Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh - Nha Đậu - Chương 95: Ngoại truyện 11
Rốt cuộc Tần Thiên vẫn về quê cùng Long Nghị.
Cậu không đưa Long Nghị đi gặp mẹ mình, nhưng lại dẫn anh tới nghĩa trang phía Tây thị trấn trước hết.
“Anh ơi, em lang thang ngoài kia về rồi…”
Thanh niên với khuôn mặt điển trai đặt bó hoa trước mộ. Cậu phủi bụi bặm bám trên tấm bia, vẻ mặt đau thương mà hoài niệm.
“Em cũng biết kiếm tiền rồi… Dù không nhiều được như anh, nhưng vẫn đủ nuôi sống gia đình.”
Chính giữa bia mộ là hình một người đàn ông diện mạo khá tương đồng với cậu thanh niên. Anh ta nở nụ cười tươi rói sáng ngời, như đang nhìn người đến thăm viếng.
“Quên giới thiệu với anh.” Tần Thiên nắm tay người đàn đông bên cạnh, kéo anh đứng sánh vai mình trước mộ phần, cười với di ảnh, “Đây là em dâu của anh đó, ảnh tên Long Nghị.”
Người đàn ông không để ý xưng hô mới toanh kia, hết sức nghiêm trang cúi bái: “Chào anh, em sẽ luôn chăm sóc Tiểu Thiên thật chu đáo, anh hãy yên tâm.”
“Anh trai em ảnh nhỏ hơn anh mà.”
Tần Thiên bị thái độ trang trọng của Long Nghị gột sạch cảm xúc đau thương trong lòng, buồn cười đung đưa đôi bàn tay.
“Theo vai vế.” Long Nghị nhéo ngón tay đứa nhỏ, không cho phép cậu tự làm mình đau.
“Dạ.” Tần Thiên nhếch mày, cười hì hì tuyên bố với chủ ngôi mộ, “Anh, xem như em trai đã báo thù cho anh rồi đó, anh đừng so đo em dâu của anh còn lớn tuổi hơn anh nữa nha.”
Ngón tay lại bị bóp tê rần, Tần Thiên nhìn Long Nghị một lát, chẳng sợ anh một chút xíu nào, ngoái đầu tiếp tục nói với anh trai: “Dù sao người lớn biết yêu biết thương lắm. Thường ngày ảnh chẳng cho em mệt mỏi xíu nào, em nhận phần kiếm tiền, ảnh nhận phần chăm em đó!”
Long Nghị nhướng mày.
Không cản đứa nhỏ nhà mình khoe khoang.
Anh yên lặng đứng bên cạnh Tần Thiên, nghe cậu kể lể liên miên với chủ nhân ngôi mộ, đáy mắt ánh lên không biết bao nhiêu là bao dung và dịu dàng.
Lúc hai người đi, có ngọn gió rì rào thổi qua. Ngọn gió ngày hè lướt qua đôi bàn tay đan siết, êm ái hệt như một lời hồi âm thầm lặng.
Sau đó Tần Thiên lần theo địa chỉ hàng xóm cho đến bệnh viện mẹ nằm.
Hai người đến gặp bác sĩ điều trị chính của Tần Phương Hồng trước, nắm rõ tình hình xem ra sao.
Tần Phương Hồng bị viêm nhiễm nấm, không phải quá nghiêm trọng. Thật ra ngày xưa đã trị một lần rồi, nhưng do bà không uống thuốc đúng cữ nên mới tái phát lần nữa.
Bác sĩ nói bệnh này chỉ cần điều trị bằng kháng sinh theo đợt là khỏi. Tần Thiên không biểu hiện ngoài mặt, nhưng trong lòng vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai người tìm tới cửa phòng bệnh, rốt cuộc lại không đi vào, chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn.
Người mẹ luôn mạnh mẽ và trang điểm lộng lẫy trong trí nhớ thoạt trông già nua thật nhiều, thế mà giữa đôi mày vẫn khoác vẻ không chịu thua thiệt.
Tần Thiên nghe anh Long ghé vào tai mình nói, giống em. Tần Thiên không nhịn được cười.
Anh Long nhìn người chuẩn thật. Mặc dù thường cậu chẳng so đo bao giờ, cơ mà đụng chuyện thì đúng là không dễ dàng chịu thua.
Riêng điểm này cả cậu lẫn anh trai đều rất giống mẹ.
Nhớ đến anh trai, nhớ lại câu chửi mắng cay nghiệt mẹ buông ngày mình ra khỏi nhà, khóe môi Tần Thiên chợt hạ xuống.
Trên đời này, duyên phận giữa cha mẹ và con cái không phải bao giờ cũng đẹp. Một số gần gũi, nhưng với gia đình cậu mà nói, có lẽ là xa cách một đôi chút sẽ là tốt hơn cho tất cả.
Cậu không hơi sức thay đổi cách sống của mẹ, tương tự, cậu cũng không mong mẹ làm tổn thương người cậu yêu.
Người phụ nữ trung niên trông rất có tinh thần nằm trên giường bệnh đang cầm một chiếc điện thoại thông minh Tần Thiên gửi cho bà hồi Tết.
Mặc dù trong điện thoại bị mắng chỉ tổ phí tiền, nhưng giờ này nhìn bà, Tần Thiên nhận ra mẹ cũng thích món quà này.
Vậy là tốt rồi.
Cậu dẫn Long Nghị ra khu phòng bệnh.
Hai người đến quầy thu phí thanh toán tiền thuốc cho tất cả đợt trị liệu và viện phí, cậu lại chuyển thêm năm vạn vào thẻ mẹ, sau đó lặng lẽ ra khỏi bệnh viện.
Cậu nghĩ, chờ mẹ khỏi bệnh, cậu lại đưa anh Long về.
Cậu không có ý định tìm kiếm tự đồng thuận từ mẹ.
Cậu chỉ muốn cho mẹ biết, hiện tại mình đang sống rất tốt, rất hạnh phúc.
Từ quê về, cả hai quay về nhịp làm việc, sinh hoạt và nghỉ ngơi bình thường.
Bây giờ hầu như Tần Thiên không đi giao hàng nữa, mà ngày nào cũng bận rộn chuyện quản lý công ty.
Nhưng thỉnh thoảng những khi nhân lực không đủ, hoặc vừa lúc nhận đơn khách ở gần, Tần Thiên cũng sẽ đi giao hàng, trên chiếc xe máy điện nhỏ yêu dấu của cậu, chẳng hề giống một giám đốc chút nào.
Chiều một hôm kia, Tần Thiên vừa giải quyết xong công chuyện. Cậu nhìn lên đồng hồ, còn chưa đến bốn giờ chiều. Đang ngần ngừ không biết nên tới công ty hay mò về thẳng nhà đây thì trên điện thoại xuất hiện thông báo giao hàng.
Cậu xem thử, phát hiện là trường tiểu học thực nghiệm bên cạnh khu dân cư bèn nhận đơn liền tay. Thế thì không phải lăn tăn nữa rồi, tiện đường giao hàng rồi về thẳng nhà, hợp lý.
Tần Thiên lái xe, vui vẻ tính toán. Hôm nay tan làm sớm nhé, có thể nấu cơm cho anh Long ăn nè, rồi đêm… biết đâu chừng còn làm tí hoạt động giải trí!
Hì hì, quá tuyệt vời!
“Nhìn bóng kìa!”
“Mày đánh lén hả!”
“Tao đỉnh hơn mày cơ mà!”
Con đường trước tiểu học thực nghiệm là một dãy các cửa hàng văn phòng phẩm và quán đồ ăn vặt. Đúng giờ tan làm, rất đông học sinh lượn lờ quanh các hàng quán, mang theo tiền tiêu vặt ba mẹ cho mua mấy món đồ chơi mình thích. Có tốp năm tốp ba tụ lại với nhau, nhóm chơi thẻ bài nhóm thì chạy nhốn nháo nô đùa.
Tần Thiên lách qua một đám nhóc, vừa dựng chân chống đậu xe trước cổng trường thì suýt nữa bị một trái banh nện vào đầu.
“Đứa nào đá!?”.
Truyện đề cử: Dưới Bóng Cây Sồi
Cậu vớt trái banh từ khung xe trước ra, một tay giơ lên cao một tay chống nạnh, ra vẻ hung dữ trừng đám học sinh tiểu học cách đó không xa.
Mấy đứa nhóc hết xô rồi đẩy nhau, cuối cùng một nhóc mập mặt búng ra sữa run lẩy bẩy đi tới, xin lỗi Tần Thiên: “Con, con xin lỗi ạ. Tụi con không cố ý mà chú.”
Mới đầu Tần Thiên chẳng hề giận, chỉ muốn ghẹo mấy đứa nhỏ cho vui thôi, dè đâu bị chữ “chú” kia chọc cho cứng hết lòng mề.
“Gọi anh.”
Cậu không nhịn được nhéo cái mặt bầu bĩnh của nhóc con, uy hiếp lên tiếng.
“Ăng, ăng ạ.”
Tần Thiên hài lòng, trả trái banh cho cậu bé: “Không được đá bóng trên đường, nhớ phải để ý xe cộ, có biết chưa?”
“Dạ biết rồi!”
Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ ôm trái banh về với đám bạn, lũ oắt con lại nói cười đá banh đi xa.
Tần Thiên cười lắc đầu, xuống xe khóa máy.
Trông thấy camera hành trình gắn trên đầu xe bị bóng đập vào lệch ra, cậu vội vã chỉnh nhóc vịt vàng lại cho thẳng thớm, may mà chưa hỏng.
Đây là quà anh Long tặng cậu đó! Làm cậu đau lòng chết mất thôi.
Tần Thiên nhìn quanh quất một lượt, phát hiện quanh đây toàn là đám nhóc tì cả. Cậu không yên lòng, bèn tháo vịt vàng xuống kẹp trên quai đeo ba lô.
Cậu vừa vào cổng trưởng vừa gọi điện cho khách nhận hàng. Vịt vàng treo trên ba lô khẽ đung đưa như một món trang sức đáng yêu, trông chẳng hài hòa chút nào.
Edit: tokyo2soul