Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn - Thương Hải Biển Chu - Chương 77
Trong ánh mắt Trần Lê tràn ngập đề phòng, cuộn cả người trên ghê sô pha, trông có vẻ như là một con thú nhỏ cô độc, cuộn mình vào trong góc cảnh cáo thứ muốn làm hại nó, rất là đáng thương. Đọc t???ện ch?ẩn không q?ảng cáo ⩶ ??Um????? n.?N ⩶
Cao Thánh bị Trần Lê nhằm vào như thế thì cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm, đành giật khóe miệng và nói: “Tôi tới tìm Ngụy tổng thanh tra, lúc này y đang bận, tôi đợi chút nữa lại đến vậy.” Nói xong thì rời khỏi văn phòng, thầm nghĩ: Cũng không trách Ngụy tổng thanh tra lại dẫn theo đi làm, người này dù để cho ai trông thì cũng không yên lòng hết.
Cao Thánh cảm thán đi ra văn phòng, cũng thật khéo, Hà Khoa Cường cũng từ trong văn phòng bước ra, hai người cứ thế mà chạm mặt.
Hà Khoa Cường không ngờ rằng sẽ gặp Cao Thánh tại phòng thị trường, trong phòng thị trường trống rỗng chỉ có mỗi mình gã ta, điều này khiến gã cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Đặc trợ Cao, cậu…Sao cậu lại ở đây?” Hà Khoa Cường bán bước chân ra khỏi văn phòng đành thu về, nếu có thể thì bây giờ gã chỉ muốn quay đầu về văn phòng của gã.
“Tôi tới tìm Ngụy tổng thanh tra của mấy ông, nghe nói cậu ấy đang họp ở đây.” Cao Thánh nói, sau đó thì nhíu mày, “Phòng thị trường của các ông không phải đang họp hết rồi sao? Sao giám đốc Hà lại còn ở đây?”
Hiển nhiên là Hà Khoa Cường không thể nói là gã trốn họp được, thế là kéo khóe miệng cười khô cằn: “Tôi về văn phòng trước để đi vệ sinh, bây giờ quay lại liền.”
Cao Thánh hiểu rõ gật đầu, nói: “Vậy giám đốc Hà mau về họp đi, tôi không quấy rầy ông nữa.”
“Được được được.” Hà Khoa Cường đáp lại mấy từ được, sau đó dưới ánh nhìn của Cao Thánh, đi tới phòng họp, có trời mới biết từ lúc Ngụy Sâm tới công ty tới nay, cuộc họp mà y chủ trì gã không tham gia cái nào, lúc này đi vào không phải là vả vô mặt bôm bốp hay sao?
Trong phòng họp phòng thị trường, Ngụy Sâm đang chủ trì cuộc họp thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hà Khoa Cường rụt người lại rồi tiến vào.
Ánh mắt Ngụy Sâm rơi trên người Hà Khoa Cường, nhàn nhạt liếc qua, rồi tiếp tục chủ đề vừa rồi, những nhân viên khác trong phòng thị trường đến cả nhìn cũng không thèm bố thí cho Hà Khoa Cường, chuyên tâm nghe Ngụy Sâm nói.
Hà Khoa Cường nóng mặt không thôi, tìm một vị trí ngồi xuống rồi lại cảm thấy như đang ngồi bàn chông.
Hà Khoa Cường đi vào, không có ảnh hưởng đến cuộc họp, một chút cũng không hề, thậm chí chính gã cũng hoài nghi bản thân mình đã đi vào chưa mà sao mấy người ở phòng thị trường này trông không có gì là khác biệt hết vậy.
Thực ra khiến người ta thấy bực bội bất an nhất không phải là bắt lỗi của mình rồi quăng vào mặt mình, trợn mắt nhìn mình, chỉ trích mình còn giận muốn đá mình, mà là giận không cãi mà hoàn toàn bỏ qua, coi nhẹ lỗi sai của mình, triệt để bỏ qua sự tồn tại của mình.
Cái trước, ít ra còn cảm thấy bạn có thể cứu chữa được, còn có thể quan tâm bạn, nhưng đến trình độ này của gã, là không quan tâm gã thật.
Cho dù Hà Khoa Cường gã là giám đốc phòng thị trường thì có sao, bây giờ gã ở phòng thị trường đã không có bất kì quyền lên tiếng nào, quyết sách của gã, thậm chí tới sự tồn tại của gã đã hoàn toàn trở nên trong suốt đối với phòng thị trường.
Chính Hà Khoa Cường cũng tự ý thức được điểm này, có hơi chán nản ngồi liệt trên ghế, nhìn Ngụy Sâm đang ngồi trên ghế chủ trì, dáng vẻ khí phách phong hoa chỉ điểm giang sơn mà trong lòng tràn ngập sự hối hận và ghen ghét.
Hối hận lúc đó mình coi thường thực lực của Ngụy Sâm, mù quáng đối đầu với y, cuối cùng rơi vào kết cục lơ lửng không trên không dưới như thế này. Nhưng gã lại ghen ghét, ghen ghét Ngụy Sâm còn trẻ mà đã có mối quan hệ mạnh như thế, ghét xuất thân của y, ghét tất cả mọi thứ của y!
Dựa vào cái gì mà gã sờ soạng lần mò nhiều năm như thế mà không bằng được với một thằng nhóc vừa mới bước chân ra đời chưa được bao lâu? Dựa vào cái gì mà thằng nhóc này vừa đến công ty thì đã đè ép lên đầu lên cổ gã?
Rốt cuộc là dựa vào cái gì?
Cuối cùng, cả cuộc họp này Ngụy Sâm nói cái gì Hà Khoa Cường cũng không nghe lọt tai được, có thể lúc vừa bắt đầu gã còn có một chút hối hận, nhưng càng lâm vào suy nghĩ của mình thì sự ghen ghét trong lòng gã ngày càng mãnh liệt, chen sự hối hận vào tới góc, sau cùng chiếm mất cả cơn hối hận ấy.
Nhưng mà Hà Khoa Cường lăn lộn chừung ấy năm như thế, tất nhiên trong lòng đã có một chuẩn mực xử sự riêng của mình, mặc dù giờ phút này sự ghen ghét trong lòng gã đã tràn ra tới ngoài rồi nhưng trên mặt lại không hề nhìn ra được, trái lại trên mặt là sự ảo não và xấu hổ tựa như là trước đó mình làm những chuyện như vậy không dám ngóc đầu lên.
“Tan họp.” Chất giọng lạnh băng của Ngụy Sâm kéo dòng suy nghĩ của Hà Khoa Cường trở lại, theo đó là tiếng ghế ma sát với sàn nhà và tiếng thảo luận ngợp trời của các nhân viên, Hà Khoa Cường đứng lên thì thấy Ngụy Sâm muốn rời khỏi phòng họp, lập tức đuổi theo.
“Tổng thanh tra Ngụy, cậu chờ ôti một chút.” Dáng vẻ cúi đầu khom lưng hoàn toàn tương phản với dáng vẻ trào sáng phúng tối vào buổi sáng. Ngụy Sâm nghe vậy dừng bước, nhìn gã một cái, nói: “Giám đốc Hà có việc gì?”
“Tổng thanh tra Ngụy, tôi tới là để nói xin lỗi với cậu, mấy ngày nay tôi có mắt nhưng không thấy được vàng nạm ngọc, xúc phạm cậu, thành thật xin lỗi cậu.” Hà Khoa Cường cười nói, cũng coi như là có thể co dãn.
Ngụy Sâm nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông.” Một câu đơn giản như thế vừa dứt thì Ngụy Sâm cất bước đi tiếp.
Hà Khoa Cường bị Ngụy Sâm bỏ rơi lần nữa, trên mặt có hơi mông lung, hoàn toàn không hiểu ý của Ngụy Sâm, chấp nhận lời xin lỗi của gã rồi sau đó đâu?
Hà Khoa Cường còn muốn đuổi theo thế nhưng lại bị người đứng phía sau gọi lại.
“Giám đốc Hà, anh lại diễn cái gì nữa vậy?” Tiếng nói kèm sự trào phúng truyền vào tai Hà Khoa Cường khiến gã dừng bước, quay người nhìn người đó, là phó giám đốc phòng thị trường.
Từ trước đến giờ Hà Khoa Cường và vị phó giám đốc này không đội trời chung, một tháng qua thấy phó giám đốc không mở kĩ năng trào phúng, ai mà ngờ, phong thuỷ luân chuyển, lúc này lại chuyển tới trên người Hà Khoa Cường.
“Sao, đến ôm đùi à? Dáng vẻ đắc ý này của anh khó coi quá!” Hà Khoa Cường chế giễu lại, lúc này gã không ưa nhất là dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của phó giám đốc.
Chỉ là không ngờ rằng lời này của gã vừa dứt, phó giám đốc cũng không tức giận, ngược lại còn cười to: “Đúng vậy, đùi của tổng thanh tra Ngụy lớn như thế, ban nãy không phải giám đốc Hà còn muốn ôm một cái sao? Chỉ là không biết tổng thanh tra Ngụy có ghét bỏ hai bàn tay ôm đùi bẩn thỉu của những người khác của anh không nữa?”
Phó giám đốc thẳng thắn, có đùi to của tổng thanh tra Ngụy có thể ôm, hắn rất tự hào, không như ba cái cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều đó. buồn cười vô cùng.
“Lữ Vị, lời này của anh có ý gì?” Hà Khoa Cường phủ nhận ngoài miệng nhưng trên mặt lại đau rát giống như bị người túm cổ áo tán cho mấy bạt tay, nóng tới nỗi khiến gã đau buốt.
“Có ý gì thì tự Hà Khoa Cường anh không biết à?” Phó giám đốc Lữ Vị công môi nhíu mày, “Chuyện dơ bẩn anh làm đừng cho là tổng thanh tra Ngụy không đề cập tới thì chúng tôi không biết? Lúc này giả vô tội để cho ai xem hả?”
Hà Khoa Cường dường như nghe thấy tiếng cười của Lữ Vị cùng với tiếng cười của toàn bộ nhân viên phòng thị trường sau lưng hắn, tràn đầy sự khinh thường và trào phúng.
“Chờ xem! Mấy người cũng đừng có vui mừng quá sớm!” Hà Khoa Cường giận dữ phất tay áo bỏ đi, có cảm giác muốn độn thổ cho xong.
“Được chứ, chúng tôi chờ nè ha.” Lữ Vị nhìn bóng lưng Hà Khoa Cường, trả lời một câu.
Được chứ, chờ mà, sau đó có gì khó khăn thì họ sẽ hưởng chung với tổng thanh tra Ngụy, cùng chịu, cần gì Hà Khoa Cường lo lắng?
Người của phòng thị trường không phải không biết là sau khi họ nghênh đón khó khăn thì Ngụy Sâm đắc tội Chu Đồng Bằng nhiều hơn, người của tập đoàn Trường Phong ai mà không biết Chu Đồng Bằng là kẻ bụng dạ hẹp hòi có thù tất báo đâu? Lúc này nhìn như không có chuyện gì xảy ra nhưng không ai biết được Chu Đồng Bằng đang ngấm ngầm lập mưu gì.
Bọn họ cũng đều biết, sao Chu Đồng Bằng có thể buông tha cho tổng thanh tra Ngụy của bọn họ cơ chứ.
Trông có vẻ như nguy cơ đã được giải trừ nhưng thực ra tình thế lại càng nghiêm trọng hơn.
Ngụy Sâm từ phòng họp đi ra thì thấy Cao Thánh đang vô cùng buồn chán ngồi trên ghế chỗ khu làm việc. Hắn vừa thấy Ngụy Sâm thì lập tức đi tới đón, “Tổng thanh tra Ngụy, cuối cùng cậu cũng họp xong rồi.”
“Khiến trợ lí Cao đợi lâu rồi.” Ngụy Sâm nói, y cũng không hỏi hắn tại sao không vào văn phòng chờ, chắc là biết Trần Lê đang bên trong nên Cao Thánh ra đây chờ y.
“Cũng không chờ bao lâu cả.” Cao Thánh một bên nói, một bên vào văn phòng cùng với Ngụy Sâm.
Trần Lê nghe được động tĩnh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, nhìn thấy người vào là Ngụy Sâm thì cậu bình tĩnh quay trở lại, tiếp tục đóc sách của mình, thái độ trái ngược hoàn toàn với lúc thấy Cao Thánh đi vào.
Cao Thánh thấy hơi lạ, có Ngụy Sâm ở và không khác nhau dữ vậy sao?
Cao Thánh thu hồi cảm thán vào lòng, nói việc Gia Cát Phong muốn tổ chức tiệc ăn mừng, đợi Ngụy Sâm trả lời.
“Ừ, tôi sẽ thông báo xuống.” Ngụy Sâm đồng ý, tháng này người của phòng thị trường bận không ít, cấp trên còn định khao họ, tất nhiên Ngụy Sâm sẽ không từ chối.
“Tổng thanh tra Ngụy, tổng giám đốc còn muốn tôi chuyển lời tới cho cậu.” Cao Thánh nói, đây mới là mục đích thực sự khiến hắn ở lại đây chờ Ngụy Sâm họp xong, nếu không thì chuyện tiệc ăn mừng chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết.
“Hửm?” Ngụy Sâm ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, nhìn Cao Thánh, y có thể cảm giác được sự nghiêm túc chợt xuất hiện này của Cao Thánh.
Cao Thánh đằng hắng, nói: “Tổng giám đốc nhờ tôi nói một tiếng xin lỗi với cậu, việc lần trước là ông ấy làm sai, xin tổng thanh tra Ngụy có thể tha thứ.” Việc xin lỗi là do Gia Cát Phong tự nhận nhiệm vụ cho Ngụy Sâm, tính kế y.
Ngụy Sâm hơi kinh ngạc, cuối cùng trả lời: “Giúp tôi chuyển lời đến tổng giám đốc Gia Cát, việc này vốn không có đúng sai.”
Đúng vậy, việc này vốn không có đúng sai, ai ngồi ở vị trú hiện tại của Gia Cát Phong đều sẽ chọn làm như thế, không liên quan đúng sai, chỉ vì lập trường, ông làm như vậy chỉ là tối đa hóa lợi ích mà thôi.
Ngược lại là Ngụy Sâm không ngờ rằng Gia Cát Phong sẽ vì việc này mà xin lỗi y, dù sao đạo lý Ngụy Sâm biết thì Gia Cát Phong cũng biết.
Chẳng qua Ngụy Sâm cũng biết được là Gia Cát Phong xin lỗi y cũng không phải vì việc này mà chỉ là vì y là Ngụy Sâm. Y có thể khiến Gia Cát Phong thay đổi cách nhìn khiến Gia Cát Phong nổi lòng yêu quý người tài, nên mới chọn việc xin lỗi, cố gắng dùng việc này để loại bỏ khoảng cách giữa hai người.
Nếu lần này Ngụy Sâm không nộp bài thi hoàn mĩ như thế thì Gia Cát Phong phải chịu đựng hay nhận hời cũng sẽ không chọn xin lỗi y, dù sao Ngụy Sâm như thế sẽ không có giá trị để khiến ông cúi đầu.
Điều này là sự thật, có năng lực mới là đạo lí quyết định.