Trọng Hồi Đương Sơ - Vô Thương Lạc - Chương 6: Buổi lễ phân loại
Đứng khoanh tay trong một góc phòng, Draco lạnh lẽo nhìn mấy tiểu quý tộc trò chuyện, suy nghĩ lại phiêu trở về một tháng trước, ngày mà hắn lần đầu nhìn thấy đôi mắt xanh biếc ấy…
Đôi mắt của cậu ta lại quen thuộc đến kì lạ.
Trầm ngâm thật lâu, cuối cùng một tiếng búng tay vang lên. Yêu tinh nghe thấy tiếng gọi, xuất hiện lập tức, cái giọng thé thé cất lên:
“Chủ nhân có gì cần sai bảo ạ?”
“Mặc kệ dùng bất cứ cách thức gì, thu thâp cho ta tất cả tư liệu trong mấy năm qua của Harry Potter” Draco ra lệnh cho con yêu tinh.
Tên yêu tinh vâng lệnh chủ nhân của nó, nó gật đầu rồi sau đó biến mất.
Một ngày trôi qua,
Trên bàn chỉ có vài tờ tư liệu, khuôn mặt hắn lạnh băng. Đọc sơ qua vài trang giấy mỏng, ánh mắt hắn lại thoáng lên một tia kinh ngạc. Bốn năm trước, hắn đã gặp cậu trong chính căn phòng của mình. Đem ánh mắt trên giấy dời đi, hắn không biết từ khi nào khuôn mặt của bản thân đã nhăn lại đến đáng sợ, kèm theo một tia không vui, hắn chất vấn:
“Đây là cái gì?! Ta yêu cầu một lời giải thích hợp lí”
Nghe thấy chủ nhân nóng giận, con yêu tinh cũng chỉ biết cuối đầu xin lỗi, nó đem hết tất cả những chuyện xảy ra vào bốn năm trước nói hết ra. Phải biết rằng, đối với yêu tinh mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối.
“Ngươi nói cái gì! Những chuyện này là sao?”
Draco vô thức quát, con yêu tinh ngày càng sợ hãi, những chuyện này không bao giờ có thể xảy ra được, trong trí nhớ của hắn căn bản là không có chuyện này tồn tại! Bất luận thế nào cũng không có khả năng. Trừ khi…
Hắn bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ, Draco cứ loanh quẩn trong phòng, làm thế nào? Tại sao có thể? Chẳng lẽ thật sự là bùa Obliviate? Không thể nào, một đứa trẻ mới lên bảy không thể thực hiện bùa chú đó được.
Do dự cả nửa ngày, hắn tự nhủ rốt cuộc vẫn phải thử xem sao. Draco tiến đến ngăn tủ lấy ra một lọ dược nhỏ, dung dịch bên tRong ánh lên màu bạch kim lấp lánh.
Ngửa đầu uống hết lọ dược kia, chỉ vài giây trôi qua, cơn đau bắt đầu ập đến đại não của hắn, từng đợt, từng đợt đau như búa bổ. Cả người quỳ rạp xuống đất, đại não như bị xé toạc, những mảnh ký ức về bốn năm trước không ngừng liên kết lại, khiến đại não hắn như muốn nổ tung.
Vài tiếng trôi qua, trên sắc mặt nhợt nhạt của tên quý tộc lại lộ ra một nụ cười. Chính là cậu ta, không thể sai được, đứa nhóc của bốn năm trước, bao nhiêu nghi hoặc trước khi giờ đây đã có câu trả lời.
Thoát khỏi dòng hồi ức mà trở lại với thực tại, tuy Draco sớm đã không còn là một tên nhóc bị ảnh hưởng bởi những chuyện dâm dục nữa nhưng mỗi lần nhớ về cảm giác ấy lại không thể ngăn được dục vọng lấn áp, vẫn không ngừng nhớ về đôi mắt xanh biếc ấy.
Thoáng qua một tia cười khổ, Draco ngã người, tìm kiếm một tư thế thoải mái trên ghế. Thật sự hắn chưa từng nghĩ sẽ buông tay cậu! Bất quá, con đường truy thê quả thực không dễ dàng.
“Draco, Draco cậu làm sao vậy?”
Một giọng nữ hoảng hốt đã thành công kéo suy nghĩ của hắn trở về, nhìn về phía âm thanh phát ra, Pansy thật sự lo lắng nhìn hắn.
Draco lắc đầu, khuôn mặt gợi lên một tia giả cười:
“Làm sao mà có chuyện gì được”
Nhìn xung quanh toa tàu, nhiều quý tộc vẫn còn tiếp tục trò chuyện, nhưng đã bắt đầu chia phe phái tản ra. Draco nhìn đám người tẻ nhạt kia, nhàm chán mà xoay người nhìn ra cửa sổ,nhớ về nam nhân mắt xanh kia, không biết hiện tại cậu đang làm gì?
Tại toa tàu của Harry
Một tay chống cằm, Harry ngồi yên, nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng tâm tình lại thấp thỏm không yên. Cậu nhóc bây giờ đầu óc quay cuồng vì những suy nghĩ của mình, suy nghĩ về những lời hắn ta vừa nói trước khi rời đi và một cảm xúc kì là ẩn giấu trong đôi mắt của hắn.
Rốt cuộc là cậu đã làm sai ở đâu?? Cậu thật sự không hiểu được!
Cuối cùng cũng chỉ đành bó tay, cậu không thể hiểu được nguyên nhân của những hành động ấy càng không thể nắm rõ được dụng ý trong câu từ của cậu ta. Suy cho cùng, dù cậu có từ chục năm sau trở về cũng chẳng thể bằng với Draco khi hắn còn chưa trở thành rắn con.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, mong cho đoàn tàu sớm cập bến. Một hơi thở dài than thở bất giác xuất hiện. Ron bên cạnh thì chăm chú càn quét hết thức ăn vặt mà Harry đã mua cho cậu mà hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt rối răm của cậu bạn kế bên. Quả nhiên là Ron mà!
Chỉ một chốc sau đó, một âm thanh vang vọng khắp các toa xe:
“Còn năm phút đồng hồ nữa là chúng ta sẽ đến hogwart. Các vị vui lòng để hành lí lại trên tàu, sẽ có người vận chuyển chúng về trường cho các vị”.
Harry vội vàng thay áo chùng. Đoàn tàu lúc này cũng đã chậm rãi dừng lại, Harry cùng Ron lẫn tRong dòng người di chuyển xuống một sân ga nhỏ, gió thổi ngang qua lạnh đến thấu xương. Đúng lúc này, Hagrid lớn giọng truyền đến:
“Năm nhất đi theo ta, qua hướng bên này. Chào Harry, dạo này con có khỏe không?” Lão hướng về phía Harry hỏi.
Cậu hướng tới Hagrid gật đầu nhẹ với lão rồi men theo dòng người xuống một lối đi có dốc và vô cùng hẹp. Hai bên đường bị bóng tối bao phủ khiến cậu chẳng thể thấy gì khác, đến cả bàn tay của mình cũng bị bóng tối giấu đi.
“Chút xíu nữa là các trò sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đấy! Chỉ cần qua khúc quanh này là thấy ngay.” Hagrid nhìn đám nhóc kia, lớn giọng nói. Ngay bên cạnh mình, cậu có thể nghe thấy giọng nói hưng phấn nhưng nhỏ của cậu nhóc tóc đỏ kia:
“Rốt cuộc cũng tới rồi”
Đi qua khúc quanh, tầm nhìn trước mắt đám phù thủy sinh giờ đây đã được mở rộng ra. Không còn là lối mòn vừa dốc vừa hẹp nữa, mà giờ đây là một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ, hiên ngang nằm giữa núi rừng hùng vĩ.
Lão Hagrid chỉ vào một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:
“Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!”
Neville cùng Hermione theo Harry và Ron lên thuyền. Còn lão thì một mình một thuyền, kêu to lần nữa:
“Tất cả đã lên thuyền hết rồi chứ? Xong rồi thì… xuất phát!”
Cho dù đã nhìn qua khung cảnh này một lần, tòa lâu đài cao vút xuyên qua cả tầng mây, thì cậu vẫn không khỏi phấn khích. Con thuyền đưa chúng đi vào một đường hầm tối om mà cuối đường hầm là một bến cảng nằm sâu dưới đất. Cả đám tiếp tục men theo ánh đèn của lão Hagrid mà đi đến một con đường bằng phẳng hơn. Bọn trẻ hớn hở đi trên những bậc thềm đá đến trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Từ bên tRong, một bà phù thủy cao lêu nghêu bước ra, là giáo sư McGonagall. Harry không nhịn được mà bất giác mỉm cười.
Hagrid đem đám phù thủy con giao cho giáo sư McGonagall sau đó lão liền rời đi. Dọc đường đi, Ron đã bảo với cậu rằng chúng ta cần phải trải qua một bài kiểm tra khốc liệt nào đấy do hai ông anh của cậu kể lại. Cuối cùng giáo sư McGonagall dẫn cả bọn đi đến trước một cảnh cửa to lớn, những âm thanh xì xào bàn tán cứ không ngừng phát ra ở phía bên kia cánh cửa. Cánh cửa đại sảnh đường mở ra, dẫn theo một đám nhóc năm nhất bước vào.
Lại một lần nữa nhìn thấy khung cảnh đã từng rất quen thuộc, trong lòng Harry bây giờ không chỉ hưng phấn mà còn có một chút gì đó là biết ơn và yêu quý. Cậu đối với nơi này là một tình yêu vô bờ bến. Đại sảnh đường so với kí ức của cậu mà nói, quả thật chẳng khắc biệt là bao. Vẫn lộng lẫy, lấp lánh và thần kỳ như xưa.
Dời tầm nhìn của mình khỏi trần nhà lấp lánh, hướng lại về phía trước, đúng lúc giáo sư mcgonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bọn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ. Vài giây trôi qua, cái nón bắt đầu vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:
Ờ này, ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc sảo
Đố nón nào qua mặt ta.
Các người cứ đội nón hoa,
Mũ cối, mũ nồi tùy thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ tRong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ờ này, ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc sảo
Đố nón nào qua mặt ta.
Các người cứ đội nón hoa,
Mũ cối, mũ nồi tùy thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ tRong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ai vào ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sao miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.
Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên. Sau đó, giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:
“Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!”
Chỉ trong chốc lát: “Hufflepuff”
Vô vàn cái tên được nêu lên sau đó và họ được phân đến những nhà khác nhau cho đến khi:
“Draco Malfoy”
Cái nón chưa kịp chạm vô đầu nó đã tuyên bố liền:
“Nhà Slytherin!”
Nhiều cái tên nữa cứ thế tiếp tục được nêu lên. Đến cuối cùng cũng chẳng còn lại mấy người nữa. Và cuối cùng cũng đến:
“Harry Potter!”
Đại sảnh đường tức khắc rơi vào sự im lặng, mọi người đều chuyển hướng ánh mắt của họ lên người đứa nhóc kia, bản tính tò mò muốn tận mắt nhìn thấy cứu thế chủ.
Harry hít mạnh một hơi rồi thở ra, chậm rãi tiến về phía trước, đội chiếc mũ lên. Cậu nghe thấy một giọng nói bên tai:
“Chà! Khó đây! Rất khó. Can đảm có thừa… tâm địa lương thiện, tính tình ôn hòa… lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, a từ từ” đột nhiên chiếc nón dừng lại, âm thanh lại một lần nữa trở về sự tĩnh lặng.
Đến một hồi rất lâu sau đó, “Cẩn thận, đoàn kết, đồng thời có khả năng gánh vác trọng trách to lớn, nhưng cũng thật mưu trí, ái chà, hai mặt đối lập. Thật là chẳng biết nên đem ngươi phân đến nơi nào. Ôi!–“
Một cảm giác khó chịu quen thuộc xuất hiện, cứ như bị ai đó sử dụng chiết tâm trí thuật lên bản thân cậu vậy. Đại não bị xâm nhập, từng mảng kí ức cứ không ngừng hiện lên…
“Thực sự xin lỗi, nhóc con.” Một âm thanh gia nua phát ra, không hề mang thanh điệu của sự kì quái. “Cứ như vậy đi, ta sẽ cho nhóc đúng những gì nhóc mong muốn, vậy đi, Gryffindor!”.