Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn - Thương Hải Biển Chu - Chương 81
Có thứ sợ hãi, cho dù bạn có cố coi nhẹ nó đi chăng nữa, phí hết tâm tư để quên đi, bạn cho rằng bạn đã quên nó triệt để rồi, lúc không còn cảm thấy sợ nữa, trong lơ đãng lại chợt nhớ tới nó thì mới nhận ra thì ra không phải không còn sợ mà là nỗi sợ này đã sinh sôi nảy nở như khảm trong xương cốt, trở thành một phần trong cơ thể của bạn, bạn vốn không thể thoát khỏi nó.
Đối với Ngụy Sâm mà nói chính là như vậy.
Mặc dù y sống lại thế nhưng đối với lần tử vong ấy y vẫn rất sợ. Y không biết việc y sống lại có tạo ra hiệu ứng bươm bướm làm thay đổi tương lai không, nhưng lần tử vong kia đã cắm rễ trong trí nhớ của y, không thể nào quên đi được.
Đến giờ kiếp trước vẫn không dám nghĩ tới lúc mình chết, Trần Lê phải làm sao đây? Giống kiếp trước không màng tới tính mạng của cậu chỉ vì muốn phát tiết lửa giận trong lòng ư?
Ngụy Sâm không chỉ nghĩ một lần, nếu như ở kiếp trước, Trần Lê bước ra khỏi thế giới hắc ám lúc y chưa chết, vậy sau này có thể không cần phải bi tráng và thảm thiết tới vậy không?
Ngụy Sâm không dám nghĩ tiếp, cái cảm giác con tim như bị người ta bóp chặt lấy kia khiến y cực kì khó chịu, nghẹt thở, mắt sung huyết, hai tròng mắt lập tức trở nên đỏ hồng.
Trần Lê không nhìn thấy Ngụy Sâm thay đổi nhưng cậu có thể cảm nhận được tâm trạng chập chờn từ Ngụy Sâm truyền đến rất mãnh liệt, lập tức Trần Lê luống cuống tay chân, chỉ đành ôm Ngụy Sâm thật chặt, chặt tới nỗi không muốn buông tay ra.
Cho dù bây giờ Ngụy Sâm lâm vào trong một loại cảm xúc khó hiểu nhưng y vẫn cảm nhậnd dược sự bất an của Trần Lê, khiến y thoát ra khỏi việc sợ cái chết trong tương lai vô định, khẽ vuốt lưng Trần Lê dịu dàng nói: “Lê Lê, anh không sao.”
Trần Lê không nhúc nhích, cũng không đáp lại gì cả, rất nhanh Ngụy Sâm liền cảm giác được từ trong ngực mình truyền đến một cảm giác thấm ướt, khiến cả người y cứng ngắt.
Lê Lê khóc ư?
“Lê Lê, đừng khóc, anh không sao thật mà.” Ngụy Sâm đau lòng đồng thời lại cảm thấy cảm giác áp bách trong lòng biến mất, dư lại chỉ cso sự ấm áp mà Trần Lê mang tới cho y.
Ngụy Sâm buông Trần Lê ra, muốn lau nước mắt trên mặt cậu đi thế nhưng Trần Lê lại ôm chặt y, làm sao cũng không chịu buông.
Cho dù Trần Lê có khóc thì cũng không phát ra tiếng, miệng mím chặt, nước mắt lại không ngừng rơi ra khỏi hốc mắt. Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là đến lúc tay cậu không còn sức nữa thì cậu mới buông Ngụy Sâm ra, giờ khắc này, cậu đã khóc tới nỗi hai mắt sung húp lên, trên mặt thì hồng hồng, trông vô cùng đáng thương.
Ngụy Sâm đưa tay dùng lòng bàn tay lau mặt cho Trần Lê, không lâu sau trên ngón tay truyền đến cảm giác ướt át, cuối cùng y nhịn không được, cúi đầu hôn lên đôi mắt sưng đỏ của cậu rồi trượt dần xuống, hết cái này tới cái khác, trong miệng là vị mặn mặn của nước mắt, rơi vào lòng lại vô cùng mềm mại và nóng bỏng.
Lê Lê của y lần này khóc rất thương tâm.
Trần Lê đứng đấy, không nhúc nhích để Ngụy Sâm hôn. Cho đến khi Ngụy Sâm hôn lên môi cậu, thì cậu mới run rẩy, nhu thuận nhắm hai mắt lại.
Một nụ hôn trấn án đầy nhu tình mật ý quấn quýt bên môi hai người, tiếng nước khe khẽ vang lên bên trong văn phòng an tĩnh, như là muốn dây dưa tới cùng trời cuối đất.
“Lê Lê em vừa mới khóc đấy.” Lúc rời môi đi, hai người trán kề trán, Ngụy Sâm khàn giọng nói.
Trong mắt Trần Lê hiện lên vẻ khó hiểu, khóc? Vừa rồi cậu khóc ư?
Cậu không biết, cậu chỉ biết là trong lòng mình rất khó chịu, siêu khó chịu thế nên trong mắt sẽ không kiềm được mà chảy nước, nước này là nước mắt đấy hả?
Ngụy Sâm nhìn ra sự ngờ vực của Trần Lê, đưa tay vuốt tóc cậu, ánh mắt dịu dàng.
Bất kể như thế nào, Lê Lê của y đã dần có thất tình lục dục, tóm lại là chuyện tốt.
Kể từ ngày đó về sau, hai người không còn thảo luận liên quan về chuyện đi học và học vẽ của Trần Lê nữa, chuyện này như chauw từng xảy ra, chỉ là một khúc nhạc đệm, trôi qua là quên luôn.
Trần Lê và Ngụy Sâm sinh hoạt như thế nào thì cứ thế mà sinh hoạt nhưng mà Gia Cát Dư lại cuống, vất vả lắm ông mới tìm được Trần Lê, còn muốn nhận người dưới danh nghĩa của mình nhưng mà sao tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì nữa chứ?
“Gia Cát Phong, chú nói coi là có chuyện gì ấy nhỉ? Đã một tuần trôi qua rồi đấy, sao mà Ngụy Sâm còn chưa có trả lời tôi? Một tuần rồi! Thời gian không ngắn tí nào!” Cả ngày hôm nay Gia Cát Dư lại tới tập đoàn Trường Phong, lảm nhảm trong văn phòng tổng giám đốc riết, có vẻ như rất vã.
Gia Cát Phong xoa xoa thái dương, nói: “Không phải rất bình thường sao, tình trạng của bạn trai của Ngụy Sâm hiện tại như thế nào không phải anh không biết, bây giờ cậu ấy có thể rời khỏi Ngụy Sâm sao? Anh muốn cậu ấy thành học trò của anh chẳng lẽ còn phải bê cả Ngụy Sâm đi theo hay sao?”
“Nếu Ngụy Sâm bằng lòng thì tôi cũng dẫn đi luôn!” Gia Cát Dư làm vẻ không sao, nếu Gia Cát Phong chịu để Ngụy Sâm dẫn bạn theo đi làm thì ông cũng có thể để Trần Lê dẫn bạn theo để học vẽ!
“Gia Cát Dư, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám có ý đồ với Ngụy Sâm thì có tin tôi cho anh cút ra khỏi cao ốc Trường Phong trong vòng 1 phút 30 giây không?” Gia Cát Phong không vui, Ngụy Sâm là cấp dưới mà ông nhìn trúng, nếu như bị Gia Cát Dư bê đi thì ông phải làm sao bây giờ?
Gia Cát Dư bẹt miệng, nói: “Tôi chỉ nói một chút mà thôi, chú vội cái gì mà vội?”
Gia Cát Phong cũng không tin, ông mà không hiểu rõ Gia Cát Dư quá sao, vì mục đích mà chuyện gì cũng làm được, trừng ông anh mình một cái cảnh cáo: “Gia Cát Dư, anh ngồi yên tí giùm tôi đi!”
Nói xong thì Gia Cát Phong nhận một cuộc điện thoại nội bộ, là Cao Thánh giục ông đi họp, hôm nay là ngày họp ban giám đốc, dù có chuyện gì đi nữa thì Gia Cát Phong cũng không thể vắng mặt.
“Tôi đi họp, nếu anh không có chuyện gì nữa thì có thể cút đi!” Gia Cát Phong nói rồi sửa soạn văn kiện chuẩn bị đi họp.
“Được được được, giờ tôi đi.” Gia Cát Dư nói rồi cũng đứng dậy, định rời đi.
“Nói này, anh đừng gây chuyện cho tôi nhé!” Lúc đi ra, Gia Cát Phong cảm thấy không yên lòng nên dặn lại.
Gia Cát Dư không nhịn được vẫy tay, “Đi đi đi, chú đi họp của chú đi, tôi tuyệt đối không làm loạn đâu!”
Trong lòng Gia Cát Phong vẫn còn lo nhưng thời gian mở họp đã đến, cuối cùng ông liếc Gia Cát Dư một cái rồi mới đi lên phòng họp ở tầng trên.
Gia Cát Phong vừa rời đi thì Gia Cát Dư cũng không ở văn phòng nữa, nhưng ông không rời khỏi Trường Phong mà hỏi thư ksi vị trí của phfong thị trường, chắp tay sau lưng nhởn nhơ đi tới đó.
Gia Cát Dư đeo thẻ thông hành tạm thởi mà Gia Cát Phong cho trên cổ nên ông vào được phòng thị trường dễ dàng như chốn không người.
Vừa lúc cả phòng thị trường đang họp, lúc Gia Cát Dư đến, bên trong khu làm việc không có ai, nên ông ung dung đi vào trong khu làm việc, chờ đến khi nhìn thấy một cánh cửa treo bảng tổng thanh tra thì ông dừng chân lại.
Ông gõ cửa một cái, không ai trả lời nên liều mở cửa đi vào.
Trong văn phòng lớn như vậy chỉ có một mình Trần Lê, lúc này cậu đang ngồi trước giá vẽ vẽ tranh.
Gia Cát Dư tò mò nên đi tới, lúc đi còn cố ý phát ra tiếng vang thật lớn để miễn tới lúc đó Trần Lê bị hù vì thấy ông chợt xuất hiện.
Gia Cát Dư đứng cạnh Trần Lê, không lên tiếng, chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìn cậu vẽ.
Trước đó ở cổng bệnh viện ở Ma Đô, tranh Trần Lê vẽ vẫn có sắc điệu hơi tối, đen đặc vẫn là màu chủ yếu, nhưng lần này Gia Cát Dư liếc mắt một cái đã nhận ra điểm khác biệt với lần trước.
Hình như có một điểm sáng chiếu xuống thế giới tràn đầy hắc ám này.
Gia Cát Dư nhìn Trần Lê vẽ, sau đó nảy ra một ý hay, sau khi đánh giá văn phòng một lượt, ông cầm một rổ dụng cụ vẽ, nhưng ông không làm bậy mà hỏi bóng lưng Trần Lê: “Cho tôi mượn dùng một chút được không?”
?
Trần Lê không trả lời, Gia Cát Dư coi như cậu đồng ý rồi, thời kì đặc biệt thì phải dùng cách đặc biệt để xử lí.
Gia Cát Dư cầm dụng cụ vẽ tranh lại ngồi cạnh Trần Lê, sau khi sửa soạn xong thì híp mắt suy tư một hồi liền bắt đầu vẽ. Trần Lê vẽ tranh của cậu gần như là hoàn thành rồi thì mới bước ra khỏi thế giới vẽ, lập tức thấy có một người ngồi cạnh mình.
Nhưng cậu không để ý người này là ai vì chớp mắt một cái cậu đã bị bức tranh của người này hấp dẫn tầm nhìn.
Trần Lê ngồi tại chỗ, không hề nhúc nhích nhìn Gia Cát Dư vẽ, so với sự nghiệp dư của Trần Lê thì trong lúc Gia Cát Dư vung cọ lại tràn đầy phong thái của từng người riêng biệt, mỗi một nét và mỗi một sắc màu trông có vẻ như là tùy ý nhưng lại có hiệu quả khiến người ta vô cùng sợ hãi và thán phục.
Ánh mắt Trần Lê khóa chặt trên bức họa của Gia Cát Dư, cảm xúc cũng chập chùng theo từng nét vẽ của ông. chờ đến khi Gia Cát Dư vẽ xong nét cuối cùng mà cậu vẫn không thể nào dời sự chú ý của mình đi được.
“Đẹp không?” Gia Cát Dư hỏi.
Trần Lê nhìn tranh, mắt sáng long lanh, cậu không trả lời nhưng cảm xúc đối với bức tranh lại bán đứng cậu.
“Tôi có thể dạy cậu.” Gia Cát Dư tranh thủ cơ hội.
Lúc này Trần Lê mới quay đầu nhìn Gia Cát Dư, trong mắt lập tức nhiễm sự đề phòng.
Gia Cát Dư cảm nhận được thì chỉ cảm thấy đau tim.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không hại cậu.” Gia Cát Dư lập tức giơ tay đầu hàng, nói lời bảo đám.
Sự đề phòng trong mắt Trần Lê không ít, nhưng không cảm thấy sợ hãi, có lẽ là vì đối phương có kĩ năng vẽ tốt.
Lúc này Gia Cát Dư nghĩ đến lời mà Gia Cát Phong đã nói với mình trước đó, Trần Lê bây giờ không tách khỏi Ngụy Sâm được, bây giờ xem ra cũng đúng đúng.
“Trần Lê…” Gia Cát Dư nói: “Tên cậu là Trần Lê đúng không? Tôi có thể gọi cậu vậy được không?”
Trần Lê nhìn Gia Cát Dư, không gật cũng không lắc đầu.
“Tôi tên Gia Cát Dư, cậu có thể kêu tôi là Gia Cát, cũng có thể kêu là Lão Dư.” Gia Cát Dư tự giới thiệu mình, muốn dùng cách này để dần giảm bớt lòng đề phòng của Trần Lê với ông.
“Tôi rất thích tranh cậu vẽ, nhưng có câu này tôi không thể không nói với cậu, tranh cậu vẽ hiện giờ vẫn chưa hoàn mỹ lắm.” Gia Cát Dư biết Trần Lê thích vẽ tranh, thế là xuất phát từ góc độ này, ý đồ bắt chuyện với Trần Lê.
“Nhưng mà cũng không sao cả, tôi mong là tôi có thể dạy cậu, để cậu vẽ càng ngày càng hoàn mỹ hơn.”
Quả nhiên, với cách thương lượng này, tư tưởng của Trần Lê tập trung ở trong lời của Gia Cát Dư, chăm chú lắng nghe.
Gia Cát Dư thầm hô có cửa, rồi lại nói tiếp: “Tranh cậu vẽ còn thiếu một vài thứ, cậu có muốn biết nhũng thứ đó là gì không?”