu đã không còn cô, hắn sống thì còn ý nghĩa gì?
Tiểu Cửu nói, nếu có cơ hội, cô sẽ tận mắt nhìn thấy hắn chết.
Cô vì thoát khỏi hắn, tình nguyện lựa chọn chữ tử.
Tần Chước ôm chặt Thẩm Mạn Cửu, môi dừng ở trên sườn mặt tái nhợt của cô, cô thật đúng là tuyệt tình, tự sát cũng không muốn liếc hắn một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào cái camera kia.
Đúng vậy, chắc chắn là cô cố ý, nếu cô thật sự đã chết, thứ duy nhất để lại cho hắn chính là những hình ảnh ấy, hắn muốn nhìn cô, chỉ có thể dựa vào đoạn phim đau thấu tâm can kia.
Người trong ngực đã không còn hơi thở, Tần Chước rũ mắt nhìn chăm chú vào cô, khóa lại một mảnh bi thương thảm đạm, yên tĩnh vô tận cùng tuyệt vọng.
Tiểu Cửu, trước khi quen biết em, cuộc sống của tôi vẫn luôn dưới vực sâu không thấy đáy, em từng nói, một cây đại thụ phải hướng về phía trước mà phát triển, càng hướng xa hơn tới ánh mặt trời thì rễ cây phía dưới càng phải tiến sâu đến hắc ám.
Bắt đầu là thống khổ vô tận, lúc sau là hào quang rực rỡ.
Gặp được em, tôi cho rằng tôi đã tìm được hào quang của riêng mình, tôi cho rằng cuộc sống hắc ám dơ bẩn ấy rốt cuộc cũng chờ được ngày ánh mặt trời chiếu rọi, thì ra nơi có bóng tối sẽ vĩnh viễn không thấy được ánh sáng, là tôi kéo em vào vũng bùn này, xin lỗi.
Xem ra, hắn thật đúng là một vận rủi quấn thân, là con quái vật đáng sợ sẽ cắn nuốt hết thảy màu sắc xung quanh mình.
Thẩm Mạn Cửu đứng ở một bên có chút mờ mịt, khi bệnh trầm cảm phát tác, cô chỉ cảm thấy mông lung mơ hồ, loại tâm tình tự ngược chán đời này không chế tất cả suy nghĩ của cô, nghĩ đến mình có thể chết đi, còn có thể khiến Tần Chước thống khổ, đáy lòng Thẩm Mạn Cửu thế nhưng tràn đầy chờ mong hưng phấn.
Tần Chước từng cười nhẹ nhàng mà dạy cô: “Tiểu Cửu, muốn trả thù người đã làm tổn thương em, trực tiếp giết hắn ta chỉ là cách làm đơn giản và thấp kém nhất, sự trả thù chân chính là chết tâm.”
Thẩm Mạn Cửu học được, cô hiểu Tần Chước, cũng biết cái gì mới là vũ khí hoàn hảo có thể tổn thương đến hắn.
Để Tần Chước tận mắt nhìn thấy cô chết nhưng lại không có cách nào ngăn cản, chính là sự trả thù tàn nhẫn nhất đối với hắn.
Tần Chước có bệnh chiếm hữu điên cuồng với cô, cô phát bệnh khi suy nghĩ cách thoát khỏi hắn, làm hắn thống khổ.
Thẩm Mạn Cửu nhìn Tần Chước đem thi thể mình ôm vào trong lồng ngực, hôn từng chút trên khuôn mặt của cô, cuối cùng dừng ở giữa môi.
Giọng nói của hắn khàn khàn tinh thần sa sút đến cực đại, thần sắc tái nhợt bệnh trạng: “Tiểu Cửu, sống cùng em lâu như vậy nhưng tôi vẫn không học được nửa điểm tốt đẹp. Tôi đê tiện bất kham, cho dù chết, tôi cũng không muốn buông tha cho em.”
“Nếu có thể quay lại, tôi không còn quen biết được em thì phải làm sao bây giờ?”
“Từ từ đợi tôi được không? Đừng không cần tôi.”
Nước mắt hắn rơi vào từng vết máu: “Tôi yêu em.”
Sau đó Thẩm Mạn Cửu, xác thực mà nói thì là linh hồn của Thẩm Mạn Cửu, tận mắt nhìn Tần Chước đưa tay rút dao cắm trên cổ cô xuống, máu tươi nháy mắt phun ra.
Tần Chước ôm Thẩm Mạn Cửu, bỗng nhiên lộ ra nụ cười giải thoát, thanh âm nhỏ nhẹ như dỗ một đứa trẻ: “Bình thường không phải sợ đau nhất sao? Đồ ngốc.”
Hắn xoa đầu Thẩm Mạn Cửu, cuối cùng đặt một nụ hôn xuống cần cổ của cô: “Không sao cả, tôi đi tìm em.”
Thẩm Mạn Cửu khiếp sợ mà nhìn Tần Chước, hắn điên rồi?
Giây tiếp theo, Tần Chước đem con dao kia đâm vào động mạch cổ của mình.
Máu tươi của Tần Chước bắn tung tóe lên người Thẩm Mạn Cửu đang đứng ở một bên, Thẩm Mạn Cửu hoang mang nhìn về phía thân thể trong suốt của mình, hiện tại cô là linh hồn mà? Máu làm sao có thể bắn lên người cô được.
Máu nóng rực bỏng cháy, như là bàn ủi mang theo axit ăn mòn độ ấm linh hồn, Thẩm Mạn Cửu cảm giác máu tươi lan ra cắn nuốt linh hồn của mình.
Cô đang hoàn toàn biến mất sao?
– ——–