Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh - Nha Đậu - Chương 99: Ngoại truyện 15 (Kết thúc)
- Trang Chủ
- Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh - Nha Đậu
- Chương 99: Ngoại truyện 15 (Kết thúc)
1. Chuyện năm mới
Từ khi hai người yêu nhau đã vài năm qua đi, Tết dương lịch hằng năm Tần Thiên đều sẽ kéo Long Nghị lên núi Sư Tử thắp hương.
Theo lời Tần Thiên nói thì là, năm đó Bồ Tát nghe lời cầu nguyện của cậu làm cho anh Long không bỏ chạy mất. Mỗi năm tiếp tục tạ lễ để Bồ Tát luôn phù hộ cho hai đứa thuận lợi khỏe mạnh.
Long Nghị từ chối cho ý kiến trước lý lẽ không ăn nhập gì tới khoa học của đứa nhỏ nhà mình.
Thế nhưng mỗi năm vẫn đi cùng nhau, bảo bọc cậu thật chặt.
Anh nghĩ, dù trên trời không có Bồ Tát đi nữa, dưới đất này vẫn còn có anh.
Ở bên đứa nhỏ, cố gắng làm cuộc sống của cả hai trôi qua êm ấm, nuôi đứa nhỏ thật khỏe mạnh.
Nhưng năm nay có hơi đặc biệt.
Tình hình dịch bệnh kiến thành phố như chìm vào bóng đêm, các ca bệnh lẻ tẻ xuất hiện làm ai nấy ra ngoài đường đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Mới đầu khi vừa tan làm, Tần Thiên còn nghĩ hay năm nay khỏi đi thắp hương.
Cậu nghĩ người đàn ông nhà mình vì tính chất công việc mà hằng ngày phải tiếp xúc với rất nhiều người, càng không muốn cho anh thêm một chút xíu nguy hiểm nào.
Vậy mà lúc về nhà, ăn cơm tối với Long Nghị xong hai người ra phòng khách chuẩn bị xem chương trình tối, cậu đã thấy người đàn ông đứng dậy chuẩn bị sẵn sàng bao tay với khăn quàng cổ, đeo lên cho cậu tươm tất.
“Anh muốn đi à?”
Tần Thiên không sợ lạnh, cậu kéo khăn quàng cổ mượt như nhung xuống quấn lên cổ người đàn ông, hỏi.
“Ừ.”
Long Nghị ngồi xổm xuống xỏ giày cho cậu.
“Sao năm nay anh chủ động quá ta?”
Tần Thiên ngọ nguậy chân đặt trên đầu gối người đàn ông, buồn cười hỏi anh: “Bộ chẳng phải đội trưởng Long không tin mấy tín ngưỡng phong kiến này ạ?”
“Không giống.”
Long Nghị bắt lấy mắt cá thân thanh niên thò ra ngoài, lấy đôi vớ cổ cao trong hộp đeo vào chân cho cậu.
“Năm nay muốn đi bái lễ.”
Trước đây Long Nghị luôn cho rằng ——
Con người chiến thắng được thiên nhiên, không cần phải cầu thần bái Phật.
Hàm là chuyện con người không làm được thì Thần Phật cũng không đoái hoài đến.
Nhưng năm nay, có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong quá trình chống chọi với dịch bệnh.
Anh đưa đứa nhỏ đi bái lễ, không gì hơn vì cầu xin bình an.
Đương nhiên.
Nếu trên đời này thật sự có thần linh, có thêm anh cầu nguyện là có thêm hy vọng được trời cao nghe thấy.
Quãng thời gian khó khăn nhất đã qua đi.
Hy vọng năm tới, tất cả mọi người sẽ bình an.
2. Chuyện về sân thượng của Tiểu Thiên.
Tần Thiên vẫn luôn nghĩ, mấy thứ cây cỏ anh Long nhà mình chăm bẵm ngoài sân thượng nhiều lắm cũng chỉ là tí hoa hòe với mấy loại rau củ giá đỗ vậy thôi.
Chứ hoàn toàn chẳng ngờ, sau vài năm hết trồng rồi chăm người đàn ông đã cải tạo mảnh vườn rất ra dáng. Trông cứ y hệt như công viên vậy, không chỉ rực rỡ màu sắc mà còn rào trúc quanh một khoảnh sân trồng cả đống rau trái.
Vừa chớm thu, mấy loài cây rau nọ phát triển tươi tốt cho hoa trái sai trĩu um tùm, nhờ vậy mà nhà cũng tiết kiệm được khối tiền mua đồ ăn.
Thậm chí có lúc hai người ăn không hết, không thu hoạch thì lãng phí nên Tần Thiên xách tới công ty chia cho Vương Đông Đông với Phương Hoàng Tiệm, nói Long Nghị xách xuống lúc trực ban chia cho bà con hàng xóm.
“Vị kia nhà nhóc biết sống thật.”
Lương Tam nhận bọc đồ, không khỏi cảm thán.
“Chứ sao nữa ~ ” Tần Thiên đắc ý lắm, mỗi lần có người khen anh Long cậu còn vui hơn là mình được khen, “Anh Long nhà em chăm lo việc nhà có nghề lắm!”
“Haha.”
Lương Tam cảm giác mình bị hạ thấp, liếc mắt nhìn anh trai nhà mình đang chăm chú làm việc cách đó không xa, tháo bịch ra hỏi thêm câu nữa.
“Ờ mà trồng ba cái rau cỏ này anh mày nhớ hình như phải ủ phân, nhìn rau nhà nhóc tươi ngon mọng nước thế, chả có nhẽ….?”
Hắn vừa hỏi vừa nháy mắt nhếch môi nhìn Tần Thiên.
“!”
Đó giờ Tần Thiên không nghĩ tới vụ này, dù gì việc trồng trọt tưới nước đều do anh Long nhà mình nắm hết, cậu chỉ đứng cạnh góp mặt cho xôm thôi. Bây giờ nghe Lương Tam tả thế, ngầm nghĩ một lát, biểu cảm trên mặt bỗng cứng đờ.
“Tiểu Hạo!”
Không đợi trong đầu Tần Thiên nảy sinh cảnh tượng kỳ quặc nào đó, có tiếng “Cạch” vang lên, bỗng đâu có cái nắp bút bay tới đập vào người đàn ông.
“Giờ này người ta bón hữu cơ cả rồi!”
Phương Hoành Tiệm nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người rõ mồn một, phát hiện miệng lưỡi em trai nhà mình lại bắt đầu đi chơi xa mới không nhịn nổi xen vô.
Hai ba năm qua, người đàn ông sẵn tính điềm tĩnh trưởng thành nhờ em người yêu lưu manh mà trở nên năng động hơn đôi chút. Lúc này anh ta đứng dậy đến cạnh hai người, xách cái bịch trong tay Lương Tam, giọng nói ôn dịu mà hết sức có uy dọa dẫm: “Tìm cho anh cái nắp.”
“… Dạ.”
Lương Tam quẹt tay qua cái ót chẳng đau tí nào, vâng lời quay đi mò nắp bút trên thảm.
Lúc này Phương Hoành Tiệm mới quay qua nói chuyện với Tần Thiên: “Ngày nào cũng ăn chùa của em, thật vô ý tứ quá.”
Đổi người nói chuyện một cái là êm tai biết bao nhiêu.
Tần Thiên hớn hở xua tay: “Nhà em cũng đâu ăn hết, mấy anh ăn bớt cũng như giúp nhà em rồi mà! Chưa kể của nhà trồng được ăn cũng yên tâm hơn.”
“Bữa sau phải trả tiền thôi.” Phương Hoành Tiệm cố ý đùa.
Tần Thiên cứ tưởng thật, xua tay lia lịa: “Vậy em không lấy lương nữa đâu!”
“Hờ, đồ ăn nhà nhóc bộ đáng tiền dữ vậy hả? Trồng trong chậu vàng hay gì?” Người đang mải miết tìm nắp bút không yên mở miệng, cơ mà chỉ chớp mắt sau đã bị anh trai nhà mình bịt cứng.
“Ưm? Ưm ưm ưm!”
“Ừm, em bớt nói chuyện lại.” Phương Hoành Tiệm quen tay bóp miệng em trai như cái mỏ vịt, “Tới đồ ăn cũng không chặn miệng em được, tối nay em ăn sạch chỗ này cho anh.”
“?”
Cuối cùng Lương Tam cũng chịu ngậm miệng.
Hắn không thích ăn rau! Hắn chỉ muốn ăn thịt!
Đến tối tan làm về, Tần Thiên vô cùng vui vẻ kể chuyện anh Phương trị anh Lương cho người đàn ông nhà mình nghe. Không ngờ Long Nghị nghe xong lại im lặng móc một xấp tiền lẻ ra.
“Này là sao anh? Mua đồ ăn người ta thối lại ạ?”
Tần Thiên khó hiểu, nhưng vẫn nhận lấy vuốt phẳng từng tờ.
“Không phải.”
Người trước mắt lại lên tiếng: “Bán đồ ăn kiếm được.”
“!?”
Tần Thiên ngạc nhiên đơ cả người.
“Khục.” Bấy giờ Long Nghị mới giải thích: “Không phải em nói anh đưa rau cho hàng xóm à, anh tiện tay bày trên ghế đẩu ngoài cổng.”
“Rồi lát sau điều xe về mới thấy rau cỏ sạch bách, trên ghế chỉ còn một xấp tiền.”
“…” Tần Thiên dở khóc dở cười: “Thế anh không bảo mình cho à?”
“Anh nói.” Giọng Long Nghị trầm trầm, yên ắng: “Nhưng bà Viên với chị Hoàng bán tạp hóa ngồi đó đan áo len, bán giúp anh.”
“Bà Viên thật tình!” Tần Thiên bật cười, lòng lại ấm áp vô cùng.
“Người trong khu dân cư bọn cậu là thế đấy, không chịu thiệt, cũng chẳng ăn bớt ăn xén chiếm lợi của ai. Mọi người ai cũng tốt bụng, nhà ai gặp khó đều sẵn lòng góp một tay, chất phác mà thiện lương.
Xấp tiền kia không bao nhiêu, nhưng cả hai đều cảm thấy trĩu nặng.
Tần Thiên kiếm tờ bìa cứng dưới bàn trà, viết vài chữ to tướng, đề —— Chỉ cho, không bán.
“Lần sau anh nhớ đặt cái này bên cạnh nè.” Cậu nhướng mày, trông hết sức lanh lợi.
“Ừm.” Long Nghị cười khẽ, “Bé út cưng nhà ta thông minh thật đấy.”
Tần Thiên vuốt phẳng chỗ tiền nọ, đưa cho người đàn ông: “Lần này anh để tiền mua phân bón đi, bón thêm lần nữa.”
Nói đoạn, cậu nhớ lại màn trêu ghẹo hôm nay của Lương Tam, nghiến răng ken két.
“Lần sau không đưa anh Lương nữa!”
“Em phải thu tiền ảnh! Hừ!”
Long Nghị xoa đầu thanh niên, đáp lời: “Đừng lấy tiền.”
Tần Thiên trừng anh, đang tính chất vấn sao anh Long chẳng chịu đứng cùng chiến tuyến với mình gì hết trơn, bỗng nghe anh nói tiếp: “Lần sau em mời anh Phương tới nhà chơi, chúng ta kêu Lương Tam bón phân.”
Tần Thiên vui hơn hớn.
“Vụ này hay!” Cậu cười hì hì vỗ tay cái bốp, “Cho ảnh bón nguyên cái vườn này mới được! Anh Long, tụi mình mua phân nào thúi thúi xíu được không?”
“Ừm, chắc là được.”
“Thế tới bữa đó tụi mình lén khóa trái cửa sân thượng lại, ảnh không bón xong thì không cho ảnh xuống ăn cơm!”
“Làm xong chắc là ăn không ngon nữa rồi.”
“Phì! Anh Long, anh xấu quá đi à!”
“Không xấu.”
“Có xấu!”
“Ừm, anh xấu.”
“Ầy ầy, anh đưa câu chuyện đi tới đâu rồi không biết? Nhà mình còn chưa ăn cơm nữa á!”
“… Làm chuyện xấu trước đã.”
3. Chuyện chiếc nhẫn.
Chuyện tặng nhẫn cho người yêu này, cũng là Lương Tam nhắc Long Nghị.
Dù hắn nhỏ tuổi nhưng lăn lộn giang hồ sớm, anh em từng đứa hết hợp rồi tan, không trái phải ôm ấp thì cũng nằng nặc sống chết. Hồi xưa hắn ngại quấn quít nhau lắm, cơ mà từ sau khi xác nhận chính thức với anh trai nhà mình rồi, hắn cũng bắt đầu dính người như sam.
Một ngày kia, Lương Tam bỗng tìm Long Nghị hỏi mượn anh ít tiền.
Long Nghị im lặng một lúc, trước tiên hỏi hắn vay làm gì.
Lương Tam xoa tay, nghĩ đều là dân cùng đường cả, bèn thành thực nói.
“Muốn mua nhẫn.”
Hắn hiếm khi cười mà không có nét lưu manh, đáy mắt ánh vui vẻ: “Anh nhà tôi anh cũng biết đấy, đối xử với ai cũng tốt lành. Bởi vậy tôi phải có món nào đó tỏ rõ chủ quyền.”
Long Nghị nghe mà giật mình.
“Ây, Lão Long, không mấy anh làm cái đi?”
Lương Tam đưa mắt nhìn ngón tay trống trơn của Long Nghị, cau mày: “Đừng trách chỗ anh em thân tình không nhắc anh, thằng nhóc nhà anh ở công ty cũng là hoa thơm trái ngọt đấy chứ. Giờ công ty lắm nhân viên, tận mấy cô nàng tăm tia rồi!”
Lần này Long Nghị lung lay.
Anh nhấc mí mắt, nhìn chằm chằm Lương Tam bằng đôi mắt một đen một trắng.
“Cậu nói cho rõ ràng.”
Chờ Lương Tam kể xong mấy mối đào hoa tan nát của Tần Thiên khô hết cả mồm, cuối cùng Long Nghị cũng đứng dậy, ra phòng trực tiễn khách: “Ngày mai đi. Cậu tìm chỗ, tôi đem tiền theo.”
“Ài, chuyện này phải sớm không muộn được đâu, đặt rồi phải chờ người ta làm nữa, tới hồi anh tan làm đi luôn đi!”
“…” Long Nghị im mất một lúc, lát sau mới đáp: “Trên người tôi không có đồng nào.”
“Ở chỗ Tiểu Thiên cả rồi.”
Ý là, đêm nay về nhà mới có thể có được.
“…”
Lương Tam không nói gì, gật gù nhìn Long Nghị: “Cũng ra gì đấy, anh khá thật.”
Long Nghị cười như không nhìn hắn một cái: “Cậu nói tôi?”
Lương Tam: “…”
Tôi được rồi, tôi nhờ vả anh, tôi ngậm miệng, được chưa!?
Có nhẫn rồi, thế thì lúc tặng cũng phải có cảm giác nghi thức.
Chỉ là chuyện này Long Nghị và Lương Tam khác xa nhau.
Long Nghị cảm thấy trao nhẫn ở sân thượng nhà mình rất được, có thể ngắm sao nữa. Nhưng Lương Tam không đồng tình, bảo thời khắc quan trọng như thế phải đi chỗ nào vừa cao vừa to vào, mới khắc sâu ấn tượng cả đời.
“Anh nhìn anh kìa, tiền thì giao cho vợ giữ, nhẫn thì mua loại trắng trơn, còn tặng ở sân thượng khơi khơi ngoài đường nữa chứ, đếch có tí tình thú nào!”
Lương Tam chê anh em mình đẫy miệng rồi mới mở hộp nhẫn của mình ra, thỏa mãn ra vẻ với Long Nghị: “Anh nhìn đi, vàng ròng 24K, còn đính hột đây này! Nhìn là biết đắt dữ rồi, vậy mới xứng với thân phận anh nhà tôi!”
Long Nghị hé miệng, rồi khép lại.
Anh nhìn Lương Tam cười ngây ngô bằng ánh mắt thương hại, nghĩ về ông chủ Phương luôn giữ kẽ khiêm tốn, thôi thì chọc ngoáy niềm vui của hắn cũng không có gì hay ho.
“Về đây.”
Hắn phẩy tay, tìm con xe điện màu đen của mình trong bãi đỗ, đút chìa khóa rồ ga nghênh ngang phóng đi.
Mà trong ngực Lương Tam giấu món bảo bối không hề rẻ, bỗng đưa mắt nhìn chiếc xe vừa khởi động kêu ầm ầm, tần ngần nửa ngày cuối cùng cũng gọi xe.
Hầy.
Cái vòng tròn nhỏ tí trong ngực này quan trọng hơn xe máy, lái thế lại nguy hiểm!
Làm sao để trao nhẫn, hai người đàn ông có trải nghiệm khác nhau, nhưng cả hai bên đều để lại đoạn ký ức rất đẹp.
Thời gian sau đó, khi Lương Tam hẹn Long Nghị ra trả tiền. Long Nghị phát hiện chiếc nhẫn trên tay Lương Tam hơi khác với chiếc lúc đặt.
“Phai màu?”
Trong mắt Long Nghị thoảng ý cười, cố tình hỏi.
“Cút mẹ anh đi!”
Lương Tam nổi đóa trợn trừng mắt, chỉ ngón tay trước mặt Long Nghị rống giận: “Nhìn cho rõ, vẫn là vàng! Vàng trắng!”
“À.”
Long Nghị không nhiều lời, cũng không hiếu kỳ gì mấy, cầm tiền tính đi.
Nhưng Lương Tam là người chẳng giữ được mồm miệng, thấy Long Nghị muốn về ăn cơm bèn bắt đầu thể hiện: “Anh nhà xót tôi tiêu nhiều tiền, bởi vậy mới nấu cái vàng kia ra, bỏ tiền mua lại vàng trắng.”
Long Nghị: “…”
Lương Tam tiếp tục kể lể, tay lật tới lật lui: “Anh xem, gu thẩm mỹ của dân trí thức đúng là khá thật. Cái này gọi sao ta, đơn giản, khí chất, nội hàm!”
Long Nghị im lặng gọi đồ ăn, tay cũng đeo một chiếc nhẫn làm bằng vàng trắng tương tự nhấc ấm trà.
Thầm nghĩ.
Bữa trước có người làm gì nói vậy.
“Ầy ầy.” Anh rót trà cho cả hai xong, bỗng cổ tay bị Lương Tam túm lại: “Ồ, vụ này là sao, dữ dội thế hả?”
Lương Tam chỉ vào vết như vết cắn trên đốt ngón tay Long Nghị, trêu tức: “Chơi hoang dã thế cơ?”
Long Nghị khẽ lật cổ tay.
Lương Tam còn chưa hình dung chuyện gì xảy ra, nửa cánh tay đã bị người đàn ông dí xuống bàn gỗ.
“Đau đau đau! Cái đệt, tôi rút lại, tôi rút lại được chưa!”
Bấy giờ Long Nghị mới buông tay.
“Đùa tí thôi mà!” Lương Tam xoa khớp tay, thật sự phục lăn.
Nói gì thì nói bình thường hắn cũng một đập năm ngon ơ, đây Lão Long không chừa thể diện cho hắn quá thể! Nãy hắn mà đề phòng trước, thì làm gì có cửa bị quật dễ thế được!
“Ngậm miệng vào.”
Trêu anh thì được, nhưng Long Nghị không chấp nhận ai trêu vào bé út cưng nhà anh.
“Được được được, vậy tay anh vầy là bị gì?”
“…”
Long Nghị yên lặng một hồi, mãi sau mới lên tiếng: “Hôm đưa nhẫn, cái hộp suýt kẹt trong miệng Móm.”
Hẳn là thấy hơi mất mặt, anh nói xong thì cắm đầu uống trà.
“Phì —— ha ha ha ha!”
Lương Tam sững sờ, sau đó mới nhận ra tình cảnh lúc đó tròn méo ra sao, thiếu điều đập bàn cười to.
“Được phết Lão Long! Lãng mạn vãi, nay biết cách xài thêm đạo cụ luôn?”
“Hahaha mà cái đạo cụ này hơi không nghe lời ấy nhể!”
Long Nghị biết ngay là sẽ thế này.
Chờ Lương Tam cười xong, anh mới lạnh lẽo lên tiếng: “Vậy còn đỡ hơn mua nhẫn vàng bị chê.”
“…” Lương Tam nghẹn họng.
“Rồi, anh em mình tám lạng nửa cân như nhau cả thôi!”
Lương Tam tách vỏ đậu phộng, rung chân nói với Long Nghị: “Dù gì lễ tình nhân cũng sắp tới rồi. Tới đó thằng này rửa sạch nhục nhã!”
4. Chuyện món quà 520.
Tần Thiên chọn cho anh Long nhà mình một chiếc dao cạo râu tự động của hãng rất nổi tiếng.
Thể chất người đàn ông rậm lông tóc, đôi khi chỉ qua một đêm ngủ dậy là râu đã bắt đầu lún phún mọc. Dù Tần Thiên thích cảm giác cọ cọ lúc hai người thân mật cùng nhau lắm, cơ mà có đôi khi chỗ hôn hít có hơi nhạy cảm quá, quấn quýt lại khiến cậu hơi đau một tẹo.
Lúc ra quầy nhân viên bày ra một xấp giấy gói cho cậu chọn, Tần Thiên chọn cái có một đống trái tim tí hin. Dù có hơi hương phấn thái quá đôi chút, cơ mà cậu biết chắc anh Long sẽ chẳng chê đâu.
Người đàn ông của cậu ấy, bình thường cứ im ỉm chẳng nói chẳng rằng. Nhưng chỉ cần là quà cậu tặng thôi, tất cả sẽ trở thành món bảo bối quý giá.
Tưởng cậu không phát hiện hộp sắt lén giấu dưới giường á hả?
Bên trong chất đầy cuống vé phim rạp hai người xem, cái đầu tiên đã sắp mờ căm chẳng rõ chữ rồi!
Sau khi chị nhân viên gói xong, cười hỏi cậu có muốn thêm chín mươi tệ để mua một bó hoa hồng không.
Tần Thiên đưa mắt nhìn bó hoa chỉ được cái mã chứ chẳng được gì kia, lắc đầu.
Dù bây giờ trong tay đã dư giả tiền của, thế nhưng cậu vẫn quen thói tiết kiệm. Hoa bình thường như này chưa được mấy ngày đã tàn, chẳng lợi lộc gì hết trơn.
Mà cậu với anh Long là vợ chồng già đó nha.
Không chơi mấy cái này à.
Huống hồ, người đàn ông thô kệch lắm, bỏ tiền mua hoa hồng không bằng mua nửa cân thịt thỏ về ăn anh còn vui hơn!
Xách món quà về nhà, Tần Thiên phát hiện cửa không khóa, thế mà trong phòng chẳng có ai.
Nhóc Móm vẫn tung tăng hoạt bát như trước đây sà tới, chạy vòng vòng quanh chân cậu. Tần Thiên cười vuốt ve nó, gắp cho nó một đũa thịt.
“Bố nhóc đâu rồi?”
“Gâu gâu!”
Không biết có phải hiểu thật không, chú chó đen to quay ra sân thượng sủa vang hai tiếng.
“Anh biết rồi, ngoan quá.” Tần Thiên lấy đồ chơi trong ổ chó ra, nghịch với Móm một lát rồi mới xách quà đứng dậy lên cầu thang.
Cửa sân thượng hé mở, gió thổi nhè nhẹ mang theo cái mát mẻ ngày hè.
Tần Thiên đẩy cửa, ló đầu vào tìm anh: “Anh Long ơi?”
“Em về rồi à.”
Bầu trời đêm trước mắt trải màn màu lam ngả xám, người đàn ông cao to đứng trước mấy bụi hoa cỏ tỉ mẩn tưới nước nhổ cỏ, trong mắt Tần Thiên hệt tựa một bức thủy mặc rung động lòng người.
“Em sững ra đó làm gì thế?”
Long Nghị đứng dậy, vẫy tay gọi thanh niên nhà mình: “Bé út cưng, lại đây.”
“Ngày nào cũng chăm bẵm đám này…”
Tần Thiên hừ nhẹ đến cạnh anh, phủi ống quần dính bùn đất của anh: “Còn chăm chút hơn cả chăm em nữa cơ!”
“Làm vui ấy mà.” Long Nghị cười khẽ, bắt lấy tay Tần Thiên, “Đương nhiên không quan trọng bằng em.”
“Chỉ biết dỗ em thôi.”
Đương nhiên Tần Thiên cũng chỉ đỏng đảnh mấy câu.
Anh Long nhà cậu tốt đến thế, anh có sở thích nho nhỏ thế có là gì.
“Rồi rồi, anh xuống nhà đi, em mua thịt thỏ nè, có cả bì nữa. Hôm nay nóng quá trời luôn á, tụi mình nấu miếng cháo ăn đi!”
“Được.”
Long Nghị tự nhiên cho rằng Tần Thiên nói cái gì thì là cái đó. Chỉ là lúc đứa nhỏ nắm tay anh xuống lầu, anh lại không bước theo ngay.
“Em chờ đã.”
Anh rút tay về, quay người lúi húi trong bụi hoa một lúc.
Tần Thiên không để ý, mãi đến khi Long Nghị bật đèn trong chòi hóng mát sân thượng lên.
Cậu mới thấy rõ anh Long nhà cậu vừa làm gì ——
Trong tay người đàn ông cao lớn ôm một đóa hồng.
Kiều diễm ướt át, vừa được hái xuống từ bụi hoa.
Nở rộ nơi bàn tay thô ráp còn dính bùn đất, một đóa hoa nho nhỏ lại bung nở đầy ắp đôi mắt Tần Thiên.
“Bé út cưng, ngày lễ vui vẻ.”
Cửa hàng mới mở cách đó không xa đang diễn ra hoạt động gì đó, âm thanh ồn ào lẫn với tiếng MC nhẹ nhàng dẫn đều vang tới sân thượng này.
“Chúc mừng những đôi tình nhân —— “
Tần Thiên đưa tay nắm lấy ngón tay Long Nghị, cùng anh cầm chặt bó hoa.
Sau đó nhón chân lên, khóe môi cong chạm lên đôi môi đầy của người đàn ông.
“Đến cuối con đường sẽ trở thành người một nhà —— “
Cả năm rồi mới cập nhật.
Đây là vài ngoại truyện tôi đăng trên wb, gom lại đăng lên cho mọi người xem cho vui nè ~
Muốn nói với mọi người rằng, xem như câu chuyện của anh Long và bé Tiểu Thiên đã kết thúc rồi, họ sẽ luôn sống tốt và rất vui vẻ nha.
Yêu mọi người, chúc mọi người có những ngày nắng đẹp (*^▽^*)