Trọng Hồi Đương Sơ - Vô Thương Lạc - Chương 10: Hôn mê
Dừng lại trước tên nhóc sư tử đang cúi gầm mặt xuống, Draco không nhịn được nghiền ngẫm dáng vẻ bây giờ của cậu ta. Hạ người mình xuống, từ trong miệng hắn bắt đầu thốt ra những lời trách móc:
“Harry, bốn năm của tôi đâu?”
Draco vốn định chờ đợi thời cơ chính mùi rồi mới bắt đầu đòi nợ. Qủa thật lúc đầu ở bên cạnh nhìn cậu biểu diễn quả thật làm kinh động lòng người, nhưng điều đó lại trông như hắn cho phép cậu làm ngơ với nguy hiểm đang tồn tại, ba lần bảy lượt mạo hiểm vào chỗ chết. Điều đó khiến hắn không thể bên cạnh làm ngơ được nữa, không được để việc này diễn ra một lần nào nữa.
Harry đang cúi đầu kinh hoàng ngẩng mặt lên, lập tức cậu đối mặt với khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc của tên kia. Phía sau lớp trường bào của mình, đôi bàn tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm, sức nắm đủ mạnh để xuất hiện một vết in sâu trong lòng bàn tay.
Như thế nào mà cậu ta có thể phát hiện được……..
Nhưng chỉ chốc lát sau, Harry bắt đầu cười khổ như thể cậu đã tìm ra được nguyên do. Âm giọng mang tiếng mỉa mai, cậu cất lời:
“Nếu cậu đã biết, vì cái gì lại giấu nhẹm chuyện này đi? Một tên nhóc bảy tuổi thực hiện một bùa cấp cao? Ha, nghĩ thôi cũng đã thấy hoang đường”
“Tại sao tôi lại để lọt người của mình vào tay kẻ khác được cơ chứ?”
Draco dựa theo bức tường ngồi kế bên Harry, lười nhác nói.
“Này ai là người của cậu chứ? Với lại tôi là nam đấy!”
Harry khó chịu phản kháng. Quả thật, Harry hiện tại đối với Slytherin mà nói cũng không phải là chán ghét đến tột cùng. Nhưng có điều, cậu không thể để hắn ta biết đến sự kiện kia! Ai lại khiến hắn trở thành Slytherin kia chứ…haiz.
Đối mặt với sự phản kháng của Harry, hắn chỉ cười một tiếng rồi đáp:
“Cậu cho rằng tôi sẽ quan tâm sao? Cho dù một Malfoy có thật sự hết cách đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ buông tay!”
“Đừng quên rằng, cậu là một con rắn còn tôi đích thị là một sư tử đấy!!”
Harry gắt gao phản bác.
“Nhưng cậu cũng đừng nhầm lẫn, bản thân cậu cũng là một con sư tử đội lốt rắn đấy thôi”.
Nhận thấy mình không thể cãi thắng hắn, cậu bực bội, im lặng mà quay mặt sang hướng khác. Đúng lúc này, linh cảm mách bảo cậu rằng Bà Béo đã trở về, cậu lập tức đứng dậy di chuyển trở về toà tháp. Chỉ là cậu không ngờ rằng, tên kia lại mặt dày đi theo sau lưng cậu trở về tháp. Cả đường đi cả hai chẳng nói với nhau câu nào, cậu cứ đi còn hắn thì cứ ngắm nhìn cậu từ phía sau. Mãi cho đến khi Harry hô khẩu lệnh rồi lập tức biến mất phía sau bức tranh thì hắn mới thôi theo đuôi cậu. Bà Béo nhìn Draco, trong lòng liền có chút nghi hoặc, trong miệng lẩm bẩm:
“Thế quái nào một Slytherin lại ở đây?”
Chỉ một khắc sau đó, Draco rút ra đũa phép, đối với bà béo:
“Obliviate”
Nếu em không muốn người khác biết, thì được thôi mọi chuyện thuận ý người. Nhưng Harry à, rắn chính là một loài vô cùng kiên nhẫn. Nếu em đã muốn thế thì được thôi, chúng ta cứ chậm rãi mà đi vậy! Hơn nữa, dám khinh thường hắn? Harry, một ngày nào đó tôi sẽ chứng minh cho em thấy thực lực của bản thân. Một Slytherin không bao giờ làm một việc mà không có kế hoạch, nếu đã xác định được con mồi, sao lại không hề phòng bị cho trường hợp tệ nhất chứ?
Nhiều ngày trôi qua
Đã nhiều ngày từ lần cuối cậu và hắn gặp nhau ở dưới căn hầm. Từ đó đến nay, Harry cả ngày cứ như người mất hồn. Làm bài tập thì viết sai nội dung, luyện tập bùa chú thì rối tung cả lên, điều chế độc dược thì đọc sai tài liệu…
Vào thời gian dùng bữa, Harry ngồi ngây ngốc trên ghế dài dưới sảnh đường, tay vô thức chọt đống đồ ăn đến nát bấy cả lên. Hermione bên cạnh không chịu được tình trạng của cậu bạn mình, cô dùng khuỷa tay thọc vào Ron, cô cau mày nói:
“Harry rốt cuộc bồ ấy bị làm sao vậy?”
Đối với câu hỏi của Hermione, Ron quả thực không có câu trả lời thỏa đáng, thằng nhóc lắc lắc đầu, nói:
“Mình không rõ nữa, mấy ngày nay bồ ấy cứ như vậy, cứ ngây ngốc cả ngày”
Sự ngây ngốc của Harry đến cả Ron còn nhận ra thì quả thật chuyện này không đơn giản!
Draco à~~~ Harry nhẹ nhàng thờ dài, cậu rốt cuộc là muốn cái gì cơ chứ?
Tay cậu lại vô thức hướng tới nơi có đồ ăn mà lấy, đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai vài lần mới bắt đầu nhận thấy hương vị thức ăn hôm nay có gì đó quái lạ. Chết tiệt! Sao lại đụng đến thịt cơ chứ!
Trong chốc lát, Harry bắt đầu nôn mửa không ngừng. Cả bàn Gryffindor được một phén hoảng sợ, các giáo sư trên bàn cũng bắt đầu hoảng hốt.
Lúc này, cả người Harry khó chịu vô cùng, lục phủ ngũ tạng giống như đang giao chiến bên trong. Xưa giờ cơ thể cậu chưa bao giờ bài xích thịt đến thế, nên vốn tình hình không hề nghiệm trọng. Nhưng lần này quả thật cả người cậu có cảm giác ghê rợn, Harry không nhịn được mà run rẩy cả lên.
Đáng chết! suy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi rơi vào hôn mê chính là, về sau chắc chắn sẽ bị đưa ra làm trò đùa nữa rồi!!!
Phu nhân Pomfrey nhìn khuôn mặt tái nhợt của Harry, vội vàng kiểm tra nhanh chóng. Kết quả kiểm tra của cậu vô cùng bình thường, chỉ có điều cơ thể cậu cực kì bài xích với thịt. Sau khi cho cậu một vài liều độc dược, cơ thể cậu mới chậm rãi bình ổn lại, ngừng run rẩy.
Mà phu nhân Pomfrey sau khi phát hiện ra cơ thể Harry đối với thịt như là một liều thuốc độc liền tìm đến Dumbledore nổi trận lôi đình.
“Thằng nhóc mới có bao nhiêu tuổi liền đối với mấy thứ này mà cảm thấy ghê rợn? Rốt cuộc đứa nhóc này đã trải qua những gì? Dumbledore! Không phải ông bảo rằng thằng nhóc được sống cuộc sống của một vương tử sao?” Bà Pomfrey vô cùng tức giận
Bên cạnh giường bệnh của cậu, Dumbledore không biết phải trả lời thế nào, hiện trại trông cụ như đã già đi vài tuổi:
“Ta thực lòng xin lỗi con, Harry”
Bọn họ đều cho rằng Harry là bởi vì bị gia đình dì dượng của cậu ngược đãi nên mới trở nên như vậy, lại chẳng ai nghĩ ra được nguyên do thật sự đằng sau.